Buổi tối hôm đó Hoàng Đế nghe được nàng lật qua lật lại vài lần, làm sao cũng khó có thể ngủ được, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng nên cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, "Con lại đang nghịch ngợm rồi hả?"
"Chẳng nghe lời một tẹo nào cả!" Thanh Li kéo tay hắn đặt lên bụng mình, để hắn cảm nhận động tĩnh của hài tử, trên miệng bực mình lầm bầm: "Nó không buồn ngủ hay sao?"
Loại chuyện này tuy Hoàng Đế có đau lòng nhưng lại lực bất tòng tâm, nửa ôm tiểu cô nương nằm xuống, bàn tay hắn lại vô cùng dịu dàng vuốt ve phần bụng nhô lên của nàng rồi nhẹ giọng thở dài: "Mẫu hậu con vất vả, con cũng nên an tĩnh một chút, làm sao lại không biết thông cảm cho nàng như vậy chứ?"
Cũng không có xuất hiện tình huống thần kỳ nào như kiểu hài tử trong bụng nghe xong lời của phụ hoàng liền yên tĩnh lại, nó vẫn như trước thoải mái nhàn nhã trong bụng mẫu thân, cách một chút lại động đậy, thể hiện rõ sự hiện diện của bản thân.
Thanh Li không còn cách nào đành choàng thêm y phục rồi đứng dậy nói với Hoàng Đế: "Buổi tối bên ngoài cũng không nóng lắm, ta đi ra ngoài đi dạo một lát, ngày mai Diễn lang còn phải vào triều nên chàng ngủ sớm một chút đi."
Bụng nàng lớn, cho dù có dẫn theo cung nhân thái giám thì nàng ra ngoài buổi tối cũng khiến Hoàng Đế lo lắng, hắn dứt khoát khoác thêm y phục nói: "Trẫm đi cùng nàng."
"Không cần," Mấy ngày nay Thanh Li vất vả, Hoàng Đế bên cạnh cũng không dễ dàng. Ngày mai hắn còn phải vào triều nghị sự, ngộ nhỡ đến lúc đó trên mặt hắn lộ rõ sự mỏi mệt cũng khó có thể giải thích được, "Tâm ý của Diễn lang tất nhiên là ta hiểu rõ, tự ta đi tiện hơn, không sao đâu."
"Nói linh tinh gì đấy," Hoàng Đế dìu nàng đứng dậy, ánh mắt ôn hòa, "Đây cũng là hài tử của trẫm, sao có thể chỉ để một mình nàng vất vả được chứ?"
Ánh trăng bên ngoài dìu dịu cùng với ánh đèn trên thềm ngọc cộng thêm không khí hơi lành lạnh khiến Thanh Li cảm thấy khoan khoái dễ chịu một chút.
Phu thê hai người nắm tay đi chầm chậm, âm thầm cảm nhận sự dịu dàng thắm thiết.
Thanh Li nhẹ giọng hỏi hắn: "Diễn lang đã nghĩ ra tên hài tử chưa?"
"Nghĩ từ lâu rồi," Nhắc đến chuyện này, giọng Hoàng Đế cực kỳ chậm rãi: "Với bối phận của chúng ta hẳn là dùng chữ 'Nguyên'. Nếu là Hoàng tử thì gọi nó là Nguyên Cảnh còn nếu là Công chúa thì gọi là Nguyên Xu*, trẫm để cho người tỉ mỉ tra xét, đều là những tên tốt vô cùng"
*Xu: người con gái đẹp, mỹ nhân.
Thanh Li là Hoàng Hậu, hài tử trong bụng hẳn là đích xuất, ở hoàng thất mà nói, bất luận là đích trưởng tử hay đích trưởng nữ, tóm lại đều không bình thường, đối với việc chọn tên tự nhiên cũng phải đặc biệt thận trọng.
Thanh Li lần lượt đọc hai cái tên một lần, trong lòng nàng cũng cảm thấy thích, hai mắt sáng long lanh nhìn Hoàng Đế nói: "Diễn lang chọn tên thật hay."
"Đây là tất nhiên," Hoàng Đế đáp lại không do dự, hắn cười vuốt vuốt cái mũi nàng: "Hài tử của mình mà trẫm còn không cẩn thận thì còn ai cẩn thận được chứ?"
Dưới ánh sáng mơ hồ của đêm tối, Thanh Li nhìn trượng phu trước mặt, nàng cảm thấy tim mình mềm mại như nước, song nàng chỉ mỉm cười chứ không nói thêm điều gì.
Có lẽ hài tử trong bụng đã mệt mỏi nên sau khi đi lại bên ngoài một lúc thì nàng cảm thấy nó đã yên tĩnh lại.
Thanh Li cũng không đành lòng để Hoàng Đế đi lại bên ngoài với mình nên hai người bắt đầu trở lại Thanh Lương điện.
Lại nói tiếp, đứa nhỏ này thích ầm ĩ nên Thanh Li không còn ngủ nướng được nữa.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Đế thức dậy nàng cũng tỉnh theo, chỉ là nàng không mặc lại y phục, nằm trên giường nhìn hắn mà thôi.
Ngày mùa hè nóng bức, Thanh Li vô cùng sợ nóng nên y phục trên người đã sớm thay đổi thành cẩm sa mỏng, son phấn các loại nàng lại càng không dám bôi lên mặt.
So sánh thì Hoàng Đế càng vất vả hơn.
Hôm nay là đại triều nên không được phép có sơ xuất. Trên người Hoàng Đế theo thứ tự là ba tầng lý y, bên ngoài còn có bào phục chính thống, Thanh Li ở bên cạnh nhìn còn cảm thấy nóng.
Nàng nằm không nổi bèn ngồi dậy, vươn tay sờ sờ tay Hoàng Đế, quả nhiên là nóng.
"Mặc nhiều như vậy," Nhìn y phục ba tầng trên người Hoàng Đế, Thanh Li bĩu môi nói: "Chàng cũng không thấy nóng sao."
Không nóng mới lạ đấy.
Hoàng Đế cũng là người, chẳng lẽ hắn không cảm thấy mặc nhiều như vậy sẽ nóng hay sao?
Tức giận liếc nàng, Hoàng Đế nói: "Ngược lại trẫm không cảm thấy nóng nực gì hết."
"Ồ?!" Thanh Li lại tưởng thật, nàng kinh ngạc thốt ra tiếng.
Hoàng Đế đang định nói thì đã thấy tiểu cô nương ha ha cười lớn: "Mặc nhiều như vậy mà không cảm thấy nóng, có phải chàng bị ----- thận hư hay không?"
Thanh Li bật cười, đang lúc vui vẻ thì thấy ánh mắt Hoàng Đế hơi nheo lại, lành lạnh nhìn nàng. Lúc này nàng mới nhớ tới tính cách mang thù của hắn nên đỡ
bụng cuống quít tránh về phía sau.
"Cẩn thận chút!"
Hoàng Đế cũng không định làm gì nàng, trái lại tiểu cô nương lại tự mình dọa mình, đến mức quên mất mình đang lớn bụng mà trốn theo bản năng, cũng may động tác của Hoàng Đế nhanh, hắn vươn tay giữ chặt nàng.
"Đều tại chàng!" Thanh Li cũng bị mình dọa sợ, nàng thở hồng hộc đánh hắn: "Hù ta rồi!"
"Được được được, đều do trẫm," Hoàng Đế trấn an sờ sờ đầu nàng, hắn ấm giọng dò hỏi: "Không sao chứ? Trẫm gọi thái y đến xem cho nàng nhé?"
"Không có gì," Thái độ hắn tốt như vậy nên Thanh Li cũng không tiện tiếp tục dữ dằn, "Đằng sau còn có chăn mà, dù cho có ngã thật thì cũng sẽ không sao đâu."
"Vẫn nên cẩn thận một chút, mời thái y đến xem cho chắc chắn." Hoàng Đế nói như thế rồi căn dặn người đi mời thái y.
Thanh Li vốn không phải là người thích làm phiền người khác, nhưng dù sao cũng liên quan đến hài tử, đương nhiên nàng phải đặc biệt cẩn thận, Hoàng Đế đã kiên trì thì nàng cũng ngầm đồng ý việc này.
Thái y cũng không nhìn ra vấn đề gì khác, chỉ đề nghị: "Thân thể nương nương có chút yếu ớt, mặc dù ngày hè nóng bức, nhưng người tuyệt đối không được tham lạnh mới phải."
Thanh Li không phát hiện nguy hiểm đang tới gần, nàng lười biếng nửa tựa trên ghế ngủ gật.
Hoàng Đế thì ngược lại, hắn nhíu lông mày hỏi một câu: "Có phải không thể ăn đồ lạnh không?"
Tuy rằng tiểu cô nương đang mang thai không thể để nhiễm lạnh nhưng trước đây được thái y cho phép, nàng cũng có thể ăn một chút đồ lạnh. Lúc này bị nói rằng không thể tham lạnh vậy có thể tiếp tục ăn hay không sẽ là một dấu hỏi chấm rồi.
Thanh Li bị câu hỏi này của hắn làm cho kinh sợ, cũng không ngủ gật nổi, nàng chống lỗ tai lên chờ thái y trả lời.
Thái y nhìn ánh mắt tha thiết của Hoàng Hậu nhưng cũng không dám mạo hiểm, ông cúi đầu đáp: "Đá vốn là đồ vật lạnh, để đảm bảo thì nương nương vẫn không nên dùng mới tốt." Nói xong cũng không dám ở lâu, thái y vội vàng thi lễ cáo lui.
Hoàng Đế đi đến trước mặt tiểu cô nương, hắn trìu mến hôn nhẹ cái trán nàng, "Diệu Diệu là hài tử tốt, phải ngoan."
Thanh Li ấm ức cúi đầu không chịu nhìn hắn: "Không, ta nóng."
"Chịu đựng một chút được không?" Hoàng Đế ôn hòa khuyên nàng, "Nóng một thời gian là lập tức trôi qua thôi."
Thanh Li chọc chọc nghịch nghịch ngón tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, nàng tủi thân nói: "Không là không."
"Ngoan," Hoàng Đế dịu dàng vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, "Diệu Diệu nghe lời."
Thanh Li nhìn chằm chằm bụng mình một lát, cuối cùng cái đuôi rũ cụp xuống, hầm hừ quay về giường nằm xuống: "Ta không thích nó!"
"Diệu Diệu không thích thì trẫm cũng không thích," Hoàng Đế thuận theo ý vuốt lông nàng, lại cười nói: "Đợi sau khi nó sinh ra, một ngày trẫm sẽ đánh nó ba lần, có được không?"
"Ba lần thì nhiều quá," Thanh Li nhíu lông mày nghĩ nghĩ một lát, một lần nữa sửa lại: “Một lần là đủ rồi.”