Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 97-2: Cãi nhau 2


1 năm

trướctiếp

Động tác nàng quá lớn, Hoàng đế sợ nàng động thai nên vội vàng đỡ.

Thế mà Thanh Li chẳng thèm cảm kích, nàng chỉ lạnh lùng đẩy hắn ra, sau đó giận dỗi nói: "---- Rõ ràng thị ta gọi chàng là Tiêu lang!"

"Thị ta cuồng trí kêu loạn thôi, làm sao cho là đúng được?" Hoàng đế lại giải thích với nàng: "Ngày xưa phụ thân thị ta là Trung Vũ tướng quân, có giao tình với trẫm lúc còn ở Tây Bắc, khi ấy..."

Sau khi Thanh Li có thai, nàng ngày càng yếu ớt hơn, cũng càng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ lại dáng vẻ nữ nhân kia rơm rớm nước mắt gọi hắn là Tiêu lang ban nãy là nàng có cảm giác... nếu mình há miệng thì nước chua sẽ xông lên ngay.

Nghĩ đến đây, nàng đã cảm thấy khổ sở, trái tim vừa đau vừa xót, nàng đưa tay bịt tai lại, "Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe gì hết!"

"Diệu Diệu, chẳng có gì hết thật đó," Thấy đôi mắt hạnh của nàng ngập nước rồi, Hoàng đế vội vàng ôm nàng lại, hắn dịu giọng an ủi: "Trẫm không có gạt nàng."

"Rõ ràng chàng nói đưa ta về nhà, nhưng cuối cùng là đi đâu, còn không phải muốn đến Thủy Ninh Am sao? Mấy lời dỗ dành để ta xuất cung chỉ là ngụy trang mà thôi, còn nữ nhân kia nữa, vậy mà nói không có gạt ta!" Thanh Li càng nói càng giận, nàng đánh thêm mấy cái lên người hắn, "Chàng là đồ lừa đảo!"

Chút xíu lực của nàng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến Hoàng đế, chẳng qua là thấy nàng tức giận đến như vậy, hắn không khỏi lo lắng, "Diệu Diệu, dù gì nàng cũng phải cho Trẫm có cơ hội nói chuyện chứ. Đúng là trẫm có biết nàng ta, nhưng không có những thứ quan hệ bậy bạ kia..."

Không đợi hắn nói tiếp, Thanh Li đã thở hồng hộc giơ móng vuốt nhỏ lên che tai lại, "Đã bảo là không nghe mà, đừng có nói nữa!"

Nàng cũng rất bướng bỉnh, khi đã nhận định chuyện gì là sẽ không thay đổi, Hoàng đế có nói thế nào cũng không xoay chuyển được nàng, sau khi về đến hoàng cung, lúc xuống xe nàng cũng không cho hắn đỡ, chờ Oanh Ca và Ngọc Trúc đến nàng liền đẩy hắn ra, tự mình đi trước.

Nàng cố chấp như vậy, Hoàng đế vừa tức vừa đau lòng, nhìn nàng chầm chậm đi về phía trước, thỉnh thoảng còn dùng khăn lau nước mắt, trái tim hắn cực kỳ xót xa.

Cho Oanh Ca và Ngọc Trúc lui xuống, Hoàng đế bước lên đỡ nàng, giọng điệu cực kỳ dịu dàng lấy lòng, "Diệu Diệu, đừng khóc mà, khóc mặt sẽ bị lem, không đẹp nữa."

Thanh Li vừa tủi thân vừa khó chịu, nước mắt lưng tròng, nàng nghiêng đầu sang liếc hắn, "Vậy thì chàng đi tìm người đẹp đi!"

Lúc này nàng đang nổi nóng, Hoàng đế nói cái gì cũng sai cả, hắn cũng buồn bực không thôi, sau đó hắn chỉ cẩn thận đỡ nàng về Thanh Lương điện, không nói thêm gì nữa.

Xóc nảy một đường, hiện giờ Thanh Li đã thấm mệt, nàng không quan tâm đến Hoàng đế đang có ý nịnh nọt nữa, về đến tẩm điện là nàng cụp đuôi, cuộn mình nằm ngủ ở trên giường.

Ngày mùa hè oi bức, khẩu vị của nàng cũng không tốt, hôm nay lại đụng phải chuyện bực mình này, nàng càng không muốn ăn uống gì, lúc chạng vạng tối nàng chỉ gọi Oanh Ca mang một chén canh hạt sen thanh đạm cho mình uống, chứ không muốn động đũa. 

Hoàng đế nhìn con mèo trắng nhỏ lạnh lùng nằm ở trên giường, hắn vừa đau lòng vừa hết cách, đi qua sờ sờ gò má của nàng, hắn khuyên nhủ: "Trong bụng Diệu Diệu còn có con, tốt xấu gì cũng ăn một chút, nhé?"

"Không ăn," Thanh Li quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn, "Giận no rồi."

Trải qua chuyện lần này, Hoàng đế xem như đã nhìn ra, một khi nữ nhân đã không muốn nghe, thì dù có nói thế nào nàng cũng không nghe, hắn cũng không nề hà chuyện giải thích với nàng nữa mà chỉ ấm giọng khuyên: "Ngoan, ăn một chút thôi, bằng không buổi tối sẽ đói đấy."

Trong lòng Thanh Li vẫn còn buồn phiền, nàng vẫn không muốn nghe lời hắn nói, lúc này không còn sợ nóng nữa, nàng kéo chăn trùm đầu mình lại, sau đó xoay người vào bên trong, bất luận Hoàng đế gọi thế nào cũng không nhúc nhích.

Nàng trở chứng, đúng là nửa điểm cũng không cho cứu vãn, nói không ăn thì không ăn thật, mãi cho đến khi qua giờ dùng cơm tối, nàng đã thức dậy nhưng vẫn không chịu ăn.

Hoàng đế ở bên cạnh lải nhải một hồi, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý mà chỉ nằm ở trên giường rầu rĩ không vui.

Thật sự không có cách nào, Hoàng đế chỉ có thể cầu viện quân đến giúp đỡ.

Cũng sắp đến thời gian Đổng thị vào cung làm bạn với Thanh Li lúc sinh rồi, hắn bèn mời bà vào cung sớm, hòa giải giúp mình một chút.

Đế Hậu mới vừa đến phủ, tự dưng sao lại gọi mình vào cung?

Trong phủ Ngụy quốc công, lúc Đổng thị nghe nói có người tới mời mình vào cung, hơn nữa người tới cũng không phải là thái giám bên cạnh nữ nhi, trong lòng bà có hơi lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện cái gì, chờ đến khi vào cung, nghe Oanh Ca kể lại đại khái, nhất thời bà chỉ biết dở khóc dở cười.

Vừa nhìn thấy Đổng thị tới, nước mắt Thanh Li đã tuôn như mưa, nàng ôm lấy Đổng thị bắt đầu tố khổ: "Mẫu thân, sao người lại tới đây? Người dẫn con về được không? Con không muốn ở chỗ này nữa, chàng đối xử với con chẳng tốt tẹo nào, còn không cho con ăn.... Chàng xấu lắm... Hu hu hu..."

Hoàng đế đang ngồi sau tấm màn che phía sau nội điện, khi nghe tiểu cô nương đổi trắng thay đen, còn nói đến ấm ức như vậy, hắn cũng tự nghi ngờ, không phải mình quá khắt khe với nàng thật chứ?

Thanh Li nói hết sức đáng thương, khóc càng tội nghiệp hơn nữa, tuy nhiên phiên bản mà Đổng thị nghe lại không giống như thế, bà âm thầm muốn cười, song cũng cảm thấy Hoàng đế có thể chiều chuộng nhi nữ đến mức này, phần chân tình này đúng là hiếm có.

Tuy hiểu được như thế, nhưng khi thấy nhi nữ nước mắt lưng tròng, bà cũng đau lòng lắm, sai cung nhân mang chén huyết yến tới, bà tự tay đút cho Thanh Li ăn.

Thanh Li nhịn đói cả buổi chiều, nàng gần như bị Hoàng đế làm cho phản xạ có điều kiện, trông thấy thức ăn đưa tới nàng đều muốn từ chối, có điều nhớ lại đây là Đổng thị đưa tới, lúc này nàng mới lại gần, ngoan ngoãn ăn vào.

Đã lâu lắm rồi Đổng thị chưa đút cho Thanh Li ăn, dù sao thì nàng cũng đã trưởng thành.

Thế nhưng bất luận con cái có lớn bao nhiêu, trong mắt phụ mẫu cũng chỉ là đứa trẻ, lúc nào cũng cần phụ mẫu hết lòng chăm sóc.

Vừa đút nàng ăn, bà vừa hỏi: "Con giận chuyện Cao thị à?"

Thanh Li sững sờ nghe Đổng thị hỏi, sau đó nàng mới phản ứng kịp ----- Cao thị chính là bà thím mà nàng gặp ngày hôm qua.

Trong lòng nàng không thoải mái, nàng cũng không che giấu trước mặt Đổng thị mà hừ lạnh một tiếng, "Đồ không biết xấu hổ, nhắc đến thị con còn ngại bẩn miệng."

"Đúng là không phải thứ gì tốt," Nàng nói lời thô tục Đổng thị cũng không trách mắng, ngược lại còn hùa theo: "Chẳng qua là thị nhiều năm chưa trở về Kim Lăng, có lẽ nhiều người không còn nhớ thị."

Thanh Li nhìn mẫu thân, rốt cuộc nàng cũng không phải là người không nói lý, "Thị ta nổi danh lắm ạ?"

"Đã từng nổi danh," Đổng thị biết rõ Hoàng đế đang ngồi sau tấm màn, nhưng bà cũng không để ý mà gọn gàng dứt khoát nói: "Phụ thân thị là lão Trung Vũ tướng quân, từng đi theo bệ hạ nhiều năm ở Tây Bắc, có điều thị không quen chịu khổ nên ở lại thành Kim Lăng."

"Khi đó tiên đế còn tại vị, trong các hoàng tử, thế lực của Tam hoàng tử là mạnh mẽ nhất, thị từng có ý định làm trắc phi của Tam hoàng tử, dù rất nhiệt tình nhưng dù sao dòng dõi cũng khôn thích hợp nên không thực hiện được."

Đổng thị mỉm cười nói tiếp: "Thành Kim Lăng lớn như vậy, mọi chuyện nhanh chóng bị truyền ra, thị không còn mặt mũi gặp ai nên đành đến Tây Bắc tìm phụ thân thị nương tựa. Chuyện sau đó, chắc con cũng đoán được đại khái rồi, thị ta thấy không thể nào trèo cao lên Tam hoàng tử nên muốn trèo đến chỗ bệ hạ, bệ hạ cũng chưa
từng giữ mặt mũi cho thị, người thắng thẳn mắng vốn thị với lão Trung Vũ tướng quân."

"Mặc dù lão Trung Vũ tướng quân cũng giận nhi nữ làm việc không thích hợp, nhưng ông cụ cũng áy náy vì mình thường xuyên không ở bên cạnh thị, cho nên ông cụ đã sai người đưa thị rời khỏi Tây Bắc về quê nhà ở phương Bắc, tại nơi đó tìm người đàng hoàng rồi gả thị đi."

"Không ngờ người nọ có chút bãn lĩnh, gia thế vốn ngang bằng, cộng thêm được Trung Vũ tướng quân nâng đỡ mà rời nhà tòng quân, trải qua cuộc chiến Tây Lương cũng trở thành công thần, trước đó không lâu đã được triệu về Kim Lăng."

"Người đàng hoàng gì kỳ vậy?" Thanh Li thấy ghét bộ dạng làm duyên làm dáng ra vẻ ta đây của Cao thị, lời nói cũng không nể nang, "Người đàng hoàng sao lại chấp nhận mối hôn sự này, lấy một thê tử không an phận như thế?"

Người đã lớn tuổi da dẻ vàng như nến rồi, nhìn thấy Hoàng đế còn tỏ vẻ xuân tình điềm đạm đáng yêu, thị không cảm thấy buồn nôn à!

"Đúng đúng đúng," Thanh Li nói vậy, Đổng thị cũng mỉm cười hùa theo, bà nhìn cái bụng to của nàng, "Thị ta làm phu quân đàng hoàng của mình chịu ấm ức, thế còn bệ hạ cũng ấm ức thì sao? Chuyện chẳng có gì mà vô duyên vô cớ bị con giận hờn, người vô tội mà!"

Thanh Li suy nghĩ một chút, mọi chuyện đúng là như vậy thật, nàng không thể phản bác nên hầm hừ mấy tiếng cho kết thúc.

Nếu Đổng thị đã nói như vậy, thì chuyện kia tám phần đều là thật, đó chỉ là chuyện của mười mấy năm trước thôi chứ chẳng phải mấy trăm năm trước, giả sử Thanh Li có lòng muốn biết thì nàng nghe ngóng một chút là biết ngay thôi.

Hơn nữa, tính tình của Hoàng đế, nàng còn biết rất rõ, loại nữ nhân đón gió ngược này hắn cũng chướng mắt lắm, nghĩ như thế, phần giận hờn vu vơ còn sót lại cũng biến mất.

Phồng má lên, Thanh Li nhõng nhẽo với Đổng thị: "Nương, con đói bụng."

"Bây giờ mới cảm thấy đói bụng," Đổng thị xỉ xỉ lên trán nàng, bà buồn cười nói tiếp: "Ban nãy sao không đói?"

"Lúc ấy con giận mà," Thanh Li cũng chẳng sợ mất mặt, nàng nghênh ngang nói: "Làm sao nuốt trôi cho được."

"Được rồi, con ngoan ngoãn một chút," Đổng thị sờ sờ gò má nàng rồi đứng dậy, "Mẫu thân đi dặn cung nhân chuẩn bị đồ ăn cho con đây."

Vừa đi bà vừa nháy mắt, ý bảo đợi khi Hoàng đế ra thì nàng nói chuyện dễ nghe một chút.

Thanh Li hiểu ý Đổng thị, nàng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Đổng thị mới yên tâm đi ra ngoài.

Hoàng đế ngồi phía sau tấm màn nghe mẹ con hai người nói chuyện, thấy thái độ tiểu cô nương nhẹ nhàng hơn, hắn mới yên lòng.

Đợi khi Đổng thị ra ngoài, hắn mới vén màn, đi đến trước mặt tiểu cô nương nhà mình, "Diệu Diệu còn gì để nói nữa hay không? Có phải nghĩ oan cho trẫm rồi không?"

"Có gì mà oan uổng, Cao thị không có gì, nhưng trước đó nữa thì sao?"

Thanh Li tức giận lườm hắn, một chút xíu áy náy cũng chẳng có, "Chàng già như thế, trước đó nói không chừng còn có Phương thị Viên thị gì đó..."

"Nói lung tung," Hoàng đế gõ nhẹ lên trán nàng, "Trẫm là người thế nào, Diệu Diệu còn chưa hiểu hả? Nếu nàng không tin thì đi ra ngoài điều tra đi, trẫm tuyệt đối không ngăn cản."

"Chàng là Hoàng đế, làm gì có ai dám nói chàng."

Miệng Thanh Li còn ngậm thìa tổ yến, nàng cười lạnh nói tiếp: "Nếu sớm biết phải gả cho người già như vậy, lúc còn nhỏ ta đã tìm mấy tiểu ca ca xinh đẹp rồi."

Mặt mày Hoàng đế đanh lại, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn: "---- Nàng dám!"

"Có gì mà ta không dám?!"

"Ta tìm đó," Thanh Li không thèm sợ hắn, "Choang" một tiếng giòn tan, nàng quăng cái thìa vào chén ngọc trống trơn sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, dáng vẻ cực kỳ khí thế: "---- Chàng có thể làm gì ta?"

Nghe nàng nói mà Hoàng đế tức muốn bể phổi, nhưng liếc mắt nhìn cái bụng to và đôi mắt hạnh sưng đỏ của nàng, tuy trong đầu đã sớm đấm vỡ mấy tảng đá, nhưng ngoài mặt vẫn kiềm chế được.

"Còn có thể làm gì," Hắn đi qua vuốt vuốt mấy sợi lông xù lên của chú mèo nhỏ, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt vẫn rất ôn hòa, "---- Đương nhiên là tha thứ cho nàng rồi."

~~~

Tác giả: Chương kế tiếp sinh em bé, Diệu Diệu phải nắm chặt thời gian đắc chí cuối cùng của mình đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp