Từ ngày đó, sau khi nghe Hoàng Đế nhàn nhã thoải mái nói câu 'Chuẩn bị vũ khí sẵn sàng', trong nháy mắt Thanh Li bỗng nhớ lại khoảng thời gian bị chòm sao bọ cạp đen tối điều khiển, nàng cụp lấy cái đuôi, cả thân mèo đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Những ngày mang thai này... Nàng nhảy nhót có hơi cao một chút rồi.

Đối với Hoàng Đế, dường như cũng không hề khách sáo chút nào.

Diệu Diệu có chút sợ, tim Diệu Diệu đập loạn nhịp rồi.

Chết cũng không phải là đáng sợ nhất mà quá trình chờ đợi tử vong mới khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nàng nơm nớp lo sợ mà vẻ mặt Hoàng Đế vẫn cứ thản nhiên, một chút dáng vẻ vội vàng hắn cũng không thể hiện ra.

Mỗi ngày thức dậy xử lý chính sự, gặp mặt triều thần, không có việc gì thì hắn lại trở về ôm Nguyên Cảnh, chơi đùa thân thiết với tiểu nhi tử mới sinh một lát, thời gian sắp xếp vô cùng thỏa đáng.

Chỉ có ánh mắt khi nhìn về phía Thanh Li, bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại hừng hực lửa nóng, dục vọng khó nén.

Thanh Li: Rất đáng sợ đó.

Hôm nay ra tháng, mấy thái y thay nhau bắt mạch, xác định Hoàng Hậu nương nương đã điều dưỡng vô cùng tốt, không còn lưu lại chút mệt mỏi, cũng không để lại một chút mầm bệnh nào, chờ Hoàng Đế đồng ý mới xem như Thanh Li có thể chấm dứt thời gian ở cữ.

Trong nội điện đã chuẩn bị nước, nàng thoải thoải mái mái tắm táp hơn nửa canh giờ, lúc này nàng mới cảm thấy toàn thân khoan khoái một ít. Thời điểm soi mình trong gương, nàng cũng có thể cảm thấy sự thay đổi rõ ràng của bản thân mình.

Trước khi sinh Nguyên Cảnh, vẻ đẹp của Thanh Li thiên về hướng tiểu mỹ nhân liễu yếu đào tơ, tư thái yểu điệu pha thêm mấy phần trong sáng.

Trong thời gian mang thai, nàng đặc biệt chú ý tẩm bổ, trong tháng cũng cẩn thận bảo dưỡng nên lúc này nhìn vào gương, quả nhiên da thịt trắng nõn non mềm, đến cả thân thể cũng đẫy đà no đủ hơn rất nhiều.

Trước đây có thể nói nàng trong sáng như hoa xuân tuyết nhưng lúc này lại phong tình như mẫu đơn, dáng người khí chất đều có biến hóa, dù cho khuôn mặt còn non nớt, nhưng vừa nhìn cũng biết đây là tiểu phu nhân vừa mới xuất giá.

Thanh Li đứng trước gương ngắm mình hơi lâu, Oanh Ca không chịu được bèn lên tiếng thúc giục: "Nương nương, nương nương?"

Nàng cũng không phải là say mê mỹ mạo của mình đến mức không thể tự kiềm chế, chỉ là nàng cảm thấy hơi sợ khi sắp phải đi gặp Hoàng Đế.

Thực ra, sau khi có thai, nàng trải qua cuộc sống quá mức lớn lối, lúc này bùa hộ mệnh của nàng đã không còn nên nàng cũng không thể xác định được mình sẽ bị hắn ức hiếp như thế nào đâu.

Nhưng chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, muốn trốn cũng không trốn được.

Thanh Li âm thầm tự động viên mình, nàng nghĩ cùng lắm thì nàng lại làm nũng cầu xin hắn tha thứ một hồi là được, sau khi làm công tác tư tưởng nửa ngày cuối cùng nàng cũng can đảm đi đến tẩm điện.

Lúc nàng đi đến thì thấy Hoàng Đế đang nằm trên giường, mỉm cười nhìn nhi tử nằm bên cạnh, ánh mắt vừa ôn hòa vừa yêu thương.

Nguyên Cảnh đã sinh được hơn một tháng, trong cung lại nuôi dưỡng tỉ mỉ nên nhìn bằng mắt thường cũng thấy bé con đã lớn hơn một chút.

Ngày thường đều là mẫu hậu chơi với bé, nhưng bé cũng đã không ít lần thấy phụ hoàng, vậy nên khi hai người ở cạnh nhau cũng không có gì xa lạ, thỉnh thoảng bé đảo mắt nhìn hắn, khi vui còn có thể 'A' vài tiếng, thể hiện tâm tình mình.

Thanh Li vừa thấy nhi tử đáng yêu của mình thì đã ném hết những chuyện lo lắng lúc trước lên chín tầng mây, nàng mỉm cười đi đến chỗ Nguyên Cảnh.

Thấy bé con tỉnh dậy nên nàng cũng không cố gắng bước nhẹ, lúc hơi nghiêng đầu, châu ngọc trên trâm cài tóc bị gió cuốn va vào nhau phát ra những tiếng lách cách, trong veo dễ nghe.

Nguyên Cảnh đang lớn dần, bé con cảm thấy rất hứng thú với những âm thanh xung quanh mình, khi nghe thấy một loại âm thanh chưa từng nghe thấy, bé con vội xoay xoay cái đầu nhỏ, ngó nghiêng tìm kiếm.

Cả tháng này Thanh Li đều nằm trên giường, nàng cũng không ăn mặc trang điểm, lúc này khi Nguyên Cảnh thấy nàng, khó tránh khỏi bé con có chút không nhận ra.

Nhưng dù sao mẫu tử cũng là mẫu tử, huyết thống tình thân bày rành rành ra đó, sau khi chăm chú nhìn một lát, cuối cùng bé con cũng nhận ra đó là mẫu hậu mình rồi, không thèm để ý đến phụ hoàng đang nằm bên cạnh nữa, hai chân bé đạp đạp, 'A a' vài tiếng, bé muốn mẫu hậu ôm.

Hoàng Đế đang nằm bên trong, còn Nguyên Cảnh lại nằm bên ngoài, nhìn động tác ấy của bé con, sợ bé con ngã xuống nên cho dù cách mép giường còn một khoảng nữa, hắn vẫn kéo lấy cái tã lót nhỏ bên cạnh, muốn đặt bé con vào bên trong.

Nguyên Cảnh không biết phụ hoàng có ý tốt, khi bé thấy mình bị phụ hoàng bế đặt vào bên trong thì tất nhiên bé sẽ không cảm kích rồi ---- Bị đặt vào trong thì chẳng phải bé sẽ không nhìn thấy mẫu hậu nữa sao?

Mày nhỏ hơi nhướng lên, hai chân bất mãn mà đạp lên miếng tã lót đang lót dưới thân, bé không vui.

Hoàng Đế vẫn không biết địa vị của mình trong lòng nhi tử còn kém xa mẫu hậu bé con, hắn thấy bé con như vậy thì cũng không nghĩ nhiều, hắn còn cho là tiểu hài tử thử lực chân mà thôi, vì thế hắn tiếp tục bình tĩnh bế cả nhi tử và tã lót đặt vào bên trong.

Nguyên Cảnh còn quá nhỏ, một chút lực nho nhỏ trên chân của bé chỉ có thể đạp tung một tầng tã bọc ngoài mà thôi, sức lực làm sao có thể sánh bằng phụ hoàng bé.

Bé con còn chưa lớn hẳn, không có cách nào diễn đạt tâm tình của mình nên chỉ đành tức giận đạp đạp chân, thấy chiêu này vô dụng, cuối cùng bé con khẽ mếu mếu, khóc lên.

Nhi tử rất ít khi khóc nên Hoàng Đế lại càng hoảng sợ, qua một tháng hắn cũng đã có thể ôm con ra hình ra dáng nên vội vã ôm lấy con, vỗ nhẹ lưng bé dỗ dành.

Một chút mặt mũi Nguyên Cảnh cũng không để cho phụ hoàng, bé đạp chân khóc càng dữ hơn.

Thanh Li ở bên cạnh nghe con khóc đến đáng thương, lòng nàng đau như cắt nên vội vàng nhận lấy bé từ trong lòng Hoàng Đế, nàng dịu dàng sờ sờ tóc đen ngắn ngủn trên đầu Nguyên Cảnh, lại hôn một chút trên trán bé, vô cùng dịu dàng dỗ dành con.

Nguyên Cảnh được vùi mình vào cái ôm ấm áp quen thuộc của mẫu hậu, bé con lập tức ngừng khóc, có chút ấm ức dựa trong lòng mẫu thân, vô thức cọ xát nàng, dáng vẻ đáng thương cực kỳ.

Thanh Li cúi đầu, dịu dàng cổ vũ bé con: "Nguyên Cảnh là nam hài tử, phải kiên cường một chút nhé, không thể nói khóc là khóc ngay được đâu."

Hoàng Đế hừ một tiếng, hắn ngồi dậy nhìn chằm chằm dáng vẻ làm nũng như con chim non của nhi tử, cuối cùng vỗ vỗ vào gáy bé con: "------- Lão tử mắng con hay là đánh con hả? Sao tự dưng khóc thành cái dạng này rồi."

Nguyên Cảnh nhíu nhíu lông mày, hung hăng liếc nhìn phụ hoàng, bỗng nhiên bé lại khóc lên. 

Thanh Li đau lòng, nàng vừa dịu giọng dỗ dành con vừa tức giận trừng Hoàng Đế: "Con mới lớn bao nhiêu, con không hiểu chuyện, chàng đánh con làm cái gì chứ!"

Hoàng Đế cảm thấy mình oan muốn chết.

Ông trời làm chứng, hắn chỉ muốn dọa tiểu tử kia một tý, dù sao con còn nhỏ, hắn chỉ dùng một chút lực mà thôi, làm sao lại khóc thành như vậy?

"Con được đó," Hắn nhìn chằm chằm tiểu tử đang nằm trong lòng Thanh Li thút tha thút thít, dáng vẻ như bị ức hiếp kia, như có điều suy nghĩ: 

"----- Còn biết bôi đen người ta cơ đấy."

Nguyên Cảnh không để ý đến hắn, bé con dựa trong lòng mẫu thân, rất không muốn rời xa mà chợp mắt ngủ.

Thanh Li cũng không để ý đến hắn, nàng ôm nhi tử đi vài vòng trong nội điện, thấy bé ngủ sâu mới cẩn thận đặt con lên giường rồi nhẹ giọng oán trách Hoàng Đế: “Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sức chàng lớn coi chừng làm bị thương con đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play