Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 96-1: Xuất cung 1


1 năm

trướctiếp

Bụng Thanh Li lớn dần, ý định cầu nhi tử của Hoàng Đế cũng càng quyết liệt hơn. Hắn nghe thấy Đổng thị nhắc đến Tống Tử Quan Âm ở Thủy Ninh Am vô cùng linh nghiệm thì không khỏi động lòng.

Chuyện này không có quan hệ gì đến việc trọng nam khinh nữ, không nói đến Hoàng Đế, ngay cả chính bản thân Thanh Li cũng muốn có một nhi tử đấy.

Vì cái gì sao?

-------- Có thể là bởi vì trong nhà đúng lúc có một ngôi vị hoàng đế cần phải kế thừa đi. 

Cho dù là ở hiện đại, khác biệt giữa nam và nữ cũng không thể xóa đi được, càng không cần phải nói đến thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ này.

Với bối cảnh này nên tự nhiên nam tử sẽ có lợi ích nhiều hơn nữ tử.

Kỳ thực cũng không phải Hoàng Đế trọng nam khinh nữ, chỉ là dưới tình huống hiện nay, Thanh Li sinh ra một vị hoàng tử sẽ tốt hơn sinh một vị công chúa nhiều.

Hai mươi chín tuổi Hán Vũ Đế mới có nhi tử đầu tiên, chính là Thái tử Lưu Cư.

Gần như vừa mới sinh ra, hài tử tuổi nhỏ kia đã được sắc phong vị trí Thái Tử, xác định địa vị chính thống.

Lập tức, Vệ Tử Phu mẫu bằng tử quý được nâng lên vị trí Hoàng hậu, cũng khiến cho Lưu Cư trở thành trưởng tử của Vũ Đế, càng thêm danh chính ngôn thuận.

Mà trước đó, mặc dù Điền Phẫn là cữu cữu ruột của Vũ Đế, nhưng y cũng đã mắt đi mày lại, âm thầm giao thiệp với Hoài Nam Vương.

Khi đó Điền Phẫn và Hoài Nam Vương đã nói thế nào?

---- Ngày nay trên không có Thái Tử, Đại Vương lại là cửu ngũ chí tôn, về nhân nghĩa, thiên hạ ai cũng có thể cảm thông, nhưng dù là con trời thì cũng phải đến lúc băng hà, không biết Đại Vương đã chọn ai làm thái tử hay chưa?

Đây chính là cữu cữu ruột của Vũ Đế đấy!

Chẳng còn cách nào, nước không có Thái Tử, vua không có người nối dõi, trong triều người nào mà bình tĩnh cho nổi?

Lúc trước Hoàng Đế cũng đã nghĩ đến việc nhận con thừa tự, hắn chỉ còn chờ tôn thất hoàng tộc lớn hơn một chút để tìm người có tài, lựa chọn người ưu tú đưa vào cung, nên đối với chuyện này hắn cũng không để trong lòng.

Nhưng lúc này hắn đã đại hôn, lại có cốt nhục ruột thịt của mình nên tất nhiên hắn sẽ không truyền ngôi vị Hoàng Đế cho người khác rồi.

Hắn đã ba mươi ba, đã hơi lớn tuổi rồi, nhưng để chân chính bồi dưỡng ra một vị thái tử đủ tư cách lại cần đến hai mươi năm thậm chí còn tốn nhiều thời gian hơn nữa.

Nếu như cái thai này của Thanh Li là một vị công chúa thì đến lần mang thai tiếp theo chỉ sợ hắn đã ba mươi lăm tuổi rồi ------- Với điều kiện đầu tiên là cái thai tiếp theo của Thanh Li phải là một vị hoàng tử mới được.

Giống như Vệ Tử Phu, cũng là sau khi sinh hạ liên tiếp ba vị công chúa mới sinh được trưởng tử Lưu Cư cho Vũ Đế.

Nếu thực là như thế chỉ sợ Hoàng Đế cũng rất lúng túng.

Dù cho mỗi năm một đứa, vậy cũng phải đợi đến khi hắn gần bốn mươi, vậy đến khi Thái Tử có thể hiểu chuyện thì tình trạng của hắn sẽ thế nào đây?

Càng không cần phải nói, khi sinh liên tiếp một đứa rồi lại một đứa như vậy thì cơ thể sẽ tổn thương biết bao nhiêu.

Trừ chuyện này, Hoàng Đế lại càng lo lắng một chuyện khác.

Dù sao hắn cũng lớn hơn Thanh Li nhiều, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ đi trước nàng. 

Khi đó chỗ dựa duy nhất của nàng dĩ nhiên chỉ còn nhi tử và nhà mẹ đẻ.

Dù cho nhà mẹ đẻ có cường thịnh nhưng Hoàng Thái Hậu ở trong nội cung thì họ cũng khó có thể vươn tay đến được nên người thực sự có ảnh hưởng chỉ là con ruột mà thôi.

Nếu có trưởng tử có thể chấn nhiếp triều cương thì vị Hoàng Thái Hậu là nàng đây tự nhiên sẽ được hưởng phước.

Nếu như chỉ có ấu tử, chính nó còn cần Hoàng Thái Hậu nâng đỡ, bị triều thần quản chế, như vậy cuộc sống của Hoàng Thái Hậu còn có thể thoải mái dễ chịu được sao?

Trải qua nhiều lần suy nghĩ, Hoàng Đế muốn hoàng tử cũng không có gì đáng trách.

Đối với tâm tư của hắn, Thanh Li cũng đoán được vài phần vì vậy dù cho tận sâu trong lòng nàng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng nàng cũng không phản đối chuyện hắn cố chấp với Tống Tử Quan Âm.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc không phản đối mà thôi.

Để cho nàng một ngày ba lần thắp hương dập đầu thì nàng cũng mặc kệ luôn.

Nếu cầu thần bái Phật có thể dùng được thì thế gian đã sớm hỗn loạn, vì vậy nàng mới không tin chuyện này đâu.

Cũng may Hoàng Đế cũng không ép buộc nàng. Dù cho hắn rất hứng thú đối với Thủy Ninh Am mà Đổng thị nhắc tới, nhưng khi thấy dáng vẻ không hào hứng của tiểu cô nương thì hắn cũng không nói gì thêm mà chỉ dịu dàng sờ sờ bụng nàng.

Thanh Li cho rằng hắn yêu thương mình, cho nên mới miễn cưỡng buông tha ý thích cầu nhi tử vừa mới hình thành, trong lúc nhất thời, chuyện lúc trước nàng đồng ý với Đổng thị sẽ khuyên bảo hắn đừng gọi các thần tử đi bái Tống Tử Quan Âm, nàng cũng không tiện mở miệng.

Trên mặt nàng lộ ra vài phần do dự thì bị Hoàng Đế đúng lúc nhìn thấy, hắn cảm thấy hơi nghi hoặc nên mở miệng hỏi: "Làm sao thế, còn có chuyện gì không tiện nói với trẫm sao?"

Thanh Li nghĩ dù sao mình cũng đã đồng ý, không nói cũng không tốt lắm, nàng đành hắng giọng một tiếng, lắp bắp nói: "Loại chuyện cầu con cái này, mấu chốt là thành tâm nên vẫn cứ dựa bản thân thôi."

Nàng cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt Hoàng Đế rồi nói tiếp: "Những vị thần tử kia... Cho dù là quỳ lâu mà trong lòng họ không thành tâm thật lòng thì cũng đâu có ích lợi gì."

Nghe nàng nói thế, Hoàng đế có chút ưu sầu, hắn im lặng một lúc mới nói: "---- Thì ra, trẫm đã làm chuyện tốn công vô ích sao?"

Thanh Li bị lời nói của hắn làm cho có chút áy náy nhưng nàng cũng đã nói hết rồi, cũng không thể tự vả mặt mình được nên đành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tâm thành kính tất sẽ linh nghiệm."

Hoàng Đế thương tâm, hắn nằm trên giường, vươn tay che mặt không nói năng gì.

Thanh Li lo lắng nhìn hắn, nàng hiểu vì sao hắn lại nóng lòng cầu nhi tử như vậy nên cũng cảm thấy đau lòng, nàng đỡ bụng cẩn thận nằm xuống bên cạnh hắn, tựa đầu lên vai hắn rồi trấn an: "Ta cảm thấy... Con hẳn là một nam hài đấy."

Hoàng Đế nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt hơi sáng lên: "Thật sự?"

"Vâng," Thanh Li cũng không phải thuận miệng nói bừa mà nàng thực sự cảm thấy vậy, "Bướng bỉnh như thế, nếu là nữ hài tử thì làm sao được."

Hoàng Đế vươn tay ôm lấy vòng eo không còn thanh mảnh của nàng, im lặng hồi lâu cuối cùng gọi: "Diệu Diệu."

Thanh Li đáp: "Làm sao thế?"

"Mấy ngày nữa trẫm dẫn nàng trở về phủ Ngụy Quốc Công một chuyến nhé."

"Thật vậy sao?" Ánh mắt Thanh Li thoáng cái sáng lên, bên trong tràn đầy chờ mong: "Lúc nào? Làm sao đột nhiên chàng lại có ý nghĩ này?"

"Mấy ngày nữa, chờ trẫm rảnh rỗi sẽ dẫn nàng trở về," Hoàng Đế mỉm cười sờ sờ bụng nàng, nhìn thấy tiểu cô nương vui mừng, đôi mắt hạnh cũng mở to, lòng hắn cũng cảm thấy mềm mại hơn, cúi đầu hôn nhẹ nàng, hắn nói: "---- Dường như đã lâu Diệu Diệu chưa về nhà rồi."

Thanh Li ở trong phủ Ngụy Quốc Công đã gần hai mươi năm, bỗng nhiên nàng phải rời khỏi nơi đó để tiến cung, nếu nói nàng không có chút nhớ nhung nào thì khẳng định là lừa người rồi, lúc này nghe được Hoàng Đế nói có thể dẫn nàng về nhà thì sao nàng có thể mất hứng được chứ?

Hoàng Đế thấy nàng không chút che dấu sự vui mừng thì sự lo lắng trong lòng hắn cũng theo ánh nắng mà sáng hẳn lên. Lại hôn một cái nữa trên mặt nàng hắn nói: "Gióng trống khua chiêng trở về thì khó tránh khỏi phải câu nệ rất nhiều, như vậy sẽ không được tự nhiên, cho nên tìm thời gian rảnh rỗi hai chúng ta mặc quần áo giản dị âm thầm trở về là được."

Quả thật, nếu là Đế Hậu cùng nhau đến phủ Ngụy Quốc Công thì chỉ cần việc chiêu đãi thôi cũng sợ rằng sẽ phải bận rộn nhiều, chẳng bằng âm thầm đến một chuyến vẫn thoải mái hơn.

Thanh Li có thể xuất cung thì nàng đã cảm thấy kinh hỉ*, lúc này thấy Hoàng Đế lo lắng chu toàn thì tự nhiên nàng sẽ không nói gì thêm, nàng nhích gần sang bên cạnh hắn, dịu dàng khen: "Lang quân thật tốt."

*Kinh hỉ: Kinh ngạc và vui mừng.

Hoàng Đế cười có chút chột dạ chỉ là Thanh Li không phát hiện mà thôi: “Diệu Diệu cũng tốt lắm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp