Đổng thị đã sinh hạ ba hài tử, bà cũng hiểu được ít nhiều, nghe bà đỡ nói vậy nên cũng yên lòng. Bà đến bên người Thanh Li, nhỏ giọng động viên nàng: "Diệu Diệu phúc lớn mệnh lớn, thời gian ngắn như vậy mà đã mở bốn ngón tay rồi, đừng sợ, rất nhanh là có thể sinh thôi."
Thanh Li cảm thấy đau nhưng loại đau đớn này nàng vẫn có thể chịu đựng được, nếu giờ kêu lên chỉ sợ sẽ hết sức rất nhanh, như vậy chẳng bằng thành thành thật thật chịu đựng.
Cửa tử cung mở rất nhanh, cung nhân lấy khăn cho nàng cắn, mấy bà đỡ khom người, động tác nhẹ nhàng đẩy hài tử xuống, Đổng thị ở bên cầm chặt tay nàng, im lặng an ủi nàng.
Trên trán bà đỡ chính đã xuất hiện mồ hôi, thần sắc trên mặt cũng không quá khẩn trương: "Nương nương dùng sức chút, nô tỳ đã có thể chạm đến tóc hài tử rồi."
Thanh Li cắn chặt khăn, sau một hồi cố gắng dùng sức rặn thì cảm thấy phần eo cùng phía dưới đau nhức, nàng đang muốn thả lỏng chợt nghe thấy bà đỡ kia nói tiếp: "Nương nương đừng ngừng, đã thấy đầu, ráng thêm chút nữa là có thể sinh ra!"
Bà vừa nói xong, dù Thanh Li đang hết sức nhưng cũng cố gắng lấy sức, khăn trong miệng nàng bị cắn rất chặt, bàn tay nắm chặt tay mẫu thân cũng không còn dùng sức, nàng dùng hết sức toàn thân, sau đó lập tức cảm thấy có cái gì từ hạ thân trượt ra ngoài, nàng thở phào một hơi liền ngã xuống, thở dốc từng hồi.
Nàng đang kiệt sức, chỉ nghe thấy có tiếng hài tử khóc vang, xung quanh là tiếng chúc mừng, Đổng thị vừa lau mồ hôi cho nàng, vừa vui mừng nói: "Là tiểu hoàng tử."
Thanh Li thật sự đã quá mệt mỏi, nàng chỉ nghe được câu này rồi nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn ngủ say.
Sau giờ ngọ nàng mới sinh nên khi tỉnh lại cũng đã là đêm khuya, ánh sáng xung quanh hơi tối nhưng lại mang theo một loại ôn nhu dịu dàng khó tả.
Hoàng Đế đang ngồi bên giường trông coi nàng, ánh mắt hắn chuyển động trên mặt nàng rồi tới bé con được quấn trong tã lót bên cạnh nàng, tuy sắc mặt hắn bình thản nhưng đáy mắt là sự vui mừng không thể che giấu.
Thấy nàng tỉnh, hắn tự tay đỡ nàng dậy rồi nói: "Diệu Diệu, trẫm muốn cảm ơn nàng đã khổ cực như vậy vì trẫm."
"Làm sao mà lại vất vả chứ," Mặc dù tinh thần Thanh Li đã được bổ sung đầy đủ nhưng thân thể nàng vẫn còn có chút mệt mỏi, chỉ nhỏ giọng nói: "Đây cũng là con của ta mà."
"Có lẽ nàng vẫn chưa được nhìn thấy con đi," Hoàng Đế đứng lên, cẩn thận đỡ Thanh Li ngồi dậy dựa vào giường, lại chuyển cái tã lót nhỏ trên giường về trước mặt nàng: "Là một tiểu tử, còn rất nặng, con vừa ăn sữa nên đang ngủ đấy."
Đang là tháng tám, trong nội điện cũng không lạnh, cái chăn nhỏ bọc bé con cũng không dày, chỉ là ngọn đèn trong nội điện quá mờ, không thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con được.
Hoàng Đế chú ý tới ánh mắt nàng, hắn giải thích: "Con vẫn còn quá nhỏ, không thể thích ứng được ánh sáng mạnh, thái y nói trong nội điện vẫn nên tối một chút mới tốt, chớ làm tổn thương mắt của con."
"Vậy đừng cầm đèn, ta cứ nhìn con như vậy là tốt rồi." Thanh Li chịu đựng cảm giác thân thể không khỏe, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt của bé con. Có lẽ là đã trải qua mấy canh giờ nên bé con không còn đỏ rực như khỉ nữa mà trắng nõn non mịn, thời điểm con của đại ca mới sinh ra nàng cũng đã thấy, còn là màu đỏ hỏn đấy.
Dù sao cũng mới được sinh ra, ngũ quan bé còn non nớt lại không mở mắt nên không nhìn ra được là bé giống ai, nhưng dù là thế Thanh Li cũng cảm thấy rất vui.
Thời điểm bé còn chưa sinh ra, nàng còn chịu không nổi khi bé luôn động đậy, cũng thầm oán trách bé, khi bé sinh ra sẽ đánh cho mấy cái. Nhưng bây giờ một bọc nho nhỏ mềm mại như vậy, lại đang nhắm mắt ngủ say, nàng nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu thương bé vô cùng.
Đây là đứa con do nàng và nam tử nàng yêu thương sinh ra đấy.
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nhi tử mới sinh, trong lòng hắn cũng rất vui, hắn suy nghĩ một lát lại hỏi nàng: "Có đói bụng không, muốn ăn gì không?"
"Có chút," Bởi vì bụng bỗng trống rỗng nên Thanh Li còn chưa kịp thích ứng, nàng liếc nhìn Hoàng Đế nói: "Muốn ăn chút gì đó thanh đạm."
Không cần Hoàng Đế căn dặn liền đã có cung nhân đợi sau màn che đi chuẩn bị, Thanh Li nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi bên người một lát, nàng lại hỏi Hoàng Đế: "Con có đói bụng không, đã ăn cái gì chưa?"
"Đã sớm tìm nhũ mẫu cho con rồi," Hoàng Đế cầm chặt tay nàng: "Con đã ăn rồi, nàng chỉ cần chú ý chính mình thôi."
"Vâng," Thanh Li dịu dàng nhìn nhi tử bên cạnh, nàng cảm thấy cả lòng mình đều mềm mại, ngừng một chút, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói với Hoàng Đế: "Mấy ngày nữa ta muốn tự mình cho con ăn."
Sinh hài tử mấy ngày mới có thể xuống sữa, trước đây Thanh Li còn không có cảm giác nhưng giờ nàng thầm nghĩ tự nàng sẽ chăm sóc con của mình, hoàn toàn không muốn cho người khác chăm.
Hoàng Đế không đồng ý cũng không phản đối, hắn nhếch miệng mỉm cười, tới gần nàng nói: "Nàng cho con ăn vậy ai cho trẫm ăn đây?"
Thanh Li bị lời thô tục này của hắn làm cho xấu hổ, nàng vươn tay đánh hắn một cái nhưng vì thân thể mình còn đau nên "Ai nha" một tiếng.
Hoàng Đế nghe thấy tiếng kêu đáng thương của nàng nên vội vàng đỡ nàng nằm xuống: "Có nghiêm trọng không, cần phải gọi thái y đến không?"
"Không có chuyện gì," Nàng thành thành thật thật nằm xuống, nhìn sự vội vàng cùng đau lòng khó nén được trên mặt Hoàng Đế, nàng đành an ủi hắn: "Chỉ là động một cái, dưỡng thêm thời gian là tốt thôi."
"Bé ngoan," Hoàng Đế cúi đầu, yêu thương hôn nhẹ nàng: "Vất vả cho nàng rồi."
Thanh Li giữ chặt ống tay áo hắn, nhìn về nhi tử đang nằm một bên: "Buổi tối, có thể để con ngủ lại chỗ này không?"
Nàng cười nhìn hắn, trong ánh mắt là tình cảm đặc thù của mẫu thân: "Không muốn để con rời ta."
Đúng lúc Hoàng Đế đang đau lòng cho nàng nên tất nhiên hắn đồng ý: "Được, không chỉ có con ngủ lại đây mà trẫm cũng ở lại có được không?"
Thanh Li vui vẻ gật đầu: "Được."
Trung cung sinh hoàng tử là chuyện đại sự, không chỉ ở nội cung mà ngay ở Kim Lăng cũng là chuyện quan trọng nhất.
Người phủ Ngụy Quốc Công đương nhiên là người khẩn trương nhất. Từ lúc gần đến thời gian dự sinh của Thanh Li, bọn họ đã bắt đầu lo lắng, đến tận khi từ nội cung truyền đến tin tức Hoàng Hậu sinh hạ Hoàng Trưởng Tử thì họ mới xem như buông lỏng một hơi.
Chuyện đại hỉ như vậy thì không cần kiêng kị cái gì cả, ngay trong đêm đó phủ Ngụy Quốc Công đã bày tiệc, rộng rãi hào phóng mời tất cả quý phủ ở Kim Lăng
đến dự.
Quốc gia lập thái tử, ưu tiên số một tất nhiên là đích tử sau đó mới đến trưởng tử. Hoàng Hậu sinh ra vị hoàng tử này đã là đích tử lại còn là trưởng tử, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra thì gần như ván đã đóng thuyền, vị hoàng tử này chính là quân chủ kế nhiệm.
Tiệc tối hôm ấy, khách nhân đến phủ Ngụy Quốc Công tất nhiên là đông như trẩy hội, lễ vật đưa đến cũng vô cùng dày.
Ngụy Bình Diêu có chút lo lắng, y ngầm hỏi Ngụy Quốc Công một câu: "Có phải là không tốt lắm không? Ngộ nhỡ Bệ Hạ suy nghĩ nhiều..."
"Yên tâm đi," Ngụy Quốc Công trấn an nhi tử: "Chuyện vui như Hoàng Hậu sinh nhi tử e rằng Bệ Hạ là người vui mừng nhất đấy, chúng ta làm thế này cũng không cần phải ngại gì cả. Hơn nữa, Hoàng Hậu là ấu nữ của ta, là muội muội ruột của con, nàng sinh ra một đích xuất Hoàng Trưởng Tử, nếu như chúng ta có vẻ mặt đau khổ mất hứng thì mới là chuyện lạ đấy."
Ngụy Quốc Công đã trải đời nhiều nên dĩ nhiên Ngụy Bình Diêu cũng không nói gì nữa.
Cứ thế qua ba ngày, chính là ngày tiểu hoàng tử tắm ba ngày.
Lúc trước Hoàng Đế đã từng nói mời Thái phu nhân Anh Quốc Công vào cung lo liệu, tất nhiên lời này không phải là nói không. Thái phu nhân vốn hiền hậu, cũng có quan hệ tốt với phủ Ngụy Quốc Công, trước tiên bà đến bái kiến Hoàng Hậu, khi mới thấy tiểu hoàng tử mới sinh, nhìn thấy dáng vẻ của bé thì liên tục khen ngợi Thanh Li có phúc khí.
Thanh Li đang ở cữ nên tất nhiên nàng không nghe được lời này, nhưng Hoàng Đế nghe được thì vô cùng vui mừng, Đổng thị ở bên cạnh cũng mừng rỡ.
Hoàng Đế đã sớm chọn tên cho tiểu hoàng tử, Nguyên Cảnh, chờ đến lễ tắm ba ngày thì cũng công bố ra ngoài.
Cùng với việc đại xá thiên hạ mừng hoàng trưởng tử ra đời, một đạo thánh chỉ khác cũng được ban ra.
----- Chính thức sắc phong hoàng trưởng tử Tiêu Nguyên Cảnh mới ra đời chỉ vẻn vẹn ba ngày làm Tấn Vương.
Theo chế độ của Đại Tần, cực kì ít Hoàng Trưởng Tử được sắp lập thái tử ngay khi còn nhỏ, thường thường sẽ phong vương trước rồi mới thêm sắc phong khác.
Mà cái danh xưng Tấn Vương này chính là đứng đầu trong các danh xưng vương tước.
Tấn Vương còn nhỏ thì chưa biết gì, nhưng đến một thời điểm nào đó mơ hồ có ý vị thái tử, trong lịch sử của Đại Tần, dường như đây chính là danh xưng khác của Thái Tử.
Trước khi tiên đế được ban cho Đông cung thì được gọi là Tấn Vương, trước khi vào Đông Cung, danh xưng của Anh Tông là Tấn Vương, xa hơn nữa, trước khi được sắc phong Thái Tử, Thành Tông cũng là Tấn Vương.
Nghĩ đến cung yến ngày mùng 8 ấy, Hoàng Đế đã nói tiểu Thái Tử, trong khoảng thời gian ngắn dưới đáy lòng mọi người đều đã có nhận thức riêng.
Chờ khi Tấn Vương điện hạ lớn hơn chút nữa chỉ sợ Bệ Hạ sẽ hạ chỉ sắc phong điện hạ làm Thái Tử thôi.
Lại nói tiếp vị Tấn Vương này đúng là có phước.
Từ trong bụng Hoàng Hậu đi ra, không có bất kỳ trưởng tử nào cạnh tranh, tiểu oa nhi mới sinh được ba ngày cũng đã áp đảo rất nhiều người rồi.
Người trên thế gian có miệt mài làm việc cả đời cũng không bằng người ta đầu thai đến một nhà tốt!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, so về may mắn thì Hoàng Hậu càng có may mắn hơn một chút.
Xuất thân của nàng là trâm anh thế tộc, là khai quốc công phủ, phụ thân nàng là đương gia Quốc Công, mẫu thân có xuất thân thanh quý, là dòng dõi thi thư, nàng gả đến chính là thiên tử trên vạn người, xuất giá không bao lâu đã truyền ra tin tức tốt, lúc này mới được một năm thì nhi tử cũng đã sinh ra rồi.
Người so với người, đúng là tức chết người mà!
Khác Thái Phi ngồi ở nội điện, khăn trong tay cũng đã bị bà ta xoắn sắp nát rồi, tâm không cam lòng không nguyện.
Con mình đã lớn tuổi mà đến một cái tước phong cũng không có, người khác gặp cũng chỉ kêu một tiếng Thất Vương.
Thế mà cái tiểu hoàng tử kia thì sao, mới sinh được ba ngày mà đã được phong làm Tấn Vương, tiền đồ vô lượng.
Hai bên so với nhau, quả nhiên làm cho lòng người ghen tức.
Trương Thái Phi ngồi bên cạnh bà ta, ít nhiều cũng nhìn ra vài phần nỗi lòng của bà ta, trên mặt bà không thể hiện nhưng trong lòng cũng thầm bĩu môi.
Nói nhảm, con của ngươi chỉ là thứ xuất, có thể giữ lại một cái mạng trong biến cố năm đó cũng đã không tệ rồi, lúc này còn dám chọn ba lấy bốn* sao?
*Chọn ba lấy bốn: Kén chọn.
Đó là trưởng tử Hoàng Đế chờ mong đã lâu, là nhi tử trên đầu quả tim, bà ta làm sao mà so sánh được chứ?
Vẫn là Triệu Hoa Anh ngồi kế bên Khác Thái Phi nhẹ giọng khuyên: "Mẫu phi hâm mộ sao? Không sao, qua mấy tháng nữa người cũng có thể có tôn tử ngoan mà."
Mệnh nàng ta tốt, gả đến phủ Thất Vương mấy tháng thì có thai, lại thêm là chất nữ của Khác Thái Phi nên rất được sủng ái.
Khác Thái Phi liếc nhìn cái bụng còn chưa nhô lên của nàng ta, trong lòng bà ta mới thoải mái một chút: "Cũng coi như ngươi có phúc đấy, so với những nữ nhân chẳng ra gì trong phủ kia thì tốt hơn nhiều."
Trên mặt Triệu Hoa Anh mang ý cười, nhẹ nhàng dạ một tiếng nhưng dưới đáy lòng nàng ta lại có phần căm phẫn cùng vô lực.
Vận khí nàng ta tốt? Vận khí tốt nhất hẳn là Hoàng Hậu mới phải.
Nàng ta đã từng nghĩ rằng lịch sử có thể thay đổi nhưng phung phí một hồi cuối cùng nàng ta cũng phát hiện sự bất lực của mình.
Mắt thấy Tuyên Thánh Đế tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử được sinh ra, cũng là hôm tắm ba ngày được phong Vương thì nàng ta càng cảm thấy khủng hoảng vô cùng.
Loại chuyện vận mệnh này thật đúng là không có cách nào khác, có người trời sinh được phúc tinh chiếu sáng, có người trời sinh vận rủi liên tục.
May mắn của Hoàng Hậu không chỉ như thế, Tấn Vương mới chỉ là một vị, theo sách sử ghi lại, người ta là sinh một mạch bốn người con trai đấy.
Nếu thật sự muốn so với nàng chẳng phải là sẽ bị tức chết hay sao?
~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàng đế: Mẹ nó! Đã mời quá nhiều Tống Tử Quan Âm nên người ở lỳ trong nhà không đi rồi!
Đúng, tiểu Thái Tử chính là thần trợ công của Diệu Diệu, cũng là áo bông nhỏ tri kỷ của Diệu Diệu, lại nói tiếp bé con mới là lớp áo giáp kiên cố nhất của Diệu Diệu.