Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 97-1: Cãi nhau 1


1 năm

trướctiếp

Thanh Li hầm hừ trừng Hoàng đế một lát, cuối cùng nàng vẫn phải ngầm đồng ý.

Lúc bọn họ rời Ngụy quốc công phủ thì đã qua thời gian nóng bức nhất trong ngày, hơn nữa thời gian đi trên đường, trời đã không còn nắng nóng như giữa trưa nữa.

Dưới sự chu đáo ân cần của Hoàng đế, Thanh Li cũng không phải phơi nắng, chờ khi đến nơi, hắn ra khỏi xe
ngựa trước sau đó giơ tay đỡ nàng xuống rồi cùng đi vào Thủy Ninh Am.

Có lẽ do thời tiết nóng bức, số người đến đây thắp hương cũng không nhiều, đám người hầu cẩn thận tản ra xung quanh, âm thầm cảnh giác, mà bên ngoài, người ta nhìn thấy một người nam nhân anh tuấn dìu thê tử xinh đẹp đang mang thai, dẫn theo mấy người hầu tiến vào tiền viện Thủy Ninh Am.

Am ni cô khá nổi tiếng ở thành Kim Lăng này trang trí cũng không hoa lệ lắm, ngược lại ẩn bên trong sự mộc mạc là hàm súc vô cùng thú vị, Thanh Li ngẩng đầu nhìn khuôn từ bi của Bồ tát, cộng thêm hương thơm nhàn nhạt, làn khói lượn lờ, trong lòng nàng cũng sinh ra mấy phần tín ngưỡng.

Liếc nhìn hương án kế bên, nàng cũng đốt một nén nhang, thành kính dâng lên cho Bồ tát.

Từ trước đến nay nàng luôn hờ hững lạnh nhạt, không ngờ giờ khắc này lại chịu dâng hương, Hoàng đế âm thầm ngạc nhiên, song ngoài mặt hắn cũng không để lộ ra mà cũng tiến lên mấy bước, vô cùng thành tâm đốt nhang rồi hơi khom lưng dâng lên.

Đế Hậu nhân gian, không nhất định phải quỳ gối trước thần phật.

Thanh Li bình tĩnh ngắm nhìn bức tượng Tống Tử Quan Âm trong chốc lát, thấy trong lòng người ôm một đứa bé, nàng lại cúi đầu nhìn xuống bụng mình, chẳng hiểu sao lòng nàng cũng dâng lên vài phần tình yêu thương của người mẹ, nàng sờ sờ bụng mình rồi cười khẽ.

Hoàng đế quan sát sắc trời bên ngoài một chút rồi nói với Thanh Li: "Thắp hương xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi liền luôn hả?" Thanh Li có chút ngạc nhiên, "Chỉ mới thắp có một nén nhang thôi mà."

"Chẳng phải Diệu Diệu đã nói rồi sao?" Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, hắn chậm rãi nói tiếp: "Chỉ cần thành tâm thì sẽ linh nghiệm."

"Cũng đúng," Thanh Li cười thoải mái, nàng khoát tay hắn, "Đi thôi."

Mặc dù mặt trời đã ngả về Tây, song bên ngoài vẫn còn hơi nóng một chút, bụng Thanh Li cực kỳ lớn, bước chân cũng không dám quá rộng, nàng chỉ dám dựa vào sự dìu dắt của Hoàng đế, chậm rãi đi về phía trước.

Lúc đi ra đến cửa Thủy Ninh Am, phía đối diện có một vị phu nhân tuổi không còn trẻ đang đi tới, sau lưng dẫn theo mấy bà vú già, có lẽ là đến đây cầu con cái.

Những người kia ăn mặc sang trọng, hiển nhiên là xuất thân không thấp, vẻ mặt mang theo mấy phần kiêu căng, thấy phía trước có người bụng lớn cũng không có ý nhường đường mà cứ đi thẳng.

Hoàng hậu có thai, đúng thời điểm 8 tháng chờ sinh, làm sao có thể để người lạ xông tới gần, không cần Hoàng đế nhắc nhở, đám người hầu đã đứng ra cản đường, mời đám người nọ đi đường khác.

Vị phu nhân kia hiển nhiên không ngờ lại bị người ta cản đường, vẻ mặt hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, nha hoàn sau lưng thấy thế bèn quát lớn: "Càn rỡ! Các ngươi không biết phu nhân nhà ta là ai à? Còn không mau tránh đường?"

"Chúng ta không cần biết phu nhân là ai, chỉ cần biết chủ nhân chúng ta là ai là được rồi." Trần Khánh tiến lên một bước nhã nhặn nói: "Lui ra."

Trong thành Kim Lăng, không thiếu nhất chính là người tùy ý, cũng không thiếu quý nhân gia đình quyền quý, vị phu nhân kia nghe đối phương nói như vậy thì trong lòng âm thầm đánh giá, lúc giương mắt nhìn người đứng trong vòng hộ vệ, ánh mắt kiềm chế không được mà trừng to, thậm chí còn mang theo hơi nước.

"... Tiêu lang."

Câu nói của thị không lớn, nhưng thật sự cũng không nhỏ, ít nhất, Thanh Li nghe được.

Tiêu lang, gọi thân mật thật đấy.

Một lần Thực Thu ghép thành đôi trước kia, bây giờ đến chuyện này sao?

Thấy thị đã búi tóc, chắc chắn đã là phu nhân của người ta, còn đến loại địa phương như Thủy Ninh Am này, hiển nhiên là để cầu con cái, vậy mà còn trông mong gọi nam nhân của người khác là Tiêu lang, lợi hại thật đấy!

Nhướng mi lên, Thanh Li cười lạnh nhìn Hoàng đế hỏi không chút khách sáo, "Vị đại thẩm này là ai thế? Gọi chàng thân thiết như vậy!"

Thê tử có thai, đã vậy còn sắp sinh, làm sao có thể tức giận được, Hoàng đế vội vàng trấn an nàng, "Diệu Diệu đừng giận, coi chừng con chúng ta."

Một tay đỡ tiểu cô nương, hắn cao thấp đánh giá vị phu nhân trước mặt, ánh mắt đi lòng vòng trên người thị ta, hoàn toàn chẳng chút ấn tượng nào.

Cúi đầu xuống, Hoàng đế ăn ngay nói thật với Thanh Li, "Không biết."

Hình như không ngờ hắn sẽ nói như vậy, vị phu nhân kia khẽ giật mình, thị ta sờ lên mặt mình theo bản năng, rốt cuộc nước mắt cũng tràn ra khỏi hốc mắt.

Thanh Li đứng im nhìn thị ta khóc hoa lê đái vũ, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ dị ứng, tiểu cô nương trẻ tuổi khóc như vậy thì chẳng nói làm gì, một phu nhân đã lớn tuổi sắc mặt vàng như nến, không biết lượng sức mình!

Trong lòng nàng không thoải mái, giọng điệu theo đó mà cực kỳ không khách sáo: "Khóc cái gì mà khóc, có lời cứ nói, đừng giả vờ giả vịt như kỹ nữ, ta khinh!"

Rõ ràng vị phu nhân kia không ngờ Thanh Li lại nói chuyện ngắn gọn xúc tích đến vậy, giọt nước mắt vương trên khóe mi rơi không được mà không rơi cũng không xong, ngược lại có chút chật vật.

Thị biết được thân phận Hoàng đế, nhìn tiểu phu nhân xinh đẹp nâng cao bụng bên cạnh hắn, cũng có thể đoán ra là ai, nghĩ như thế, trong lòng thị không khỏi cảm thấy thê lương, "... Tiêu lang, chàng không nhớ ta sao?"

Nắm chặt bàn tay nhỏ của thê tử, Hoàng đế nhéo nhéo lòng bàn tay nàng trấn an, đầu lông mày nhíu lại, cực kỳ chân thành hỏi: "Không nhớ, phu nhân là ai?"

Hiển nhiên vị phu nhân kia không ngờ bản thân mình hoàn toàn không hề lưu lại chút ấn tượng nào trong lòng hắn, lòng thị đau xót, nước mắt cố kiềm chế lại, rốt cuộc cũng tuôn rơi.

Thanh Li phồng má, nàng tức đến nỗi lòng tiết ra nước chua, vừa tức vừa phiền muộn, trái tim đau xót, nàng nhìn sang Hoàng đế rồi ngoảnh mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn nữa.

Thấy tiểu cô nương tủi thân sắp khóc đến nơi, Hoàng đế cũng bất chấp có người ngoài ở đây, hắn nhẹ nhàng đỡ vai nàng, xoay người nàng về phía mình, sau đó thủ thỉ vào tai nàng: "Diệu Diệu, trẫm không có lừa nàng đâu, trẫm không có gì với thị ta thiệt đó."

Tuy hắn thích bắt nạt mình, song nhân phẩm của hắn thật chất không có gì phải bàn cãi, dù Thanh Li có giận đến mấy thì nàng cũng miễn cưỡng xoay người lại nhìn hắn, nhưng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Nếu trò khôi hài này còn kéo dài nữa, chỉ sợ tiểu cô nương sẽ bực mình đến mức nào, Hoàng đế không có tâm trạng tiếp tục dây dưa, hắn gọn gàng dứt khoát nói: "Cuối cùng phu nhân là ai? Nếu không muốn nói thì cút ngay! Ngươi không biết liêm sỉ thì thôi, chẳng lẽ người ta cũng không biết sao?"

"Thành Kim Lăng này lớn như vậy, ta chắc chắn có cách biết được, đến lúc đó đành phải mời phu gia ngươi qua nói phải trái một phen!"

Lời hắn cực kỳ sắc bén, cũng chẳng lưu lại cho vị phu nhân kia chút xíu mặt mũi nào, thị ta cũng không ngờ Hoàng đế lại có thể tuyệt tình đến thế, nhất thời mắt thị trợn to, lúng ta lúng túng im lặng, không nói ra lời.

Đôi phu thê vui vẻ về thăm nhà ngoại, rồi đến tận đây dâng hương, vốn là một chuyện tốt, thế nhưng lúc này đây, Hoàng đế lại bị một phu nhân không quen biết chạy tới làm phiền, còn làm hại tiểu cô nương ấm ức đến thế, trong lòng hắn rất bực bội, lúc hắn muốn dẫn Thanh Li rời đi thì Trần Khánh bỗng lên tiếng.

Dù sao thời gian trôi qua, hoàn cảnh thay đổi, nhiều năm không gặp cũng có nhiều khác biệt, Trần Khánh quan sát vị phu nhân kia một lúc lâu mới xem như nhận ra được.

"Chủ tử," Ông đi đến bên cạnh Hoàng đế rồi nhỏ giọng bẩm báo, "Hình như là người của Cao gia, Trung Vũ lão tướng quân."

Trần Khánh vừa dứt lời, Hoàng đế đã có thể loáng thoáng kết nối thời gian lại, theo dòng hồi tưởng, cuối cùng sâu trong trí nhớ hắn đã tìm được vị phu nhân này.

"Là ngươi?" Hắn cao thấp đánh giá vài lần sau đó lạnh lùng cười cười, "Lừa được người đàng hoàng nào vậy? Không ngờ ngươi cũng có thể gả đi."

Sắc mặt vị phu nhân kia trắng bệch, lời nói ra hết sức thống khổ, "... Tiêu lang"

"Im ngay!" Hoàng đế hiếm khi giận dữ như thế, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm nghị: "Ngươi là cái thá gì mà xứng gọi lên lời này?"

"Ta những tưởng qua nhiều năm như thế, ít nhiều gì ngươi đã rút ra được bài học, cũng để phụ thân ngươi khi chết được nhắm mắt, hiện tại xem ra," Hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi dìu Thanh Li rời đi, "Chó không đổi được tính ăn phân!"

Để lại đám người của vị phu nhân kia đứng ngay đơ tại chỗ, sắc mặt hết trắng rồi đen, khó diễn tả thành lời.

Lúc đối mặt với bà thím kia, Hoàng đế đối với thị ta thế nào, Thanh Li nhất định không có ý kiến, đến khi lên xe ngựa, lửa giận trong lòng nàng mới bộc phát, "---- Đó là ai?"

Hoàng đế biết hôm nay Tiểu Diệu Diệu đã chịu ấm ức rồi, hắn vừa ôm nàng vừa ấm giọng giải thích: "Chỉ là một nữ nhân không biết liêm sỉ mà thôi."

Thanh Li đẩy tay hắn ra, thuận thế đánh mạnh lên người hắn một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp