Trước khi Nguyên Cảnh sinh ra, Thanh Li cảm thấy cuộc sống mình đã đủ viên mãn rồi.

Sau khi thật sự có nhi tử, nhìn thân thể nho nhỏ của bé con nằm bên cạnh mình, nhìn bé con ỷ lại dựa sát vào mẫu thân theo bản năng, nhìn bé con mếu miệng khóc lên, tất cả khiến cho nàng ý thức được ---- Suy nghĩ của nàng trước kia là sai.

Khi có con mới có thể xem như chính thức viên mãn.

Nàng và Hoàng đế đều là lần đầu tiên làm phụ mẫu, ngoài vui mừng ra thì còn có lo sợ làm không tốt.

Tuy nhiên dù có nhiều lo lắng hơn nữa, thì khi nhìn thấy bé con nằm trong tã lót, đều biến mất không thấy bóng dáng.

Bé con này là con của bọn họ nha.

Bé con nhỏ như vậy, mềm như vậy, ngay cả xương cốt cũng chưa cứng cáp, lúc nào cũng phải đối đãi cẩn thận từng ly từng tý, sợ bé con va phải chỗ nào đó.

Dù sao Hoàng đế cũng là nam tử, tay chân thô kệch, lần đầu tiên bế bé con, sợ làm bé con đau, tay của hắn suýt nữa đổ mồ hôi.

So sánh hai người, Thanh Li đỡ hơn một chút.

Lúc Văn Hàn sinh ra, dù sao nàng cũng được bế vài lần, không đến mức xa lạ, hơn nữa có Đổng thị ở bên cạnh chỉ bảo nên cũng không xảy ra sai lầm lớn.

Có điều ngay cả như vậy, nàng vẫn ôm tâm lý phải cẩn thận điều chỉnh sức mạnh, lúc mặc y phục cho bé con, nàng càng sợ tay chân mình thô lỗ, làm bé con bị đau.

Thanh Li sinh con cực kỳ thuận lợi, không hề lưu lại bất cứ thiệt thòi gì cho cơ thể, sau khi thái y bắt mạch xong thì cũng chỉ kê đơn thuốc bổ, bảo nàng tĩnh dưỡng cho tốt là được.

Tuy nói như thế, nhưng nữ nhân sinh con rốt cuộc vẫn là chuyện cực kỳ vất vả, Thanh Li cũng không muốn khi về già bị bệnh đau nhức gì, cho nên nàng luôn ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Hoàng đế biết nàng vất vả, hắn không cho phép ai đến làm phiền nàng, luôn sai người canh chừng ở bên ngoài, có chuyện gì mới bẩm báo vào trong.

Ngày thứ hai sau khi Nguyên Cảnh tắm ba ngày, qua giờ ngọ một chút Thanh Li bỗng cảm thấy buồn ngủ, lúc nàng mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ bao lâu thì nghe thấy Hoàng đế cười ở bên cạnh, nàng ngủ nhiều nên không có chứng khó chịu khi rời giường, dụi mắt mấy cái, nàng nghi ngờ nhìn sang.

Hoàng đế đang ngồi trên mép giường, trong tay vẫn nắm bàn tay nhỏ của nhi tử, thấy nàng thức dậy, hắn nói với nàng: "Vừa rồi Nguyên Cảnh mở mắt rất to nhìn nàng đấy."

"Ồ?" Thanh Li vội vàng nhìn nhi tử, có điều lúc này bé con đã ngủ, nàng bỗng cảm thấy có chút mất mát, "Sao chàng không gọi ta dậy?"

"Chỉ là chuyện trong chớp nhoáng, làm sao trẫm gọi nàng kịp?" Hoàng đế nói tiếp: "Nàng ngủ ngon như vậy, trẫm cũng không nỡ đánh thức nàng."

"Tiếc quá đi mất," Thanh Li hơi tiếc nuối, "Ta còn chưa được thấy mà."

Sau khi Nguyên Cảnh sinh một ngày thì đã mở mắt, con ngươi đen bóng sáng ngời, rất đẹp.

Trong các ngũ quan trên mặt, điểm dễ khiến người ta nhớ kỹ nhất chính là đôi mắt.

Lúc mới sinh bé con chưa mở mắt, mặt mày lại non nớt, Thanh Li cũng không nhìn ra bé con giống ai, đám cung nhân thái giám chỉ biết nói mấy lời dễ nghe chứ không dám nói bé con giống ai.

Đến lúc bé con mở mắt ra, Thanh Li có thể nhận biết được rõ ràng, bé con giống Hoàng đế.

Ít nhất, cặp mắt kia cực kỳ giống.

Nàng âm thầm thả lỏng một hơi. 

Nói thực ra, Thanh Li vốn là mỹ nhân, nếu dung mạo của nàng truyền lại cho nữ nhi thì vô cùng tốt, có điều nếu đặt trên mặt nam tử thì sẽ thiên về mặt tuấn tú nhiều hơn, không đủ uy nghi.

Tối đa, chính là đẹp giống như nhị ca nhà nàng vậy.

Dựa theo mắt thẩm mỹ của Thanh Li, loại tướng mạo anh tuấn tài trí như Hoàng đế vậy mới tốt.

Nam nhân mà, nên có dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường.

Chẳng qua là nói đi cũng phải nói lại, bất luận Nguyên Cảnh giống ai thì nàng đều thích hết.

Có lẽ do lúc còn ở trong bụng nàng, Nguyên Cảnh đã nghịch đủ rồi cho nên sau khi ra đời, bé con cực kỳ ngoan ngoãn, trừ lúc đói bụng và tiểu tiện ra thì bé con chưa bao giờ khóc, hai mắt khép kín, tập trung tinh thần ngủ.

Qua mấy ngày nữa, thỉnh thoảng bé con sẽ mở to mắt, con ngươi đảo qua đảo lại. 

Đương nhiên, người thấy tình cảnh này nhiều nhất chính là vị mẫu thân gần gũi nhất với bé con là Thanh Li đây.

Có thể do ở trong bụng nàng hơn chín tháng, có tình mẫu tử thiêng liêng liên kết ở giữa, cho nên chỉ cần đặt Nguyên Cảnh ở gần Thanh Li là bé con sẽ vô thức hướng về phía nàng.

Thanh Li mềm lòng, cảm thấy yêu thương cực kỳ.

Cuối tháng tám nàng bắt đầu ở cữ, cũng xem như trời đã tiến vào thu, không còn cảm thấy khó chịu như trước, Nguyên Cảnh vẫn luôn nằm cạnh nàng, khiến cho tinh thần nàng hào hứng bừng bừng.

Lúc ở cữ không được ra gió, ánh sáng trong nội điện cũng hơi tối, Đổng thị xốc màn che trước giường trong tẩm điện, chỉ thấy Thanh Li đang nằm nghiêng cúi đầu nhìn Nguyên Cảnh, mặc dù không nói lời nào, nhưng quanh thân lại phảng phất sự dịu dàng và thỏa mãn của mẫu thân.

Dù nữ nhân có mạnh mẽ như thế nào, khi đã có cốt nhục của mình thì đều trở nên mềm mại hẳn. 

Huống chi, tính tình Thanh Li vốn không được coi là cứng rắn.

Đổng thị nhẹ tay nhẹ chân tiến lên xem Nguyên Cảnh, "Tiểu điện hạ vẫn còn ngủ à?"

"Dạ," Thanh Li dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, "Mới nãy có thức dậy một lần, con cho ăn sữa xong thì ngủ tiếp rồi ạ."

Liếc nhìn sắc mặt Đổng thị, lòng Thanh Li khẽ động, "Mẫu thân có chuyện muốn nói với con sao?"

"Diệu Diệu sinh được tiểu điện hạ, đương nhiên là một chuyện vô cùng tốt," Đổng thị nhìn nàng nói khẽ: "Đúng là có vài lời muốn nói, mẫu thân là người từng trải, không thể không dặn dò con một chút."

Đổng thị lớn hơn nàng nhiều tuổi như vậy, kinh nghiệm sống cũng phong phú, giờ khắc này mặt mày bà nghiêm nghị, đương nhiên Thanh Li cũng không dám qua loa, nàng nghiêm túc nói: "Mẫu thân, có gì xin người cứ nói."

"Những năm qua, Diệu Diệu không còn là trẻ con nữa, mẫu thân cũng không muốn giảng dạy quá nhiều," Đổng thị dịu dàng nhìn nàng rồi cúi đầu nhìn sang Nguyên Cảnh, "Chẳng qua là con đã có con của mình, nó lại là trưởng tử của bệ hạ, có một số việc cần phải cẩn thận."

Thanh Li gật đầu, "Con hiểu ạ."

"Lúc ta sinh đại ca con, cảm giác khi ấy cũng chẳng khác con bây giờ bao nhiêu, chỉ cần nhìn nó nằm ngủ bên cạnh là đã cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng mà Diệu Diệu à, phụ thân con là Quốc công, phu quân con lại là thiên tử, hai người này không thể đánh đồng với nhau, con có hiểu không?"

Thanh Li khẽ chớp mi, "Mẫu thân nói tỉ mỉ hơn đi ạ."

"Bệ hạ là thiên tử, con là Hoàng hậu, tiểu điện hạ là thiên tử, các con cũng là người trong thiên hạ bình thường như người ta, nhưng chung quy lại không tầm thường như người ta, có rất nhiều điều phải có chừng mực, chính con phải nắm chắc trong tay mới được."

Đổng thị cầm tay nàng tha thiết dặn dò, "---- Con phải hiểu rằng, không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn bệ hạ, kể cả con của con."

Thanh Li có thể hiểu loáng thoáng vài phần, nàng còn muốn hỏi thêm nữa thì Đổng thị lại có ý né tránh đề tài này, bà nhìn Nguyên Cảnh đang ngủ say, "Ngoại trừ tình cảm phu thê giữa các con thì chính là tiểu điện hạ rồi."

"Mẫu thân cũng là người làm mẹ, chắc hắn mẫu thân cũng hiểu được tấm lòng người mẹ ---- Dù có trao hết mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này cho con của mình cũng không đủ."

"Thân phận tiểu điện hạ đặc thù, cuộc đời tiểu điện hạ đã định trước sẽ tiếp nhận sự dạy dỗ đặc thù, những gì nên dạy, bệ hạ nhất định rất dụng tâm," Đổng thị nói khẽ: "Diệu Diệu phải nhớ kỹ, không được đau lòng nó quá, cưng chiều nó chính là hại nó."

Thanh Li gật đầu, "Mẫu thân yên tâm đi, những chuyện khác không nói nhưng cái này con có thể làm được."

"Không phải có thể làm được mà nhất định phải làm được!"

Tay Đổng thị nắm chặt, bà hạ giọng nói: "Nguyên Cảnh điện hạ là Tấn vương, thế nên kế tiếp chỉ có một con đường có thể đi, trên con đường này, bệ hạ nâng đỡ nó không được, nương nương nâng đỡ cũng không được, chỉ cần chính nó tự đứng lên trên đôi chân của mình, đó mới gọi là đi."

"Nương Nương," Đổng thị không gọi nàng là Diệu Diệu mà sửa lại xưng hô, bà chậm rãi nói tiếp: "Nếu bệ hạ không phong tiểu điện hạ là Tấn vương mà chỉ là vương tước bình thường, vậy thì nó còn có đường để lui, nhưng mà một khi đã phong Tấn vương thì không thể quay đầu lại."

"Nương nương không nên cảm thấy nuôi nấng một đứa trẻ là chuyện dễ dàng," Đổng thị nhìn nàng, bà nói tiếp: "Nuôi nấng một đứa trẻ không hẳn chỉ mong nó lớn khôn mà còn phải mong nó thành tài, những tam công cữu khanh* kia nối tiếp mấy đời, nhân lực vật lực không biết bao nhiêu, nhưng lại nuôi ra con hư, chẳng lẽ còn ít hay sao?"

*Tam công cữu khanh: Các chức quan thời xưa.

"Mẫu thân nuông chiều thì con hư, châm ngôn tự có đạo lý của nó," Đổng thị mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Cũng không phải ta muốn nương nương khắt khe với Tấn vương điện hạ, mà ý của ta là vào những thời điểm không nên mềm lòng thì nhất định không được mềm lòng, nương nương hiểu chưa?"

Nghe Đổng thị nói, sắc mặt Thanh Li nghiêm túc hẳn, nàng trịnh trọng gật đầu, "Mẫu thân đừng lo, trong lòng con biết phải làm như thế nào mà."

"Qua mấy ngày nữa, ta phải hồi phủ, không thể ở bên cạnh chăm sóc con." Đổng thị nhìn nữ nhi của mình, khó tránh khỏi sinh ra vài phần không nỡ, "Con bận rộn chăm sóc tiểu điện hạ nhưng cũng đừng lơ là bản thân, nữ nhân ở cữ là chuyện quan trọng nhất, nếu để lại gốc bệnh thì sẽ khổ cả đời đấy."

"Con hiểu ạ," Thanh Li nhẹ giọng trấn an bà: "Thái y có dặn dò, trong cung còn có nữ quan am hiểu y thuật điều dưỡng, không có vấn đề gì đâu."

Nữ nhi đã lớn, trong lòng tự có chính kiến, Đổng thị cười một tiếng không nói thêm lời nào nữa, nhìn Nguyên Cảnh nằm bên cạnh nàng, bà đánh giá: "Tiểu điện hạ trông giống bệ hạ quá."

"Nam hài tử mà," Thanh Li cười đáp: "Giống phụ hoàng mới tốt."

Đổng thị ở lại trong cung đã lâu, lúc Thanh Li ở cữ gần tròn tháng thì bà đành cáo từ hồi phủ.

Mặc dù trong lòng Thanh Li không muốn, nhưng giữ bà lại cũng không hay, nàng chỉ sai người chuẩn bị lễ vật cho mọi người trong phủ để Đổng thị mang về.

Mẫu thân vừa đi, Thanh Li chỉ ở trong tẩm điện tĩnh dưỡng, mặt khác tự mình chăm sóc Nguyên Cảnh.

Bé con sắp tròn tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mặt mày sạch sẽ, mắt càng ngày cả mở to, đôi con người đẹp đẽ lúng liếng nhìn nàng, lâu lâu còn chớp chớp mấy cái.

Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, mỗi ngày Thanh Li đều ở cạnh bé con nên không cảm nhận được gì, nhưng có một hôm tâm huyết dâng trào, nàng quan sát kỹ thì thấy bé con thật sự có lớn hơn một chút.

Do trong quá trình mang thai điều dưỡng tốt, sinh xong đến ngày thứ 2 là Thanh Li đã có sữa, hơn nữa còn có phần dồi dào, nàng sai người bế Nguyên Cảnh qua, tự mình cho bé con bú sữa.

Dù sao mẫu thân cũng là mẫu thân, Nguyên Cảnh và nàng thân thiết suốt mười tháng, đương nhiên bé con phải thân thiết với nàng hơn.

Thanh Li cho bé con bú sữa mấy ngày, có lúc lười biếng thì để nhũ mẫu cho bú, nhưng đôi mày nhỏ của Nguyên Cảnh nhíu lại, có vẻ không thích lắm.

Nàng thấy mà đau lòng, nhận lấy một lần nữa, tự mình cho bé con bú sữa.

Bé con ăn no cũng không ngủ ngoan như dạo trước, có đôi khi còn chớp chớp mắt nhìn nàng một lát.

Thanh Li không coi là lười, nhưng cũng chẳng siêng năng, song những chuyện liên quan đến Nguyên Cảnh, nàng đều tình nguyện tự mình làm.

Còn thiếu mấy ngày nữa nàng mới ra tháng, không thể sinh hoạt phu thê với Hoàng đế, đến tối cũng chỉ đặt Nguyên Cảnh ở giữa giường, một nhà 3 người cùng ngủ một chỗ, vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Tối hôm đó, lúc Thanh Li đổi tã cho Nguyên Cảnh, tầm mắt nàng liếc qua tiểu kê kê dưới hạ thân bé con, không khỏi nở nụ cười.

Một trụ nho nhỏ, giống y hệt cây xúc xích.

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Thanh Li cũng được xem như một bé gái bảo thủ, ngoại trừ Hoàng đế, nàng chưa từng nhìn qua của người khác đâu, lúc này nhìn chằm chằm chỗ đó của Nguyên Cảnh một lát, nàng bỗng có chút tò mò.

Nguyên Cảnh còn chưa biết trở mình, bé con chỉ có thể nằm ngửa, mẫu hậu đổi tã cho bé xong cũng không bọc lại, không khí ban đêm hơi lạnh, bé con ngửa đầu, có vẻ khó chịu giật giật chân.

Chân bé con khẽ động, tiểu kê kê cũng rung rinh theo, Thanh Li thấy thú vị, nàng duỗi ngón tay nhẹ nhàng nắm một chút, không ngờ làm bé con bất mãn hừ hừ một tiếng.

"Nàng làm gì đó," Hoàng đế tiến vào nội điện thì thấy tiểu cô nương đang bắt nạt tiểu nhi tử nhà mình, hắn không thể không nhắc nhở, "Nguyên Cảnh còn nhỏ, Diệu Diệu đừng đùa dai."

Thanh Li cũng nhận thấy làm như vậy là không tốt lắm, ăn hiếp tiểu nhi tử không thể phản kháng, nàng ho nhẹ một tiếng che giấu sự bối rối của mình, "Nhỏ như vậy, thú vị ghê luôn."

"Nhỏ như vậy chơi có gì vui đâu?" Hoàng đế tỏ vẻ ngạc nhiên lườm nàng một cái, sau đó hắn không có ý tốt đi đến kề sát vào nàng nói nhỏ: "Trẫm có cái lớn hơn này, chơi thú vị hơn của con nhiều, Diệu Diệu muốn chơi như thế nào cũng được hết."

Nghe hắn nói Thanh Li xấu hổ không biết để đâu cho hết, nàng không ngừng đẩy hắn ra, mượn cớ cúi đầu nhìn nhi tử che giấu đi, "Có ai hỏi tới chàng đâu, khi không tự đề cử mình à."

Hoàng đế nhìn ra tiểu cô nương ngoài mạnh trong yếu, có điều dù thế nào nàng vẫn còn ở cữ, không nên dọa nàng sợ hãi, song hắn vẫn mỉm cười chế nhạo một câu: "---- Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."

Một câu hai ý nghĩa.

Ban đầu Thanh Li vẫn còn chưa rõ, nhưng nàng cũng đã lập tức bất lực che mặt rồi.

------ Về sau khi hiểu ra, đại khái nàng không có cách nào nhìn thẳng vào câu nói đó nữa.

Mẫu hậu chỉ lo nói chuyện với phụ hoàng, không chịu để ý đến bé con nữa.

Nguyên Cảnh có chút mất hứng, bé con há mồm "A" một tiếng, thu hút sự chú ý của mẫu hậu.

Thanh Li bị tiếng hét của bé con làm cho giật mình, nàng tưởng bé con có chỗ nào đó không thoải mái nên vội ôm bé con lên, không ngừng dỗ dành.

Nguyên Cảnh vừa mới tè xong, đương nhiên không phải vì vấn đề này, Thanh Li nghĩ đến chắc là nãy giờ chưa cho bé con bú sữa, có vẻ bé con đã đói bụng rồi, nàng vạch vạt áo mình ra cho bé con bú theo bản năng, nhưng thấy Hoàng đế đứng bên cạnh quan sát, nàng không khỏi xấu hổ một chút.

Nguyên Cảnh cũng không biết mẫu hậu đang suy nghĩ cái gì, nuôi dưỡng suốt một tháng đã tập thành thói quen cho bé con, mỗi lần mẫu hậu bế bé con đến trước ngực là có thể ăn sữa đây mà.

Bé con mở to mắt chờ một lát, thấy mẫu hậu vẫn không có động tác nào, bé con cũng không nóng nảy, chân nhỏ đạp thêm một cái, miệng nhỏ lại "A" một tiếng, tỏ vẻ mình đang bất mãn.

Thanh Li bị nhi tử thúc giục, nàng cũng chẳng quan tâm che hay không che nữa, mặc kệ luôn, dù sao hắn đâu phải chưa nhìn thấy.

Bế Nguyên Cảnh quay vào phía trong, Thanh Li đưa lưng về phía Hoàng đế rồi cởi bỏ vạt áo để Nguyên Cảnh ngậm lấy.

Nguyên Cảnh hơi đói bụng thật, ừng ực ừng ực mút say sưa, động tác vừa vội vừa nhanh, Thanh Li dịu dàng vỗ vỗ lưng bé con, ý bảo bé con chậm một chút kẻo sặc bây giờ.

Chung quy vẫn là tiểu hài tử, dù có đói bụng thì ăn cũng không bao nhiêu, Thanh Li bế Nguyên Cảnh cho bú sữa trong chốc lát thì bé con đã no rồi, bé con nằm trong khuỷu tay mẫu hậu, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng một lát rồi cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ.

Bé con đã dễ chịu rồi, nhưng còn Thanh Li thì chịu tội.

Từ trước đến nay nàng điều dưỡng thân thể rất tốt, bây giờ sữa cũng nhiều, tuy nhi tử đã uống bớt nhưng vẫn bị chảy sữa ra, lúc này đây chính là như thế.

Thanh Li không muốn ai kia trông thấy tình cảnh này, nàng vội vàng đặt Nguyên Cảnh xuống rồi đưa tay lấy khăn mềm bên cạnh.

Sau khi đứng bên cạnh nhìn thỏa thích, Hoàng đế sấn tới, mặt dày mày dạn đề nghị: "---- Để trẫm giúp nàng nhé?"

"Chàng mau tránh ra," Thanh Li che ngực, mắc cỡ gần chết, "Không liên quan đến chàng."

"Sao lại không liên quan đến Trẫm?" Hoàng đế ngồi bên cạnh tiểu cô nương, cười phơi phới đáp lời nàng: "Trẫm đã hỏi thái y rồi, thân thể Diệu Diệu điều dưỡng tốt lắm, đợi ra tháng là không có vấn đề gì nữa."

Thanh Li túm chặt vạt áo, nàng rụt về phía giữa giường, giọng điệu cực kỳ mềm yếu, "Mắc mớ gì đến chàng đâu?" 

"Đương nhiên là có liên quan đến trẫm," Hoàng đế ngồi xuống mép giường, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, “Trẫm đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng để chia sẻ nỗi khổ tương tư của Diệu Diệu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play