Nếu Đổng thị đã vào cung thì bà cũng không về nữa mà ở lại chăm sóc cho Thanh Li, đợi nàng sinh xong bà mới trở về.
Tuy Hoàng Đế đã an bài thỏa đáng nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm cha nên hắn cũng vô cùng tình nguyện để nhạc mẫu - người có kinh nghiệm ở bên chăm sóc, miễn cho tiểu cô nương nhà hắn làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Chờ đến tháng tám, thời tiết cũng mát mẻ hơn, mang theo vài phần hương vị mùa thu, không còn ánh nắng chói chang như trước nữa nên thời gian này Thanh Li cũng trải qua tốt hơn.
Nàng có thai tròn chín tháng, bụng đã lớn lắm rồi, dù là thái y bắt mạch hay bà đỡ sờ thai vị đều nói tối đa nửa tháng nữa nàng sẽ sinh hài tử.
Có lẽ bởi vì đủ tháng nên hài tử trong bụng Thanh Li không còn thích hoạt động như trước đây, lúc ban đầu nàng còn có chút lo lắng nhưng thái y và bà đỡ đều nói như vậy là bình thường nên nàng cũng yên lòng.
Đến lúc này nàng cũng ăn ít một chút ---- Đều do bụng nàng đã hơi lớn, sau khi bắt mạch thì xác định đó không phải là thai đôi, hài tử chính là hơi lớn thôi.
Thanh Li lại là thai đầu, nếu nàng ăn nhiều nữa, nếu hài tử quá lớn thì lúc sinh nàng sẽ phải chịu tội nên cẩn thận vẫn tốt hơn.
Được làm mẫu thân đương nhiên là chuyện vui lớn nhưng càng đến gần trong lòng nàng càng sợ hãi.
Thời điểm sinh con có phải sẽ đau lắm không?
Ngộ nhỡ thời điểm sinh con xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì phải làm cái gì bây giờ? Nàng biết là không nên nghĩ đến những chuyện này nhưng nàng không kiềm chế được.
Cùng tâm trạng mâu thuẫn giống Thanh Li, trong lòng Hoàng Đế cũng có ít nhiều lo lắng nhưng dù sao hắn cũng lớn tuổi, phải làm trụ cột cho tiểu thê tử nên hắn không dám biểu lộ ra khiến nàng biết được mà thôi.
Trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, hắn chỉ yên lặng động viên nàng.
Đổng thị cũng đoán được vài phần nỗi lo của nữ nhi, bà sợ nàng sẽ tự tạo áp lực cho mình nên không ngừng trấn an.
Thời gian dự sinh do thái y và bà đỡ đoán là giữa tháng tám, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, đầu tháng tám Hoàng Đế đã gọi thái y và bà đỡ vào trong cung chờ nàng sinh.
Thế nhưng để bọn họ nóng vội chính là đã qua giữa tháng tám, đến tận ngày mười chín tháng tám hôm nay Thanh Li vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh.
Chuyện này, bất luận là Hoàng Đế hay Đổng thị đều cảm thấy bồn chồn nhưng sợ khiến Thanh Li lo lắng nên cả hai người đều không dám nói ra, trên mặt vẫn tỏ ra thoải mái an ủi nàng vài câu.
Bản thân Thanh Li thì trái lại, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ ---- Hài tử không vội ra ngoài, người khác có gấp thì có tác dụng gì chứ?
Hoàng Đế lại không suy nghĩ thoáng được như nàng, ban đêm hắn không ngủ được nên ra ngoài đi vài vòng, ngày hôm sau cũng có chút ho khan.
Nếu là lúc khác một chút bệnh vặt này hắn cũng lười để ý, mặc kệ mấy hôm là đỡ thôi. Nhưng thời gian này tiểu cô nương sắp sinh, hắn sợ sẽ khiến nàng nhiễm các loại bệnh như phong hàn nên gọi thái y đến bắt mạch.
Sự thật chứng minh, quả nhiên là phong hàn.
Như vậy tự nhiên Hoàng Đế sẽ không thể ở Thanh Lương Điện với Thanh Li được, hắn bèn căn dặn người sắp xếp đồ dùng của mình, chuyển về Tuyên Thất Điện.
Bệnh này đến không đúng lúc, sợ là hắn không thể đi gặp tiểu cô nương, thảm hơn một chút là có khi đến lúc hài tử sinh ra hắn cũng không thể thấy.
Trong lòng Thanh Li biết bệnh này cũng không phải là bệnh gì nặng nên nàng cũng không quá lo lắng, chỉ là cảm thấy hắn không ở bên cạnh thì trong lòng nàng cũng vắng vẻ, giống như bị mất một thứ gì đó vậy.
Đổng thị thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì cười trêu: "Làm sao vậy, tách nhau vài ngày cũng không được sao?"
"Vâng," Thanh Li có chút xấu hổ nhưng vẫn đáp lại: "Sau khi thành thân chúng con còn chưa từng rời nhau ngày nào."
Đổng thị cũng đã từng trải qua những năm tháng trẻ tuổi nên bà cũng hiểu được, bà chế nhạo liếc nàng một cái, "Lúc này không muốn cũng phải tách nhau ra thôi."
Thanh Li có chút xấu hổ, nàng không nói gì chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Hài tử trong bụng thật không khiến người bớt lo. Thời điểm mang thai thì suốt ngày động đậy, một chút cũng không chịu yên, lúc này lại không nghịch ngợm nữa, cũng là vấn đề mới.
Mắt thấy thời điểm dự sinh đã qua mà bé con vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cho dù trong kiếp trước Thanh Li đã từng gặp phải ví dụ tương tự nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Hoàng Đế không ở đây, Đổng thị lại không thể ngủ chung với nàng. Đến buổi tối chỉ còn một mình nàng một giường, lúc không ngủ được nàng muốn có một người để cùng nói chuyện cũng không có.
Dù sao hài tử cũng ở trong bụng nàng, Thanh Li cũng cảm giác được loáng thoáng ------- Thời gian chậm nhất cũng không thể đến tháng chín.
Có chút đáng tiếc, nếu con sinh vào mười lăm tháng tám, đúng ngày trung thu thì sẽ viên mãn biết bao.
Nhưng cũng không sao, dù con sinh vào lúc nào thì nàng cũng đều thích cả.
Lại nói tiếp, Thanh Li sinh vào tháng tư, Hoàng Đế sinh vào tháng chín, đứa bé này lại sinh vào tháng tám, như thế trong nhà ba người Hoàng Đế là người sinh muộn nhất.
Nàng hơi nhếch khóe môi, sờ sờ cái bụng, chợt nhớ đến một chuyện rất thú vị.
------- Hài tử này không phải là muốn trì hoãn vài ngày để giống phụ hoàng mình, cùng cung bò cạp chứ?
Đừng bắt chước, còn lâu lắm mới giống nha.
Nghĩ tới khả năng này nàng không khỏi cười ra tiếng, đang vui thì nàng chợt nghe thấy có người nhẹ giọng gọi nàng: "Diệu Diệu?"
Là giọng của Hoàng Đế.
Bụng Thanh Li lớn không tiện đứng lên nên nàng nằm yên không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: " ------- Diễn lang?"
"Suỵt," Hoàng Đế cũng không cầm đèn, vòng qua tường lén lén lút lút tới đây, cách một tầng màn che nói với nàng: "Nàng nói nhỏ một chút, chớ kinh động đến người khác."
Đã mấy ngày Thanh Li không thấy hắn, nàng nhớ hắn vô cùng, cũng không che giấu mà tội nghiệp nói: "Diễn lang, ta nhớ chàng lắm, con cũng nhớ chàng."
"Cả hai đều phải nghe lời," Hoàng Đế nhỏ giọng an ủi: "Trẫm cũng rất nhớ cả hai người, thái y nói trẫm phải hai ngày nữa mới khỏe hẳn nhưng bản thân trẫm thấy có lẽ không sao nên tới thăm nàng và con một chút."
Mỗi ngày Thanh Li đều nhận được tin tức do người truyền qua, lúc này nàng cũng không nhiều lời mà chỉ nói: "Đều rất tốt, Diễn lang yên tâm đi."
"Vậy là tốt rồi," Hoàng Đế không muốn kinh động đến cung nhân gác đêm bên ngoài nên hạ giọng nói: "Tuy rằng mỗi ngày trẫm đều nghe người ta báo là nàng khỏe mạnh nhưng dù sao cũng không bằng tận mắt trông thấy."
Lời nói mang đậm tình cảm này đương nhiên Thanh Li hiểu được, trong lòng ngọt ngào như mật, nàng đang định nói chuyện thì lại nghe được giọng nói của Đổng thị mơ hồ truyền đến: "Diệu Diệu? Con vừa nói gì sao?"
Bệnh của Hoàng Đế mặc dù đã chuyển biến tốt nhưng dù sao cũng là hắn lén lút đến, tự nhiên không dám kinh động người khác, nhất thời hắn rón ra rón rén, im lặng không lên tiếng chờ Thanh Li đáp lại.
Thanh Li lè lưỡi vội nói: "Không có không có, con lầm bầm ấy mà."
"Còn không ngủ sớm đi," Đổng thị dặn nàng: "Thức đêm muộn hôm sau lại không có tinh thần đâu."
"Con đã biết," Thanh Li đáp: "Con ngủ đây."
"Cũng không phải có rất nhiều lời muốn nói," Hoàng Đế thấp giọng nói: "Chỉ là trẫm muốn gặp nàng một chút, lúc này phải đi rồi."
Thanh Li sợ Đổng thị phát hiện nên cũng không nói thêm lời nàng, ngoan ngoãn nói: "Dạ..."
Hoàng Đế mỉm cười, không nói nữa, men theo tường, cẩn thận từng chút một rời đi.
Trong ấn tượng của Thanh Li hắn vẫn luôn có dáng vẻ cao lớn đường hoàng, lúc này lại thấy dáng vẻ cẩn thận như vậy của hắn thực là khó có được.
Dõi theo bóng lưng hắn, những ý nghĩ xấu trong lòng nàng ào ạt tràn ra như thủy triều, nàng cầm lấy cái túi thơm bên cạnh, vén màn che lên thành một đường nhỏ rồi dùng sức ném tới cái bình ngọc họa tranh thủy mặc ở trên bàn.
Cái túi thơm kia cũng không có hương liệu mà dùng để làm gối cắm kim châm khi thêu thùa, bỗng đụng phải đồ sứ nên phát ra một tiếng giòn vang, Thanh Li đúng lúc hô lên: "Có chuột!"
Bóng lưng Hoàng Đế cứng đờ, trong lòng hắn biết là nàng cố ý làm chuyện xấu, hắn âm thầm cắn răng một cái rồi không quay đầu lại mà vội vã rời đi.
Thanh Li nằm trên giường, ôm bụng không tiếng động cười lớn, mấy cung nhân nghe thấy tiếng động liền tiến đến hỏi nàng: "Chuột ở đâu vậy ạ, nương nương không bị dọa sợ chứ?"
"Ta vừa trông thấy chỗ ấy có một cái bóng đen," Thanh Li giải thích với các nàng ấy: "Thì ra là nhìn nhầm rồi, không sao, lui ra sau đi."
Mấy cung nhân nhìn nhau vài lần, vẻ mặt không hiểu lui ra ngoài.
Thanh Li cảm thấy mình đã ức hiếp được Hoàng Đế một lần, vui vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi cũng từ từ buồn ngủ.
Chờ hai ngày sau bệnh của Hoàng Đế khỏi hẳn, khi thấy nàng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng véo trên mặt nàng một cái, hiển nhiên không trả thù lại.
Có lẽ là đổi tính rồi.
Thanh Li cảm thấy thời gian nàng oai phong cưỡi trên đầu Hoàng Đế, cuối cùng cũng tới rồi.
Hai tư tháng tám, phu thê hai người cùng nhau dùng cơm trưa, trong miệng Thanh Li vừa mới nuốt xuống một viên thuốc thì cảm thấy bụng tê rần, có gì đó chảy xuống.
Mấy ngày nay Hoàng Đế đặc biệt chú ý tình hình của nàng, thấy vẻ mặt nàng biến đổi thì hiểu được vài phần: "Muốn sinh rồi?"
Thanh Li nửa tựa trên người hắn, nàng gật đầu nói: "Có lẽ vậy."
---- Rốt cuộc cũng muốn sinh.
Thái giám cung nhân xung quanh đã sớm có chuẩn bị, có người đi căn dặn chuẩn bị đồ vật, có người đi mời bà đỡ, công việc lu bù.
Đổng thị đi qua đỡ Thanh Li, bà nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, Diệu Diệu sinh đủ tháng, thân thể cũng khỏe mạnh, rất nhanh là có thể sinh ra thôi."
Hoàng Đế cũng sợ nàng lo lắng nhưng trong thời gian ngắn, thiên ngôn vạn ngữ cũng khó nói lên lời, hắn chỉ dùng sức xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng: "Yên tâm đi, trẫm ở đây."
Bụng Thanh Li vẫn chưa quá đau, nàng vẫn còn sức nói chuyện: "Lang quân yên tâm, ta không sao đâu."
Dù sao cũng đã sớm chuẩn bị, bà đỡ đến vô cùng nhanh, Đổng thị và mấy cung nhân dìu nàng lên sập, cảm thấy quần nàng đã ướt thì trong lòng bà hơi buông lỏng.
---- Nếu nước ối còn chưa vỡ thì không biết nàng sẽ phải chịu đựng bao lâu.
Bà đỡ đã đứng tuổi, kinh nghiệm đầy mình. Bà biết rõ đây là thai đầu của Hoàng Hậu, dù là hoàng tử hay công chúa thì tất nhiên các bà cũng đều có thưởng, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra chỉ sợ tính mạng toàn gia cũng phải tính vào.
Lúc tới đây trong lòng bà còn có chút lo sợ nhưng sau khi vươn tay dò xét thì bà lại thả lỏng một hơi, bà giải thích với Đổng thị: “Phu nhân yên tâm, nương nương đã đủ tháng, được chăm sóc tốt, trong chốc lát mà đã mở ra bốn ngón tay như thế thì sẽ sinh nhanh thôi, nàng cũng không phải chịu tội lâu.”