Thanh Li vốn sợ nóng nhất, mà thời đại này lại không có máy điều hòa hay quạt điện, chuyện người ta thích làm nhất trong mùa hè, đại khái cũng chỉ là đặt thêm vài khối băng và ăn uống các loại đồ lạnh mà thôi.

Dạo trước, tuy có thai nhưng quả thật nàng có thể thỉnh thoảng ăn một chút.

Nhưng mà lần này, từ sau khi nghe lời dặn của thái y xong, Hoàng đế lập tức cắt khẩu phần vốn đã ít ỏi của nàng không còn một mống, mặc kệ nàng giở trò làm nũng hay tỏ vẻ xấu tính giận dỗi cỡ nào, thậm chí còn quấn quýt si mê, song hết thảy đều không có kết quả.

Nàng chỉ có thai mà thôi, không phải bị bệnh nan y gì, có cần phải đến mức này hay không?

Có điều lần này Hoàng đế cực kỳ cố chấp, làm thế nào cũng không chịu buông tha.

Thanh Li xin xỏ mấy ngày nhưng chưa từng đạt được mục đích, tròng mắt nàng đảo một vòng quyết định tìm cách đi đường vòng.

Một ngày này, Hoàng đế vừa lâm triều về, nàng bèn tỏ vẻ đáng yêu dính lấy hắn, cực kỳ ân cần bóp vai dâng trà, dịu dàng không nói sao cho hết.

Tuy Hoàng đế rất hưởng thụ, nhưng nhìn đến cái bụng lớn của nàng, hắn cũng không dám để nàng làm nhiều, thoải mái hưởng thụ một lát hắn đã kéo nàng ngồi lên đùi mình.

"Vô sự mà ân cần, không phải có chuyện gian dối thì cũng là kẻ cắp, Diệu Diệu khai thật đi, nàng đang có mưu đồ gì đấy?"

Ngày mùa hè nóng bức, tiểu cô nương chỉ mặc một bộ váy lụa mỏng màu đỏ tươi, mặt mày không thoa phấn, tóc chỉ dùng một chiếc trâm hoa màu đỏ búi lại, ngoài ra không hề có bất cứ đồ trang sức nào.

Nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, từ sau khi thành thân rồi có thai, nét quyến rũ của một nữ nhân cũng từ từ hình thành, ánh mắt chỉ cần lúng liếng một cái là đã có thể khiến người ta say mê.

Thân thể trơn trượt ngã vào lòng Hoàng đế, nàng tỏ vẻ đáng thương than thở: "Lang quân, mấy ngày nay nóng khủng khiếp, thiếp khó chịu."

Nàng vừa dứt lời, Hoàng đế đã hiểu được ngay, song hắn lại vờ như không hiểu mà xoa xoa đầu nàng, "Vậy nàng đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở trong tẩm điện mát mẻ là được rồi."

Thanh Li thấy hắn giả vờ không chịu hiểu lời của mình, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vài phần tủi thân, nàng phồng má lên trách móc hắn: "Chàng không thương ta nữa."

"Diệu Diệu không nghe lời," Hoàng đế cố ý nghiêm mặt, thái độ cứng rắn, "Thì muốn trẫm thương nàng thế nào đây?"

"Nào có chứ," Nhận ra trong lời hắn có ý mềm lòng, Thanh Li càng không ngừng nhõng nhẽo: "Diệu Diệu nghe lời nhất, hơn nữa cũng ngoan ngoãn nhất luôn."

"Được được được," Hoàng đế sờ sờ gò má nàng, "Diệu Diệu nghe lời, vậy chúng ta không ăn đá bào nữa nhé?"

"..." Thanh Li: "Chàng là tên lừa gạt."

Hoàng đế ôm trọn nàng vào lòng, hắn cười nhẹ nhàng: "Ta lừa nàng lúc nào?"

Thanh Li cố ý đào hố cho Hoàng đế nhảy xuống, ai ngờ Hoàng đế chẳng những không nhảy mà ngược lại bản thân nàng bị vùi vào đó, nàng bắt đầu nản lòng thoái chí, nàng không nhìn tới Hoàng đế nữa mà cụp đuôi đi về ổ của mình, rầu rĩ chẳng muốn để ý ai.

Thấy vậy Hoàng đế vừa buồn cười lại vừa đau lòng, hắn đi đến cạnh giường nhìn nàng rồi ấm giọng an ủi: "Diệu Diệu, không phải trẫm không cho nàng ăn mà là ta lo cho con chúng ta, không ăn thì tốt hơn, đúng không nè?"

Thanh Li giơ móng vuốt nhỏ che lỗ tai, "Không nghe không nghe không nghe."

Hoàng đế dùng ngón tay chọt chọt má nàng, "Vậy có muốn ăn đá bào hay không đây?" 

Những lời này thì nàng nghe được, hai mắt sáng long lanh nhìn Hoàng đế, nàng tự giác ôm lấy hắn, cái đuôi phía sau phe phẩy bày tỏ vui mừng, "---- Ăn."

"Chỉ một bát nhỏ," Hoàng đế dặn dò nàng: "Không được phép ăn nhiều."

Thanh Li gật đầu như gà mổ thóc, "Thiếp nghe theo Diễn Lang hết."

Hoàng đế chẳng còn cách nào với nàng, hắn lắc đầu tỏ ý bảo thái giám trong điện đi chuẩn bị.

Khi đối mặt với sự nhõng nhẽo của tiểu cô nương, dù sao lòng hắn cũng sắt đá không nổi, chuyện lần này xem như là một mở đầu hỏng bét, Thanh Li phát hiện hắn ngoài mạnh trong yếu, chưa qua mấy ngày, nàng đã thèm ăn nữa mà quấn lấy hắn.

Hoàng đế đang ngồi một mình trong thư phòng để phê duyệt tấu chương, Thanh Li thoải mái nhàn nhã đi qua, ánh mắt dò xét xung quanh một vòng xong nàng mới nói: "Diễn lang, ta giúp chàng mài mực nha."

"Chủ động như vậy?" Hoàng đế hồ nghi nhìn nàng dò xét vài lần, "Có phải có việc xin trẫm nữa không?" 

"Làm gì có," Thanh Li chính nghĩa nói: "Ăn nói gì kỳ thế, xem ta là hạng người gì chứ?"

Hoàng đế dừng bút, không dám chắc nhìn nàng, "Không xin gì thật?"

Thanh Li trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên là không rồi."

Ánh mắt Hoàng đế rơi trên phần bụng nhô lên của nàng: "Diệu Diệu đang có thai mà."

"Có liên quan gì đâu," Thanh Li nói tiếp: "Đúng lúc hoạt động một chút."

"Vậy cũng được," Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng một lát rốt cuộc cũng thả lỏng, "Thứ tự các tấu chương hơi lộn xộn, Diệu Diệu giúp trẫm sắp xếp lại nhé."

"Được thôi," Thanh Li sảng khoái dồng ý, thấy Hoàng đế không có ý định phê duyệt tấu chương tiếp, Thanh Li cười lấy lòng tiến lên kéo ống tay áo của hắn, "Diễn Lang, thật ra ta có chuyện muốn thương lượng với chàng..."

"Nàng chờ đã," Hoàng đế giơ tay ngăn nàng nói tiếp, hắn cười như không cười nói tiếp: "Trẫm quên mất, lúc nãy Trần Khánh mới xếp tấu chương lại rồi, không cần Diệu Diệu phải vất vả nữa."

Thanh Li: "..."

"Đúng rồi, chẳng phải Diệu Diệu có chuyện muốn thương lượng với trẫm sao?" Thái độ Hoàng đế cực kỳ dịu dàng săn sóc, "Chuyện gì thế?"

"..." Thanh Li: "Không có gì."

"Ngoan," Hoàng đế sờ sờ cái đầu nhỏ ũ rũ cúi xuống của nàng, "Sang bên kia chơi đi."

Trong mắt Hoàng đế, thứ đồ ăn gọi là đá bào kia là vật thần kỳ nhất thế gian, không ngờ nó có thể làm cho tiểu cô nương tìm trăm phương ngàn kế xin xỏ, cũng hiếm thấy thật.

Còn trong mắt Thanh Li, bức tượng Tống Tử Quan Âm kia mới là vật thần kỳ nhất thế gian, vậy mà có thể người theo chủ nghĩa vô thần như Hoàng đế si mê, một ngày đi bái tế một lần, cũng vô cùng hiếm có.

Đến tháng 6, Thanh Li có thai cũng hơn bảy tháng, lúc đi lại nàng đã không thể nhìn thấy mũi chân của mình nữa.

Đổng thị thường vào cung thăm nàng, bà liên tục dặn dò những chuyện lặt vặt cần chú ý khi mang thai, cộng thêm một số chuyện cần chuẩn bị trước khi sinh.

Ở thời đại này, nữ nhân sinh con chính là bước một chân vào quỷ môn quan, không phải do bất cẩn.

Dân gian có câu bảy tháng sống tám tháng chết, có thể thấy người mang thai mới bảy tháng sinh con không phải là không có, bản thân Đổng thị đã trải qua 3 lần sinh, đương nhiên bà có kinh nghiệm đầy mình, cho nên cẩn thận dặn dò nhi nữ nhà mình là chuyện không thể thiếu.

Ngoài mặt Thanh Li tỏ vẻ không có gì, song thật ra trong lòng nàng cũng hơi sợ.

Nàng mới 17 tuổi thôi mà phải sinh con rồi, làm sao không sợ cho được?

Lúc này, Đổng thị ấm giọng truyền thụ kinh nghiệm, nàng cũng nghe hết sức chăm chú.

Có đôi khi tính nàng vô tâm vô phế không để ý chuyện gì, nhưng có đôi khi nàng cũng đặc biệt tinh tế, Đổng thị cố ý che giấu, ban đầu nàng thật sự không nhìn ra, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn phát hiện có gì đó không đúng.

"Mẫu thân, sắc mặt người có vẻ lo lắng, có chuyện gì thế ạ?"

Dù sao cũng là mẹ con ruột, nếu Thanh Li đã nhìn ra thì Đổng thị cũng không giấu nữa, bà hạ giọng có chút chần chừ hỏi: "Diệu Diệu, con và bệ hạ... Gần đây như thế nào?"

Tự dưng Đổng thị hỏi lời này, nhìn sắc mặt bà, rồi lại nghĩ đến tính của bà, chỉ sợ không phải là bắn tên không có đích, lòng Thanh Li trầm xuống, "Vẫn như trước thôi ạ, tốt lắm."

Ít nhiều gì Đổng thị cũng có mấy phần đắn đo, bình tĩnh nhìn nhi nữ một lát, thấy sắc mặt nàng tự nhiên thì bà biết ngay nàng không có nói dối, giọng bà cũng nhẹ đi rất nhiều: "Chắc là do ta suy nghĩ nhiều."

"Cuối cùng là sao ạ?" Thanh Li bị thái độ lần này của Đổng thị làm cho hoảng hốt, "Mẫu thân nói rõ một chút đi, con mang thai, cũng không thể suy nghĩ nhiều."

"Gần đây sau khi tan triều, đại ca con thường xuyên bị bệ hạ giữ lại," Đổng thị nhỏ giọng, vẻ mặt có vài phần đau lòng, "Lúc mới bắt đầu ta còn tưởng bệ hạ có chuyện quan trọng cần bàn, về sau đại ca con nói thật ra chẳng có chuyện quan trọng gì cả mà là bệ hạ bảo nó quỳ ở trong điện đúng một khắc, lần nào cũng vậy hết."

Nghe xong, sắc mặt Thanh Li nghiêm túc hẳn, suy nghĩ một lát nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Chỉ mình đại ca bị giữ lại sao ạ?"

"Cũng không phải," Đổng thị suy tư rồi trả lời: "Hộ bộ thị lang Trần đại nhân, thường chưởng cố Lý đại nhân, thái trung đại phu Tôn đại nhân đều bị giữ lại."

Tự dưng nghe mẫu thân nói đến chuyện này, nàng cảm thấy mình giống như tên Hòa thượng cao hai thước với tay không đến đầu*, nghĩ ngợi một hồi nàng lại lầm bầm: "Mấy ngày nay hắn đối xử với vẫn tốt lắm mà."

*Tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu: vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình đang suy nghĩ gì.

Bụng nàng lớn dần, hoạt động bất tiện, gần đây nàng không có đến Tuyên Thất Điện nữa mà chỉ ở trong tẩm điện của mình nên không biết mấy chuyện này.

Chẳng qua là chuyện này... Càng nghĩ càng thấy lạ.

Nếu nói Hoàng đế cảm thấy thế lực ngoại thích quá lớn, muốn làm khó thì cũng không cần gọi một lúc nhiều người như vậy, với lại hiện tại phu thê hai người đều đang mong đợi hài tử, đúng thời gian trong mật thêm dầu.

Đầu óc xoay chuyển, Thanh Li bỗng nhớ đến một việc cực kỳ quan trọng: "Mẫu thân, mấy người đại ca có phải quỳ phía sau tấm bình phong trong thư phòng Tuyên Thất điện không ạ?"

Đổng thị vốn tưởng nàng không biết gì cả cho nên bà mới không dám nhiều lời, ai ngờ mới đó mà nàng đã bắt được đầu mối, bà kiềm lòng không được dò hỏi: "---- Con biết?"

"... " Hình như Thanh Li đã hiểu rồi, "Xem như có biết."

Ban đầu nàng cũng không nghĩ đến điểm này, nhưng bây giờ ngẫm lại, nàng bỗng phát hiện vài manh mối từ mấy vị thần tử bị lưu lại kia.

Ai cũng có con, vả lại còn là con trai đấy.

Hoàng đế thỉnh tượng Tống tử quan âm về đặt ở sau tấm bình phong trong thư phòng.

Thanh Li nhìn xa xăm ---- Chàng thấy một mình chàng cầu không được nên tìm thêm mấy người đến cầu giúp sao?

Đủ lắm rồi đó, nếu Tống tử quan âm linh nghiệm thì nam nhân trên đời này đã cô độc hết từ lâu rồi.

Thanh Li hiểu rõ mọi chuyện, nàng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bấc đắc dĩ, có điều loại chuyện này không thể nói tỉ mỉ với Đổng thị ---- Nói gì thì nói, thể diện của Hoàng đế cần phải giữ.

Âm thầm cười vài tiếng, nàng trấn an Đổng thị: "Mẫu thân đừng lo, chàng không có ý muốn làm khó gì đâu mà là có mưu đồ khác."

Đối với người khác, Hoàng đế cực kỳ xa lạ, nhưng đối với nhi nữ, hắn lại là người cùng giường chung gối, nhi nữ đã nói như vậy, đương nhiên Đổng thị sẽ bớt lo vài phần. 

Chẳng qua là nói đến mức này, bà không thể không hỏi cho rõ ràng: "Nếu không phải ý này vậy thì cuối cùng là có chuyện gì? Diệu Diệu có biết không?"

Thanh Li vội ho một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mấy vị đại thần đều bị dọa sợ ạ?"

"Chứ còn gì nữa." Đổng thị trả lời không chút do dự.

Thời đại quân quyền là cao nhất, vừa mới tan triều đã bị Hoàng đế bắt đến thư phòng quỳ gối đúng một khắc, ai mà không hoảng hốt?

Dù chỉ là một khắc, song đối với một vài người, có đôi khi còn dài hơi cả đời nữa đấy.

Ngụy Bình Viễn còn đỡ, y đang độ tuổi cường tráng khỏe mạnh, muội muội ruột còn là hoàng hậu, biết được tình cảm đế hậu sâu đậm nên cũng không lo lắng bao nhiêu. Nhưng mà những người còn lại thì không giống như thế, ví dụ Thái trung đại phu Tôn đại nhân đã qua 40, sau khi bị Hoàng đế bắt quỳ vài lần, ông hốt hoảng đến nỗi lâm bệnh.

Thanh Li âm thầm ưu thương một lát, sau đó hàm hồ nói với Đổng thị: "Mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều, thế này đi, để con đi khuyên chàng, không có chuyện gì đâu."

Nhi nữ nói mập mờ, hiển nhiên là có lời không tiện nói, Đổng thị cũng không có ý đào sâu, biết hành động lần này của Hoàng đế không có thâm ý gì khác là được, bà không hỏi nữa.

Nhìn cái bụng to của nàng, bà lại cười hỏi thăm: "Ta nghe Oanh ca nói, tiểu điện hạ rất nghịch ngợm, gần đây con ngủ không được phải không?"

"Dạ," Thanh Li ngày càng thích nhõng nhẽo, nàng lười biếng vùi mặt vào lòng mẫu thân, "Chẳng nghe lời chút nào cả, còn như vậy nữa con sẽ không thích nó."

"Đừng nói bậy," Đổng thị xỉ xỉ lên trán nàng, "Trẻ con đều như thế, chịu đựng một chút sẽ qua, lúc trước còn trong bụng ta, con cũng chẳng ngoan lắm đâu."

Tuy không có người ngoài, nhưng Đổng thị vẫn nhỏ giọng lại, "Bệ hạ có từng nói với con là đến khi con sắp sinh sẽ gọi ta vào cung chăm sóc con hay không?"

Bà chỉ có một nhi nữ là Thanh Li, đây lại là lần đầu nhi nữ sinh sản, đến lúc đó nếu không được ở bên cạnh, bà sẽ không an lòng nên bà muốn vào cung bầu bạn.

Có điều, Hoàng đế hạ lệnh triệu mẫu thân của Hoàng hậu vào cung và mẫu thân hoàng hậu ngóng trông được vào cung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đương nhiên Đổng thị phải cẩn thận một chút.

"Có nói rồi, hai người bọn con đều lần đầu làm phụ mẫu, khó tránh khỏi có sơ sẩy," Thanh Li ấm giọng nói tiếp: "Chàng đã nói với con, đến gần giữa tháng 8, chàng sẽ triệu mẫu thân vào cung chăm sóc con."

Đổng thị tính thời gian: "Chỉ khoảng một tháng nữa thôi, chớp mắt là tới."

Thanh Li sờ sờ bụng, nàng lại hỏi Đổng thị: "Mẫu thân, người nói xem, con mang thai trai hay gái?"

"Loại chuyện này làm sao mà nói trước được?" Nghe nàng hỏi Đổng thị có chút bất đắc dĩ: "Sinh con trai hay con gái đều phải xem ý trời, người bình thường không thể quyết định, nếu con muốn có nhi tử, chẳng bằng tạm thời nước tới chân mới nhảy, thỉnh một bức tượng Tống tử quan âm về."

"Hay là thôi đi," Có tấm gương Hoàng đế, bây giờ nghe đến Tống tử quan âm Thanh Li đã thấy sợ, "Thần phật là chuyện vô căn cứ, làm sao có thể cầu được ước thấy?"

"Vậy thôi," Thấy nàng như thế, Đổng thị cũng không khuyên nữa, chẳng qua bà chỉ nói: "Nghe người ta nói, Tống tử quan âm ở Thủy Ninh Am rất linh nghiệm, mấy ngày nữa ta sẽ thay con đi thắp hương, không cầu trai gái, chỉ cầu con sinh sản được bình an."

"Còn có thể bảo vệ bình an à?" Thanh Li không tin cái này, nàng lầm bầm: "Tống tử quan âm quản rộng thật đấy."

"Tống tử quan âm thì thế nào?" Hoàng đế chậm rãi đi tới cười nói với nàng: "Vừa rồi ta nghe hai người nói đến chuyện này mà."

Hai người không ngờ Hoàng đế đột ngột tới đây, nhưng cũng không bất ngờ, Đổng thị đứng dậy hành lễ, Hoàng đế khoát tay ý bảo không cần, mặt hắn mang đầy ý cười hỏi lại: "Tống tử quan âm thì sao?"

Thấy ánh mắt hắn gần như phát sáng, Thanh Li biết rõ hắn có hứng thú với đề tài này, nàng tức giận trách: "Sao bệ hạ vào mà không cho người thông truyền?"

"Các cung nữ đang cắt hoa," Hoàng đế trả lời, "Hà tất phải phải phiền phức gọi các nàng đến làm gì?" 

Sau khi Thanh Li có thai, trong nội cung rất ít khi dùng hương liệu son phấn, đang trời mùa hè, trăm hoa khoe sắc, hương thơm ngập tràn cả vườn, các cung nữ đều rất háo hức cắt hoa vào trang trí nội điện cho thêm phần mới lạ.

Thanh Li không nói gì thêm nữa, Đổng thị đành trả lời: "Vừa rồi thần phụ vừa mới nói với nương nương, Tống tử quan âm trong Thủy Ninh am ở thành Kim Lăng rất linh nghiệm, mấy ngày nữa thần phụ sẽ đi khấn vái, không cầu trai gái, chỉ cầu bình an."

So với nhi nữ, Đổng thị càng muốn cẩn thận hơn một chút, bà sợ Hoàng đế cho là Ngụy quốc công phủ nóng lòng cầu con trai, có mưu đồ khác, nên bà nhấn mạnh hai chữ bình an cuối cùng.

Tuy nhiên Hoàng đế chẳng hề quan tâm chút chuyện đó, hắn chỉ hứng thú hỏi tiếp: "Linh nghiệm thế nào?"

"Thần phụ nghe nói," Đổng thị mơ hồ cảm thấy không đúng lắm nhưng lại không thể giải thích được, "Chỉ cần đến cầu thì hơn phân nửa sẽ có thể đạt được ước muốn."

Nghe xong, hai mắt Hoàng đế sáng rực lên, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Thanh Li dò ý nàng: "Diệu Diệu?"

"..." Thanh Li: "Chân mềm, không đi xa được."

Dù sao ta cũng không đi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play