"Chỉ gặp mặt một lần, không xảy ra chuyện gì khác sao?" Thanh Li chẳng tin đâu.

"Không có mà," Thái độ Phương Lan Nhị lộ ra một chút vui vẻ, nhưng nàng lập tức che giấu đi.

Thanh Li thu hết vẻ mặt của Phương Lan Nhị vào mắt, dĩ nhiên là nàng không tin rồi, lúc đang định truy vấn tiếp thì nhìn thấy nha hoàn A Liên đứng phía sau Phương Lan Nhị che miệng cười, nàng lập tức reo lên, "Nếu Nhị Nhi tỷ tỷ đã không chịu nói vậy thì để A Liên nói đi, nào A Liên mau nói ta nghe đi."

A Liên cố nhịn cười, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, tiểu nha hoàn liếc nhìn Phương Lan Nhị, thực sự không dám lên tiếng.

"Được rồi được rồi, muội mau nói cho muội ấy nghe đi." Mặt Phương Lan Nhị không nhìn ra thái độ gì, "Hôm nay nếu không để muội ấy biết rõ thì chỉ sợ buổi tối ngủ không ngon đâu."

A Liên nghe lời nói với Thanh Li: "Có thể nương nương không biết, ngày ấy tiểu thư đến Giác Tri Tự thắp hương, lúc chuẩn bị đi về thì dây lụa buộc tóc bị gió thổi bay vắt lên cành mai. Khi đó, Chương Vũ Hậu tình cờ đi ngang qua, đại khái ngài ấy tưởng tiểu thư đang ngắm hoa mai, nên đã bẻ một cành mai đẹp nhất đến tặng cho tiểu thư."

"Không nhìn ra à nha, trông dáng vẻ Chương Vũ Hậu có vẻ nghiêm túc, không hiểu phong tình, ai ngờ cũng có lúc văn nhã như thế."

Thanh Li âm thầm ngạc nhiên, nhưng lại thấy mặt mày Nhị Nhi tỷ tỷ và A Liên không đúng lắm, nàng cảm thấy có gì đó là lạ, "Cái này có gì mà buồn cười đến vậy?"

"Nương nương không biết đó thôi," A Liên nói khẽ: "Giác Tri Tự cấm người hái hoa mai, vậy mà không ngờ Chương Vũ Hậu quang minh chính đại bẻ gãy nguyên một cành tặng cho tiểu thư."

"Khi đó tiểu thư đang vội về nhà nên không nhận hoa của ngài ấy mà đã lên xe ngựa luôn, Chương Vũ Hậu nóng nảy muốn cưỡi ngựa đuổi theo," Nói đến đây, A Liên cười đến thở không ra hơi, khó khăn lắm mới kể đến kết cục cho Thanh Li nghe, "Nương nương đoán không ra đâu, hãn huyết bảo mã của Chương Vũ Hậu không thấy đâu nữa!"

Thanh Li: "----- Chao ôi?"

~

Nhị Nhi tỷ tỷ đã quyết định, Thanh Li đương nhiên sẽ không ép buộc.

Chương Vũ Hậu rất tốt, Nhị Nhi tỷ tỷ cũng tốt lắm, có điều nếu như bọn họ đã vô duyên thì dù có cứng rắn ép buộc bọn họ đến với nhau, lúc đó chỉ sợ phu thê bất hòa.

Thanh Li âm thầm tiếc nuối bọn họ hữu duyên vô phận, nhưng nàng cũng không lên tiếng khuyên bảo, sau khi giữ Phương phu nhân và Phương Lan Nhị ở lại dùng bữa trưa xong, nàng mới sai người dẫn hai người xuất cung.

Hai người kia đi rồi, song nàng vẫn còn ngồi trên giường ấm suy nghĩ xuất thần, Oanh Ca nhẹ giọng khuyên: "Phương tiểu thư là người cực kỳ tốt, đương nhiên sẽ gặp được nam nhân cũng vô cùng tốt sánh đôi, nương nương đừng lo nữa ạ."

"Chuyện duyên phận ai có thể nói trước được chứ," Thanh Li lắc đầu thở dài, "Dạng người như Chương Vũ Hậu, tóm lại rất hiếm có."

Ngồi trên xe ngựa, Phương phu nhân nhìn nữ nhi bên cạnh rồi hỏi nhỏ: "Chuyện con và ngoại tổ phụ đi ngao du sơn thủy, con đã nói với nương nương rồi à?"

"Đúng ạ," Phương Lan Nhị cười đáp: "Diệu Diệu rất thông cảm cho mong ước của con."

"Đứa bé kia," Phương phu nhân cũng mỉm cười, "Rất ít khi khiến cho người ta phải khó xử."

Hai mẹ con đang nói chuyện thì nghe tiếng xe ngựa dừng lại, A Liên ló đầu ra nhìn, tiểu nha hoàn có chút do dự bẩm báo: "Phu nhân, là Chương Vũ Hậu ạ."

Nhắc đến Chương Vũ Hậu này, Phương phu nhân vẫn nhớ rõ, đương nhiên là người vừa đến nhà cầu thân chưa được bao lâu kia, bà liếc nhìn nữ nhi theo bản năng, chưa kịp lên tiếng thì Chương Vũ Hậu bên ngoài xe đã nói: "Phương phu nhân, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tại hạ hôm nay, chẳng qua tại hạ có chút vướng mắc muốn hỏi cho rõ ràng, kính xin người đừng trách móc."

Hắn không nói chuyện với nữ nhi mà trực tiếp hỏi mình, Phương phu nhân thầm khen một tiếng hiểu lễ nghĩa trong lòng, bà không vội lên tiếng mà nhìn sang nữ nhi, xem ý nữ nhi thế nào.

"Không nói tiếng nào thì không hay cho lắm," Phương Lan Nhị lưỡng lự một lát, "Mời hắn về phủ đi, con có vài lời muốn nói với hắn ạ."

Phương phu nhân không phải là người cổ hủ, bà không có ý kiến mà nói cho người bên ngoài nghe: "Vừa khéo tiểu thúc nhà ta và Hầu gia là đồng liêu, đến chào hỏi một tiếng cũng là phải đạo."

Chương Vũ Hậu hiểu ý, "Vậy tại hạ đành quấy rầy quý phủ một lát."

Đang trong tháng giêng, hậu viện Phương gia vẫn còn treo đèn lồng đỏ rực rỡ từ lúc cuối năm, cộng thêm từng khóm lục trúc xanh mơn mởn và mỹ nhân thanh thuần trong sáng, cảnh vật càng xinh đẹp hơn mấy phần.

Chương Vũ Hậu nhìn nàng, "Nàng chưa từng đồng ý lời cầu thân của ta, là do ta có chỗ nào không tốt sao?"

"Không có," Phương Lan Nhị không nói mấy lời như ta không có cách nào trèo cao vào nhà Hầu gia này nọ, nàng chân thành trả lời: "Hầu gia rất tốt, chẳng qua là, trước mắt ta thật sự không muốn xuất giá, vậy nên đành phụ lòng ngài, xin ngài thứ lỗi."

"Ta là người thô lỗ," Chương Vũ Hậu nhìn nàng chăm chú rồi từ tốn nói tiếp: "Rất nhiều chuyện ta không thể chu toàn, nếu nàng không thích chỗ nào có thể nói cho ta biết."

"Thật không có mà," Phương Lan Nhị ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn sáng như sao trời, "Hầu gia là người vô cùng tốt, ta đã nói rồi, mấy lời đó không phải qua loa khách sáo."

"Ta không muốn xuất giá không phải bởi vì Hầu gia không tốt, cũng không phải bởi vì ngài khiến ta không hài lòng, mà đơn giản đó là mong muốn của ta."

"Nói lời mạo phạm, cho dù có người tốt hơn Hầu gia đến nhà cầu thân thì ta cũng chẳng đồng ý ---- Chỉ là không muốn chứ không phải treo giá."

Nàng không nguyện ý, Chương Vũ Hậu cũng không có ý định cưỡng cầu, hắn chỉ dò hỏi: "Ta nghe lệnh tôn nói, nàng muốn theo thái phó đi ngao du sơn thủy đúng không?"

Phương Lan Nhị hơi ngạc nhiên, nàng lập tức mỉm cười trả lời: "Đúng thế."

"Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, cũng tốt." Chương Vũ Hậu tự lẩm bẩm, sau đó hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Vậy khi nào nàng về?"

Tựa như có cục đá ném vào mặt hồ thu yên ả, tạo nên từng đợt rung động nhẹ nhàng.

Lông mi Phương Lan Nhi run run, nàng cũng nghiêm túc nhìn lại hắn: "Ta cũng không biết."

Chương Vũ Hậu nhìn nàng chằm chằm, thật lâu chẳng nói tiếng nào, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có gió nhẹ đìu hiu thoáng qua.

Nàng ăn mặc thuần trắng, khí chất quanh thân thanh dật dịu dàng, lông mi siêu dài, dưới ánh mặt trời lưu lại hai hàng bóng nhỏ trên gương mặt trắng nõn, tựa như ánh đèn trên mạn thuyền lúc du hồ trong đêm hè, có một sự lưu luyến khó nói thành lời.

Chương Vũ Hậu cười khẽ, hắn gỡ khối ngọc bội mình vẫn luôn đeo trên hông xuống sau đó nhét vào tay nàng, không để nàng có cơ hội từ chối, hắn đã xoay người đi mất.

Phương Lan Nhị ngạc nhiên đứng chết trân tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại câu nói lúc hắn nhích lại gần mình.

Hắn nói, ta chờ nàng.

~

Mấy tháng trước, tại Giác Tri Tự.

Chương Vũ Hậu cầm cành hoa mai đến chuồng ngựa tìm ngựa của mình thì thấy trong đó trống hoắc, lòng hắn giật thon thót.

Nhìn đến tiểu hòa thượng đang đứng bên ngoài chuồng ngựa, hắn hỏi: "Tiểu sư phụ, ngựa của ta đâu?"

Cái đầu trơn bóng của tiểu hòa thượng sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, y chắp tay trước ngực làm lễ rồi nhẹ giọng trả lời: "Ngựa đã bị Không Nghiêm sư huynh dắt đi rồi."

Dắt đi rồi?

Sắc mặt Chương Vũ Hậu khẽ biến, "Tại sao?"

Tiểu hòa thượng kia mỉm cười, ngón tay chỉ vào cành hoa mai mà hắn đang cầm trong tay, "Dùng để đổi lấy cành hoa mai nhỏ bé này."

"Đó là hãn huyết bảo mã của ta," Chương Vũ Hậu tức điên người, "Chỉ là một cành mai thôi, làm sao có thể đánh đồng với nó?"

Giọng điệu hắn gấp gáp, lời nói cũng chẳng khách sáo, thế nhưng tiểu hòa thượng kia vẫn không nổi giận, chẳng qua y chỉ chắp tay trước ngực làm lễ một lần nữa, "Thí chủ, chúng sinh bình đẳng"

Chương Vũ Hậu, "..."

Đây không thể gọi là chúng sinh bình đẳng, cái này gọi là lừa bịp người ta trắng trợn!

Hòa thượng thúi, khinh bản hầu gia chưa từng đọc sách phải không?!

"Bẻ một cành mai của quý tự, ta bồi thường tiền là được rồi," Chương Vũ Hậu tức nổ đom đóm mắt, nhìn tiểu hòa thượng khiêm tốn hữu lễ trước mặt, hắn nhẫn nại đến cực hạn nói tiếp: "Tốc độ của hãn huyết bảo mã nhanh như gió sa mạc, chỉ sợ quý tự không dùng được."

Tiểu hòa thượng cũng hết sức kiên nhẫn đáp lại: "Con lừa kéo cối xay phía sau hậu viện đã già rồi, có con ngựa này thì vừa khéo."

Chương Vũ Hậu giận đến nỗi hai tay run run, hắn tức giận rống to, "Đó là hãn huyết bảo mã, làm như thế chẳng khác nào không biết quý trọng nhân tài cả."

Tiểu hòa thượng mỉm cười, ánh mắt bình thản nhìn lại hắn, "Thí chủ, chúng sinh bình đẳng."

Chương Vũ Hậu: ----- Tức đến biến hình.

"Không Minh," Một giọng nói hiền hòa truyền đến, nhẹ nhàng dò hỏi: "Con và vị thí chủ này sao lại nổi lên tranh chấp?"

Chương Vũ Hậu tức đến bốc khói quay đầu lại thì nhìn thấy một lão hòa thượng đã lớn tuổi, ông đang mỉm cười nhìn mình.

Ánh mắt kia hết sức thông tuệ, lại từ bi, song chẳng hiểu tại sao chỉ nhìn ông một lát mà hắn có cảm giác cơn giận tăng thêm mấy phần.

"Pháp Hồng sư thúc." Tiểu hòa thượng kia tiến lên làm lễ rồi nói nhỏ vào tai lão hòa thượng, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

"Thí chủ mất một con ngựa, có phải trong lòng cảm thấy bất công lắm không?" Pháp Hồng hòa thượng cũng không dây dưa mà đi thẳng vào chủ đề chính.

"Đúng thế," Đưa cành hoa mai trong tay mình cho Pháp Hồng hòa thượng, Chương Vũ Hậu nói: "Chỉ là một cành mai mà thôi, sao có thể quý giá bằng hãn huyết bảo mã chứ?"

"Vậy thì thí chủ cảm thấy," Vẻ mặt Pháp Hồng hòa thượng vẫn từ bi như cũ, ông chậm rãi đặt câu hỏi: "Con Hãn huyết bảo mã này có thể so với đoạn nhân duyên của ngài không?"

Chương Vũ Hậu nghèo từ.

"---- Ý của đại sư là..."

"Không thể nói, không thể nói," Pháp Hồng hòa thượng mỉm cười rồi xoay người rời đi, tiểu hòa thượng kia cũng đuổi theo, "Nếu không có chuyện gì thì thí chủ xuống núi sớm đi." 

Chương Vũ Hậu ngây ngẩn một lát, ngược lại hắn cũng không nói gì thêm mà nghe lời xuống núi ngay.

"Pháp Hồng sư thúc," Tiểu hòa thượng quay lại nhìn theo bóng lưng Chương Vũ Hậu, "Con ngựa kia làm sao bây giờ ạ?"

"Bảo Không Nghiêm đưa đến chợ bán đi," Pháp Hồng hòa thượng sờ cái đầu bóng lưỡng của tiểu hòa thượng, ông hiền từ nói tiếp: "Đó là hãn huyết bảo mã, nhớ phải chào giá cao một chút."

Tiểu hòa thượng có chút do dự, "Nhưng mà người nọ..."

"Là Chương Vũ Hậu," Pháp Hồng hòa thượng cười tủm tỉm đáp: "Ta sẽ nhờ người truyền tin đến phủ của hắn, hắn sẽ mua lại."

"..."

Tiểu hòa thượng: "A di đà phật."

Chương Vũ Hậu yên lặng đi một đoạn đường dài, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, rốt cuộc là sai chỗ nào?!

“Tại sao ta cứ cảm thấy, mấy tên đầu trọc đó lừa ta nhỉ...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play