Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 96-2: Xuất cung 2


1 năm

trướctiếp

Những ngày này, trên triều vẫn còn chút tranh chấp với người Tây Lương, danh sách đòi bồi thường đã được đưa ra nhưng lại còn một số bị trả lại, một phần đang được chuẩn bị, chờ qua thêm một ít thời gian thì sứ đoàn Tây Lương đã đến Kim Lăng gần một năm có thể rời đi.

Về phần vị Yến Vân công chúa kia, cũng không biết nàng ta ở lại hay rời đi cùng với sứ đoàn, dù sao cũng không ảnh hưởng đến Thanh Li nên nàng cũng lười
đi nghe ngóng.

Tháng 7 gần trôi qua hết, cuối cùng Hoàng Đế cũng có thời gian nhàn rỗi thì Thanh Li cũng đã có thai tám tháng, song thân thể nàng cũng khỏe mạnh.

Sau khi thái y bắt mạch thì nói tất cả đều thuận lợi, cũng đã sớm mời bà đỡ kiểm tra hài tử trong bụng, vị trí bào thai cũng rất chuẩn, giờ chỉ cần chờ đến đúng thời gian dự sinh, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì qua hơn một tháng nữa là đến thời điểm đó.

Một ngày này hai người đều dậy sớm hơn một chút. Đám thái giám đã tìm cho họ y phục dành cho người phú quý ở ngoài cung, sau khi thay đồ thì cả hai người cùng nhau ra cửa.

Thanh Li đang mang bụng lớn tám tháng nên đương nhiên nàng sẽ không tự làm khổ mình, tuy rằng đi lại nhiều sẽ có lợi hơn nhưng dù sao cũng có giới hạn thôi, càng không cần nói đến chuyện mặt trời bên ngoài còn đang nóng rát bức người.

Hoàng Đế cũng có chừng mực, hắn gọi người chuẩn bị xe, phu thê hai người cùng nhau ngồi xe ngựa.

Hắn nhìn trang phục của thê tử lúc này thì lại có chút nhớ nhung, không khỏi nói: "Lúc nhìn thấy Diệu Diệu ở rừng đào ngày ấy, y phục của nàng cũng chỉ là trang phục thường ngày, dù chỉ là màu trắng giản dị nhưng nàng lại tuyệt đẹp, trẫm ở bên cạnh nhìn, cảm thấy rằng người đẹp nhất trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."

Nữ tử trên đời này có ai mà không thích được dỗ ngon dỗ ngọt chứ? Tất nhiên Thanh Li cũng không ngoại lệ.

Nàng giả bộ giận dỗi liếc nhìn hắn rồi cúi đầu xuống nở một nụ cười ngọt như mật.

Khoảng cách từ Hoàng cung đến phủ Ngụy Quốc Công cũng không xa nhưng do Hoàng Hậu đang có thai nên trước đó Hoàng Đế đã căn dặn không cần phải chạy nhanh mà chỉ cần ổn định. Vì lý do này nên dù cách không xa nhưng lại đi mất một khoảng thời gian không ngắn.

Lúc này mới là sáng sớm nhưng bên ngoài trời đã bắt đầu nóng lên, Thanh Li vén rèm xe ngựa lên một chút, ánh mặt trời chẳng chút khách sáo chiếu rọi sáng trưng trên đầu, như vậy không bao lâu nữa là có thể thiêu đốt khiến người ta đến bỏng.

Lần xuất hành này, Đế Hậu đều không muốn phô trương nên trước đó chỉ thông báo với Ngụy Quốc Công mà thôi, còn lại ai cũng không biết.

Đến khi Hoàng Đế và Thanh Li đến phủ thì đã thấy Ngụy Quốc Công và Đổng thị dẫn theo cả nhà cùng với nhị phòng đứng ở cửa nghênh đón. Sau khi miễn lễ và hàn huyên một chút thì mọi người bèn dời gót đến chính sảnh.

Ngụy Quốc Công chỉ có hai nhi tử, cũng coi là nhân khẩu đơn bạc. Thứ tử Ngụy Bình Viễn còn chưa lấy vợ, hiện nay dưới gối trưởng tử mới có một đứa con, còn thê tử Chu thị của y, hiện đang có thai bốn tháng.

Trưởng tôn Văn Hàn của Ngụy Quốc Công nay mới được ba tuổi, bé giống như được đúc cùng một khuôn với phụ thân Ngụy Bình Diêu. Hài tử tuổi còn nhỏ, dáng vẻ lại đáng yêu nên được mọi người vô cùng yêu thích.

Lúc này, đúng thời điểm Hoàng Đế đang muốn có nhi tử nên vừa nhìn thấy bé, ánh mắt hắn đã tỏa sáng, vươn một tay bế Văn Hàn lên, hắn nhỏ giọng hỏi bé:

"Con còn nhớ trẫm không?"

Trước khi Thanh Li xuất giá Hoàng Đế cũng đã từng tới phủ Ngụy Quốc Công, còn ôm bé một lần.

Nhưng khi đó Văn Hàn mới được hai tuổi, chỉ sợ bé không nhớ được bao nhiêu. Cũng may Chu thị và Ngụy Bình Diêu biết hôm nay Đế Hậu sẽ tới nên đã nhắc đến họ với nhi tử, cũng không khiến bé thất lễ.

Ánh mắt đen láy của Văn Hàn nhìn Hoàng Đế một lúc rồi lại nhìn tiểu cô cô ở bên cạnh, "Cô phụ."

Hoàng Đế lại không nghĩ Văn Hàn thực sự nhớ mình, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy vui mừng: "Tiểu tử này, cũng thông minh đấy."

Hắn liếc nhìn Thanh Li ở bên cạnh rồi lại hỏi Văn Hàn: "Có nhớ cô cô của con không?"

Lần này Văn Hàn đáp lại không chút do dự, bé nhìn chằm chằm Thanh Li trả lời: "Nhớ."

Thanh Li vươn tay sờ sờ gương mặt bé, "Cô cô cũng nhớ con."

Dù sao thì Văn Hàn vẫn còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, khi nghe được cô cô nói như vậy thì bé nở nụ cười thật tươi, cười xong lại chỉ vào bụng Thanh Li hỏi: "Có phải tiểu đệ đệ ở trong đó không cô cô?"

Trong dân gian lan truyền một đạo lý, nói rằng tiểu hài tử có thể nhìn thấy giới tính của hài tử trong bụng thai phụ.

Lời này của Văn Hàn đã lấy được lòng Hoàng Đế, không đợi Thanh Li trả lời hắn đã cười nói: "Đợi tiểu đệ đệ sinh ra thì trẫm sẽ nhớ một công này của con."

Văn Hàn chăm chú nhìn hắn: "Vì sao lại không phải là công đầu?"

Hoàng Đế bị bé hỏi một câu này cũng không tức giận, hắn nghiêng người liếc Thanh Li: "---- Bởi vì công đầu là của trẫm đấy."

Ở trước mặt nhiều người như vậy mà hắn càng nói càng hư rồi. Thanh Li tức giận liếc hắn rồi dẫn nữ quyến ra nội viện phía sau, mẫu thân Đổng thị, trưởng tẩu Chu thị và đích thẩm của Nhị phòng, tất cả cùng đi.

Đích nữ Thanh Uyển của nhị phòng đã xuất giá vào tháng tư năm nay, trước đó không lâu cũng có tin tốt truyền về, chỉ là mới mang thai nên cần phải điều dưỡng thật tốt, vì thế cũng không về nhà mẹ đẻ.

Lúc trước ở nhà Thanh Li có quan hệ tốt với Thanh Uyển, lúc này mình cũng mang thai khó tránh khỏi có vài phần thổn thức nên nói thêm với Nhị thẩm vài câu.

Tính tình Nhị phu nhân hiền lành, trong lòng bà cũng hiểu Hoàng Hậu không muốn nói thẳng ra nàng còn muốn nói chuyện riêng với mẫu thân và trưởng tẩu, nên sau khi nói vài câu với Thanh Li bà liền cáo từ.

Các nam nhân ở phía trước trò chuyện, các nữ nhân cũng có lời muốn nói. Thanh Li biết trong lòng mẫu thân khó có thể an tâm nên nói đến vị trí bào thai của mình cùng với những chuyện vui trong quá trình mang thai, quả nhiên thấy bà thả lỏng một hơi.

Lúc trước Chu thị đã từng sinh Văn Hàn nên cũng có kinh nghiệm, lúc này lại mang thai thứ hai nên không thiếu được dặn dò nàng vài câu, thấy Thanh Li vươn tay lấy nho bên cạnh ăn, nàng ấy bèn cười nói: "Khẩu vị ta mấy ngày nay lạ lắm, chỉ thích ăn chua, nho này cũng rất chua đấy, nương nương ăn thoải mái như vậy, chua nam cay nữ nên chắc là một hoàng tử rồi."

Sau khi Thanh Li có thai đúng là thích ăn chua, khi nghe đại tẩu nói thế nàng rất vui mừng: "Mượn lời may mắn này của tẩu tẩu."

Đại Tần quy định ba ngày nghị triều một lần, Hoàng Đế cố ý chọn lựa thời gian, hôm qua mới chấm dứt nghị triều, sáng sớm hôm nay hắn đã dẫn theo tiểu thê tử về nhà thăm phụ mẫu, trước khi đi còn lên sẵn kế hoạch ngủ lại một đêm ở phủ Ngụy Quốc Công.

Bọn họ cũng không phải người so đo lễ nghi phiền phức, cũng không muốn để người ở phủ Ngụy Quốc Công thêm phiền phức nên chỉ ngủ lại trong viện Thanh Li ở trước khi xuất giá, cũng rất thuận tiện.

Sau khi Thanh Li xuất giá, sân viện của nàng chỉ bỏ không, nhưng do Đổng thị luôn nhớ thương nữ nhi nên thỉnh thoảng bà vẫn sẽ đi qua ngồi một chút, dù là cây cảnh hay hoa trong viện cũng được chăm sóc rất tốt, giống như chủ nhân của tiểu viện vẫn còn ở đó.

Thanh Li ở lâu trong cung, bỗng nhiên được về lại nơi này, nàng cảm thấy vô cùng hoài niệm, sau khi tắm rửa xong, nàng chậm rãi đi vòng vòng quanh phòng, trong lòng sinh ra vài phần cảm xúc.

Ngày mùa hè chói chang, nàng ăn mặc cũng đơn giản, sau khi tắm xong, trên người nàng chỉ có bộ váy lụa mỏng manh, dưới ánh sáng mông lung của ngọn đèn dầu, da thịt long lanh đều có thể nhìn thấy được mờ mờ.

Hoàng Đế cũng đang nghĩ vẩn vơ một lát, đến khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn có chút không chịu đựng được nên nhẹ chân nhẹ tay đỡ nàng, sau đó hai tay hắn bắt đầu không an phận rồi.

Sau khi có thai thân thể Thanh Li ít nhiều gì cũng có chút biến hóa, ví dụ như.... Bộ ngực đã đẫy đà hơn. Đối với chuyện này chính nàng lại không có cảm giác gì nhưng Hoàng Đế lại yêu vô cùng.

Loại chuyện này, mấy tháng nay Thanh Li đã được trải nghiệm không ít, nàng cũng không thèm quản hắn nữa ------ Dù sao hắn cũng không ăn được, cứ kệ hắn đi.

Hoàng Đế cũng biết ý nàng, trong lòng hắn khó tránh khỏi rầu rĩ. Sau khi ôm tiểu thê tử lên giường sờ sờ một vòng từ trong ra ngoài trong chốc lát, tiếp đó hắn chỉ có thể ôm sát nàng, không có động tác nào khác.

Thanh Li cười thầm trong lòng, nhưng vì để ý đến mặt mũi Hoàng Đế nên nàng cố nhịn xuống.

Đến ngày hôm sau, phu thê hai người cùng dùng cơm trưa với mọi người trong phủ Ngụy Quốc Công rồi mới tạm biệt lên đường hồi cung. Mặc dù trong lòng Thanh Li không muốn nhưng khi nghĩ đến việc mấy ngày nữa Đổng thị đã có thể vào cung làm bạn với mình, nàng không còn cảm thấy quá thương cảm nữa.

Thời điểm xuất cung nàng cảm thấy đường xá quá xa mà lúc hồi cung nàng vẫn cảm thấy vậy.

Tựa đầu nhỏ lên vai Hoàng Đế, Thanh Li hơi híp mắt lại, lúc tỉnh lại giữa cơn mơ màng, lại thấy mình vẫn chưa trở lại nội cung thì không khỏi có chút hoài nghi: "---- Ta cũng đã tỉnh ngủ rồi mà sao còn chưa về đến nơi vậy?"

Hoàng Đế dịu dàng ôm nàng: "Rất nhanh là đến, nhanh đến thôi."

Thanh Li cũng không nghĩ nhiều mà tin hắn.

Lại qua một lúc nữa cuối cùng nàng cũng phát hiện chỗ không đúng: "Chúng ta có phải ngồi trên xe ốc sên đâu, tại sao vẫn chưa tới chứ?"

"Ngây ngốc trong nội cung đến chán rồi, trở về sớm làm gì chứ?" Hoàng Đế thấy giấy không thể gói được lửa nên vội vàng ôm nàng dỗ dành: "Đúng lúc phong cảnh mùa này ở Kim Lăng khá đẹp, trẫm dẫn Diệu Diệu ra ngoài chơi."

"Thời tiết nóng như vậy," Thanh Li nhéo một cái bên hông hắn, bĩu môi phàn nàn: "Có gì để chơi chứ."

"Kim Lăng lớn như vậy, thế nào cũng có chỗ chơi mà," Hoàng Đế ấm giọng vuốt lông nàng: "Trước đó không lâu Diệu Diệu còn cảm thấy khó chịu khi ở lâu trong cung còn gì, lúc này đi một chút có gì không tốt hay sao?"

"Cũng đúng, dù sao ở mãi trong cung cũng chán." Thanh Li bị hắn thuyết phục, giọng nàng cũng có vài phần hào hứng: "Chúng ta đi đâu chơi thế?"

Hoàng Đế cười nhạt rồi lại lập lờ nước đôi: "Tất nhiên là nơi chơi vui rồi."

Thanh Li nhìn vẻ mặt không đúng của hắn, nàng không nhịn được có chút hồ nghi, nghĩ một lúc liền hiểu ra, nhất thời lửa giận liền ùn ùn kéo đến.

"----- Chàng cút đi!"

"Muốn đến Thủy Ninh Am thì tự chàng đi đi, trời nóng lắm, ta không cầu Bồ Tát đâu!"

"Không phải đi cầu Bồ Tát, chỉ là đi xem," Hoàng Đế kéo tiểu cô nương vào lòng mình, cố gắng trấn an: “---- Chỉ xem thử một chút thôi mà.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp