Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 93 – 1: Nhân duyên (1)


1 năm

trướctiếp

Chương Vũ Hậu đi rồi, Hoàng đế nghiêng người nói với tiểu cô nương đang đi từ bên trong ra, "Diệu Diệu cảm thấy y là người thế nào?"

Thanh Li biết hắn không có ý châm chọc chuyện cũ giữa nàng và Chương Vũ Hậu, mà là hỏi cho biểu tỷ của nàng, người này như thế nào...

Chần chờ một lát, nàng mới thành thành thật thật trả lời: "Mỗi người đều có cách nhìn riêng, ta đâu phải Nhị Nhi tỷ tỷ, làm sao biết rốt cuộc tỷ ấy nghĩ như thế nào?"

Nếu trùng hợp nói trúng tâm tư người ta thì còn đỡ, lỡ như nói sai, chẳng phải sẽ hại cả đời người ta sao?

Lườm lườm Hoàng đế, Thanh Li nói tiếp: "Cũng may chàng còn chưa đồng ý, giả sử chàng tùy tiện đồng ý rồi, ta cũng sẽ không tuân theo đâu."

Bởi vì chuyện xảy ra với Hác gia, mặc dù Nhị Nhi tỷ tỷ chưa từng nói ra, nhưng Thanh Li biết tỷ ấy rất đau lòng, hiện giờ tỷ ấy đã bằng lòng bàn hôn luận gả hay không cũng chưa biết chắc được.

Hoàng đế sờ sờ mũi, "Đã như vậy, Diệu Diệu tìm cơ hội mời biểu tỷ nàng vào cung rồi hỏi thử xem ý nàng ấy thế nào đi."

"Không phải trẫm thiên vị Chương Vũ Hậu nên mới muốn tác hợp, mà là trẫm biết rõ cách làm người của y, quả thực có thể nói là tương xứng. Sở dĩ y chưa thành thân, hoàn toàn không giống như những lời lưu truyền trên phố mà là vì nước vì nhà."

Hoàng đế nhìn tiểu cô nương, thấy nàng chột dạ cúi đầu, dáng vẻ nhận sai, lúc này hắn mới nói tiếp, "Năm đó khi còn bé y đã theo mẫu thân tới Tây Bắc, sau đó nhận được sự chăm sóc của người hàng xóm hành nghề thợ săn, thường xuyên qua lại, y bèn nhận người thợ săn kia làm nghĩa phụ, khoảng thời gian ấy không được tính quá tốt, nhưng cũng không quá tệ, so với lúc trước khi y gặp nghĩa phụ thì tốt hơn nhiều lắm. Có điều tiệc vui chóng tàn, sau đó mấy năm, người thợ săn kia phải tòng quân rồi chết trận sa trường. Chương Vũ Hậu đau lòng quá độ, hơn nữa xét thấy thảm trạng ở biên cạnh, cho nên y mới không có ý định thành gia.

---- Hung nô chưa diệt, làm sao thành gia lập thất."

Thanh Li không ngờ trong đó còn có nguyên nhân này, nhất thời nàng có chút đồng tình với hành động lần này của Chương Vũ Hậu.

Có một số việc, ngoài miệng nói ra thì dễ lắm, nhưng đến khi chính mình làm thì lại rất khó.

"Cũng được," Nhớ đến những điều mình nghe đồn trước đây, Thanh Li cũng cảm thấy Chương Vũ Hậu không tệ, mà mẫu thân Hoàng thị của Chương Vũ Hậu so với Hác lão, có thể nói là khác một trời một vực, đã có ý tác hợp nên nàng đồng ý với lời đề nghị của Hoàng đế, "Mấy ngày nữa ta sẽ mời Nhị Nhi tỷ tỷ vào cung trò chuyện."

Tần thị bị nhốt vào nhà lao, Khác thái phi dọn đến phủ Thất vương ở, hai vị thái phi đang bận rộn kén rể, mọi chuyện đau đầu trong cung đều đã được xử lý ổn thỏa, khoảng thời gian này Thanh Li cũng tương đối rảnh rang.

Hiện tại có chuyện để làm, hơn nữa còn liên quan đến Nhị Nhi tỷ tỷ nhà mình, nàng cũng có chút nóng lòng, sang ngày hôm sau nàng đã mời Phương phu nhân và Phương Lan Nhị vào cung.

Sức khỏe mẹ chồng Phương phu nhân không tốt, buổi cung tiệc ngày mùng 8 ấy bà cũng không tham gia, từ khi biết tin Thanh Li có thai, đây là lần đầu tiên bà tiến cung gặp nàng.

Dù sao cũng là hài tử bà nhìn lớn lên từ nhỏ, vậy mà đột nhiên nó cũng đã trở thành một người mẹ, Phương Phu nhân không khỏi cảm khái, bà kéo tay nàng liên tục dặn dò những việc cần chú ý khi mang thai, giọng điệu ra vẻ quan trọng nhưng nội dung lại hết sức vụn vặt.

Mấy chuyện này, Thanh Li đã nghe Đổng thị và các nữ quan bên cạnh nói mấy lần, bây giờ lại nghe nữa, song nàng vẫn lắng nghe hết sức chuyên chú.

----- Trưởng bối có ý tốt nhắc nhở, nếu nàng đáp lại qua loa, chẳng phải sẽ khiến người ta thất vọng hay sao?

Đến khi Phương phu nhân không biết dặn dò thêm gì nữa, rốt cuộc Thanh Li mới nhỏ giọng nói với Phương phu nhân: "Con nghe nói, Chương Vũ Hậu đến cầu thân?"

"Quả nhiên, tin tức của nương nương rất nhanh nhạy," Phương phu nhân nháy mắt một cái rồi lấy lại tinh thần, "Bệ hạ nói phải không?"

Thanh Li gật đầu xác nhận, "Đúng rồi."

"Cũng chẳng có gì khó nói," Thấy Phương Lan Nhị cúi đầu không nói gì, Phương Phu nhân lập tức bình chân như vại đáp: "A Nhị đã không thích vậy nên chúng ta từ chối rồi."

Không thích?

"Tình cảm của biểu tỷ muội các con xưa nay rất tốt, trò chuyện cũng hợp nhau, ta không ở đây cản trở nữa," Thanh Li đang cảm thấy nghi ngờ thì Phương phu nhân đã đứng dậy cười nói với Oanh Ca: "Từ lâu đã nghe nói hoa mai trong Thanh Phương Viên nở rất đẹp, Oanh Ca dẫn ta đi ngắm một lát đi."

Chủ tử trong cung tổng cộng không được mấy người, Phương phu nhân lại là dì ruột của Hoàng hậu, đương nhiên không cần quá câu nệ, Thanh Li để mấy cung nhân đi theo, sau đó nàng cho số còn lại trong điện lui xuống rồi quay sang Phương Lan Nhị, "Nhị Nhi tỷ tỷ?"

"Chương Vũ Hậu nhân phẩm đoan chính, gia phong cũng tốt, đương nhiên là đối tượng kết thân cực kỳ tốt," Không gặp hai tháng, song dường như Phương Lan Nhị vẫn không thay đổi gì cả, chỉ là phong độ của người trí thức quấn quanh thân hơi nặng một chút, lúc hơi cúi đầu lại có khí chất thanh dật xuất trần tươi đẹp như hoa lan, "Mẫu thân Chương Vũ Hậu là Hoàng phu nhân, tính tình cực kỳ nhanh nhẹn, thật sự không tìm ra một khuyết điểm nhỏ."

Thanh Li hiểu được vài phần, "Thế nhưng là do Nhị Nhi tỷ tỷ không thích."

"Ta biết ngay Diệu Diệu hiểu ta mà," Phương Lan Nhị mỉm cười, nàng chậm rãi nói tiếp: "Không phải ta nhớ mãi không quên chuyện trước kia, cũng không phải tình cũ khó phai, mà chẳng qua ta chỉ thấy hiện tại ta chưa muốn xuất giá mà thôi."

"Những ngày qua ở trong nhà, phần lớn thời gian ta đều xem du ký, lúc xem Ngư Dương du ký, Thiên Thủy du ký, không hiểu tại sao ta bỗng nảy sinh một vài ý niệm."

"Nữ nhân chốn khuê phòng, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, chưa bao giờ có thời gian làm những chuyện mình thích, thế nhân đều nói nữ tử sợ nhất là gả sai người, bởi thế nên tất cả nữ tử thế gian đều đặt chuyện nhân duyên lên hàng đầu, sau khi gả đi thì hoàn toàn phụ thuộc vào nam nhân, có điều ở trong mắt ta, phải sống cả đời như thế thì không đáng chút nào."

"Không gạt gì muội, lúc chuyện Hác gia vừa kết thúc, ta đã từng đau khổ, nhưng mà qua mấy ngày đọc sử sách, xem du ký, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Trong Ngư Dương du ký, con đường làm quan của Trần Công nhìn tổng thể không có gì nổi bật, thậm chí còn liên tục bị giáng chức 7 lần, hơn 60 tuổi ông ta mới đặt chân đến đất Ngư Dương, nhưng muội đọc văn chương ông ta mà xem, vẫn rộng lượng như cũ, không có mất ý chí. So với tấm lòng như vậy, chuyện của ta chẳng qua chỉ là một mối duyên xấu, mới như vậy mà ta đã cảm thấy đó là chuyện lớn hơn trời, so với Trần Công, chẳng phải quá hoang đường rồi sao?"

"---- Nói sâu xa hơn, nữ nhân sống cả đời, nếu chỉ biết nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mình, vậy chẳng phải quá tiếc nuối hay sao."

Lời này nếu để người ngoài nghe thấy thì chắc chắn không thiếu người mắng đại nghịch bất đạo, có điều Thanh Li là một nữ tử đến từ thời đại tương đối tự do, nghe xong nàng có thể hiểu được vài phần.

Không nói lời phản đối như những người thời đại này, chẳng qua Thanh Li chỉ nói: "Nếu là như vậy thì sẽ khổ sở lắm."

"Không sao," Phương Lan Nhị mỉm cười, "--- Tự mình thấy vui là được."

"Diệu Diệu, không phải ta nhất thời tùy hứng đâu, mà ta đã nghĩ kỹ rồi," Nàng nắm chặt tay Thanh Li, ấm giọng nói: "Ngoại tổ phụ đã gần 60, người muốn lúc sức khỏe còn an khang dẫn ngoại tổ mẫu đi ngao du khắp nơi. Đến lúc đó ta cũng muốn đi theo bọn họ, vừa có thể ở bên cạnh chăm sóc vừa học thêm được nhiều điều bổ ích."

"Ngày nào đó trở lại Kim Lăng, nếu gặp một nam tử hợp ý ta sẽ thành thân với hắn, còn giả sử không gặp được ta cũng không vội vàng cầu gả," Vẻ mặt nàng dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, "Đi theo ngoại tổ phụ học hỏi, ra ngoài dạy tiểu nương tử nhà người ta, cũng sẽ không dạy hư học trò, không nói là vinh hoa phú quý, nhưng sống đạm bạc một chút cũng không sao, dù sao cũng chẳng liên lụy đến ai."

"Chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ," Thanh Li nói thật lòng thật dạ, "Tất nhiên ta sẽ ủng hộ."

"Phụ mẫu ta cũng nói như vậy, tuy hai đệ đệ vẫn còn nhỏ nhưng cũng ủng hộ ta," Ánh mắt Phương Lan Nhị chứa đầy vui vẻ, nàng khẽ nói: "Khi ra quyết định này, ta vốn lo sợ bất an, có điều mọi người đều ủng hộ, ta mới không do dự nữa."

Thanh Li sống ở thời đại này nhiều năm, nàng cũng hiểu rõ nếp sống ở đây, cho nên nàng càng cảm thấy người Phương gia sáng suốt hiếm có, về phần các tin đồn có thể phát sinh, cần gì phải để ý làm gì.

Tính tình Phương Lan Nhị vốn hiền dịu, nhưng một khi nàng đã quyết định thì khó có thể thay đổi, Thanh Li không thể khuyên nên dành dời sang một chủ đề khác nhẹ nhàng hơn, nàng cười hì hì lắc tay Phương Lan Nhị, "Đang yên lành, sao tự dưng Chương Vũ Hậu đi cầu thân thế?"

"Ta kể cho muội nghe, muội đừng kể lại cho ai khác nhé." Phương Lan Nhị chìa ngón tay út, ý muốn hai người nghoéo tay làm tin.

"Không nói không nói," Đương nhiên Thanh Li sẽ không hủy đi uy tín của mình, nàng gấp gáp hỏi: "Nhị Nhi tỷ tỷ không tin muội hả?"

"Mùa đông năm trước, lúc ta đến Giác Tri Tự bái phật thì gặp hắn một lần. Khi đó ta còn chưa biết hắn là Chương Vũ Hậu, đợi đến khi hắn đến nhà cầu thân, mẫu thân bảo ta nấp sau tấm bình phong nhìn, ta mới biết là hắn." Phương Lan Nhị cũng không che giấu, nàng nhẹ nhàng nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp