Sau lần chiến bại, Tây Lương bèn phái sứ đoàn đến Kim Lăng thương nghị chuyện bồi thường sau trận chiến và cống nạp các loại nhưng khi đó Hoàng Đế đang vội vàng chuẩn bị hôn sự của mình và tiểu cô nương, đồng thời có ý gạt người Tây Lương qua một bên nên hắn để cả đám đợi ở Kim Lăng, đợi đến năm sau lại đàm phán.
Chương Vũ Hậu là một trong các chủ tướng lúc giao tranh nên đương nhiên cũng có vị trí trong cuộc đàm phán này.
"Trước đây, sau khi Hộ Bộ Thượng Thư và Hồng Lư Tự thương nghị thì định ra số lượng đòi bồi thường," Chương Vũ Hậu trầm giọng báo cáo: "Sứ thần Tây Lương vừa thấy đã đổi mặt, nói chúng ta là công phu sư tử ngoạm, dù sao cũng nhất quyết không chịu đồng ý."
"Quốc gia chiến bại, có tư cách gì chọn ba lấy bốn," Trời sinh Hoàng Đế tính tình cường ngạnh, trừ thời điểm quấn bên người tiểu cô nương còn có thái độ mềm mỏng một chút chứ những lúc khác đều chưa bao giờ dễ nói chuyện, tất nhiên lúc này hắn cũng sẽ không nhả ra, "Nếu là Đại Tần thất bại thì bọn chúng còn không biết muốn đòi bao nhiêu đâu."
"Lễ Bộ Thượng Thư Cảnh đại nhân đối với chuyện này cũng có phê bình kín đáo," Trong giọng nói của Chương Vũ Hậu có chút bất mãn, không chút che giấu mách lẻo với Hoàng Đế: "Ông ta nói Tây Lương dâng tấu cầu hòa, nguyện trọn đời làm quốc gia phụ thuộc của Đại Tần đã là vô cùng có thành ý, nếu chúng ta còn cố ý yêu cầu bồi thường thì chỉ sợ dân chúng Tây Lương khó có thể sinh sống, còn nói Đại Tần đã là thượng quốc, lễ nghi chi bang nên cần thể hiện ra khí độ của bản thân, tính toán chi li ngược lại khiến cho các nước phụ thuộc xung quanh cách lòng."
"Di Địch không cùng tổ tiên với ta, tư tưởng cũng chẳng giống nhau, thắng làm vua thua làm giặc, không để ý đến ân nghĩa, đây là thiên tính rồi." Hoàng Đế nhấp một hớp trà rồi cười lạnh nói tiếp: "Di tộc này, chỉ cần hơi mạnh mẽ, cứng cáp một chút là cắn trả kỳ chủ, cho dù bọn chúng muốn quy thuận thì trẫm cũng không dám thu đấy."
"Về phần những cái người miệng đầy đạo đức nhân nghĩa kia, ngươi truyền lại lời của trẫm cho bọn họ biết," Buông chén trà nhỏ trong tay, giọng nói lạnh lùng của Hoàng Đế vang lên: "Nếu như cảm thấy những đám Di Địch kia thân thiện như thế thì hãy dời nhà đến biên cương đi."
"Để cho bọn họ nhìn xem dân chúng biên quan cửa tan nhà nát như thế nào, cũng để cho bọn họ dùng lễ nghĩa cảm hóa Di Địch đi."
"Nếu có thể không động đao binh mà giúp Đại Tần không cần tiếp tục chinh chiến thì đó cũng là bản lĩnh của bọn họ, đến lúc đó trẫm không chỉ tự mình ra trăm dặm ngoài thành nghênh đón mà còn ghi tên bọn họ vào thái miếu, vinh hoa muôn đời."
"Vấn đề là ----- Bọn họ có làm được không?"
"Dân chúng của mình còn chẳng quan tâm mà đòi thể hiện lòng nhân ái với người Tây Lương sao? Đồ khốn nạn!"
Chương Vũ Hậu tôn sùng. Y gật đầu đồng ý: "Bệ Hạ nói rất đúng."
"Lúc trẫm ở Tây Bắc đã từng tới biên quan. Vì quanh năm chinh chiến nên dân chúng biên quan hộ mười khẩu nay không còn ba, ở lại đa phần là người già, nữ nhân và trẻ con, trai tráng khỏe mạnh đều đã chết trận trên chiến trường," Trong giọng Hoàng Đế có thêm vài phần thương tiếc, hắn trầm giọng: "Không nói đâu xa, chỉ trong trận này, bao nhiêu nhà không còn nhi tử, bao nhiêu hài tử mất phụ thân, đám người kia nghĩ rằng chỉ dựa vào mồm mép đấu đá qua lại là có thể vồ lấy một cái thanh danh lương thiện chắc, để làm gì chứ? Đáng chết!"
"Có lời ấy của Bệ Hạ thì thần đã biết nên làm thế nào rồi." Ánh mắt Chương Vũ Hậu kiên định, y nghiêm túc đáp.
"Ngươi xem rồi làm đi," Hoàng Đế vô cùng yên tâm đối với Chương Vũ Hậu, nghe vậy hắn liền nói: "Đã có trẫm làm chỗ dựa cho ngươi."
"Thần nhớ tới một chuyện khác," Dường như nhớ đến chuyện gì thú vị, Chương Vũ Hậu chợt nở nụ cười: "Hôm qua, lúc đến sứ quán, đám sứ thần vẫn còn không quên cò kè mặc cả, nói bọn chúng dẫn theo Yến Vân công chúa đẹp nhất Tây Lương tới, chính là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu Bệ Hạ còn cố ý khắt khe thì không khỏi quá mức không hợp tình hợp lý."
"Chỉ là một nữ nhân mà thôi, chúng tưởng rằng thiên tiên hạ phàm hay sao," Hoàng Đế có được ái thê nên có chút không nhìn được người khác vênh váo, hắn cười nhạo: "Ngày mai ngươi đi nói cho bọn chúng biết nếu nguyện ý thì vị kia chính là vật kèm theo, còn nếu không nguyện ý thì chỉ cần mang về, dù sao trẫm cũng không hiếm lạ, còn khiến trẫm hao tâm tổn sức nghĩ khen thưởng cho người nào, phiền phức."
Nhìn Chương Vũ Hậu đang đợi trước mặt, Hoàng Đế lại nhớ tới lời của tiểu cô nương ngày ấy ------ Một người nam nhân lớn tuổi mà còn không thành hôn thì chính là có vấn đề.
"Bên cạnh ngươi cũng không có người tri âm tri kỷ, nếu không thì thì ban cho ngươi nhé?"
"Đừng," Chương Vũ Hậu vội vàng quỳ xuống, ánh mắt chân thành nói: "Hôm nay thần có chuyện muốn nhờ, mong Bệ Hạ làm chủ."
Vừa nhắc tới ban Yến Vân công chúa cho y thì y đã có chuyện muốn nhờ rồi, trong lòng Hoàng Đế cũng đoán được đó là cái gì, hắn thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Thần có ý với thiên kim tiểu thư Phương đại phu*," Chương Vũ Hậu cung kính đáp lại, ánh mắt y đầy chờ mong: "Cầu Bệ Hạ thành toàn cho mối nhân duyên này."
*Đại phu ở đây là chức quan, dưới quan khanh trên quan sĩ.
Nếu như Chương Vũ Hậu cầu là người khác thì Hoàng Đế chắc chắn sẽ đồng ý ngay nhưng hắn lại liếc mắt nhìn nội thất, sau đó mới hạ giọng nói: "---- Hình như, là biểu tỷ của Hoàng Hậu?"
Chương Vũ Hậu nói: "Vâng."
"Thế thì không dễ rồi," Hoàng Đế lẩm bẩm một câu lại lườm Chương Vũ Hậu: "Sao ngươi không tự mình đi cầu thân?"
"Đã đi," Mặt già của Chương Vũ Hậu đỏ lên: "Nhưng bị từ chối rồi."
"May mà trẫm không có đáp ứng trước," Hoàng Đế cảm thấy may mắn: "Người ta không muốn, nếu thành phu thê mà bất hòa thì Hoàng Hậu lại oán trách trẫm mất."
Chương Vũ Hậu ngượng ngùng nhìn Hoàng Đế: "Thần không có cách nào nên mới đến cầu Bệ Hạ mà."
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ không có tiền đồ kia của y trong chốc lát, cuối cùng nói: "Trẫm nhớ được, dường như nữ nhi Phương gia cùng tuổi với Hoàng Hậu nhỉ?"
"Hình như là vậy," Chương Vũ Hậu cũng không rõ ràng lắm, dù sao Hoàng Hậu cũng là Hoàng Hậu, y là một thần tử lại đi nghe ngóng tuổi tác của người ta, dù sao cũng không thích hợp: "Thần cũng không rõ lắm."
Dường như Hoàng Đế cảm thấy hứng thú, hắn vô cùng quan tâm hỏi một câu: "Vì sao lại từ chối ngươi?"
Chương Vũ Hậu cười khổ: "...Thần quá già."
Hoàng Đế không chút che giấu cười nhạo thành tiếng.
"Bệ Hạ thứ cho thần mạo muội," Chương Vũ Hậu nhìn Hoàng Đế, y khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu Hoàng Hậu đã cùng tuổi với nữ nhi Phương gia nhưng người còn lớn tuổi hơn cả thần, thời điểm ở chung với nương nương chẳng lẽ người không có cảm thấy mất tự nhiên sao?"
"Không hề," Dù thế nào thì Hoàng Đế cũng là Hoàng Đế, quân thần có khác, dù cho phủ Ngụy Quốc Công có vì tuổi tác của hắn mà cảm thấy bất mãn thì cũng không dám nói ra.
Thực tế, dù có nói ra thì Hoàng Đế cũng không để ý.
Ngươi già hơn nữ nhi nhà người ta thật, chả nhẽ lại không cho người ta nói sao?
Càng quan trọng hơn là, trong quá trình hai người ở chung, dường như tiểu cô nương cũng không cảm thấy có cái gì, người khác nghĩ thế nào thì cũng không quan trọng.
Trên giường, tiểu thê tử nằm trong lòng mình, vô cùng ngoan ngoãn gọi mình là 'phụ thân', cũng không phải rất có tình thú hay sao.
Hoàng Đế ho nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy hết sức mỹ mãn đáp: "Trời sinh Hoàng Hậu tính tình dịu dàng hiền lành, người cũng đáng yêu, ở cùng trẫm vô cùng hài hòa, phu thê thân mật còn không kịp, làm sao có thể cảm thấy không được tự nhiên chứ? Càng không cần phải nói, Hoàng Hậu đang mang thai, chẳng bao lâu nữa đứa nhỏ sẽ chào đời."
Tự dưng Chương Vũ Hậu bị đút đầy một miệng thức ăn chó, y chỉ cảm thấy đau răng không ngừng, nghe được lời
ấy của Hoàng Đế thì y đã hiểu ra được vài phần.
Lúc Đế Hậu đại hôn y đang từ chiến trường trở về, tất nhiên là không có duyên nhìn thấy nhưng những thay đổi của Bệ Hạ y cực kỳ rõ ràng.
Nam nhân xưa nay vẫn luôn lạnh như băng lại sinh ra vài phần nhu tình, thật khiến người khác giật mình.
Qua chuyện này, Chương Vũ Hậu chợt nhớ tới một chỗ vô cùng quan trọng: "Lúc trước ở biên quan, có một dạo Bệ Hạ vô duyên vô cớ mắng thần, không phải là vẫn ghi hận chuyện xưa lúc Hoàng Hậu nương nương còn nhỏ… với thần đấy chứ?"
"Làm gì có," Hoàng Đế trả lời vô cùng chắc chắn, "Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, khi đó Hoàng Hậu còn nhỏ, trẫm sao có thể hẹp hòi như vậy được chứ."
"Thần đã biết rõ, là do thần suy nghĩ nhiều rồi," Chương Vũ Hậu tin thật, y thở dài một hơi cười nói tiếp: "Khi đó nương nương mới bao nhiêu chứ, một cái tiểu oa nhi nho nhỏ, sinh ra cái tâm tư ấy với một đứa nhỏ, còn là người hay sao."
Hoàng Đế: "..."
Bất ngờ không kịp chuẩn bị nên tim đã trúng một mũi tên.
"Qua rồi thì cho nó qua đi, chúng ta cần phải nhìn chuyện tương lai," Âm thầm nghiến chặt hàm răng vòng lại chủ đề câu chuyện, Hoàng Đế bắt đầu khoe khoang kiều thê nhà mình, "Hoàng Hậu dịu dàng hiền lành, cũng vô cùng tri kỷ, trẫm về sẽ bảo nàng mời nữ nhi Phương gia vào cung dò ý, không chừng có thể giúp ngươi đạt được mối duyên lành. Có điều cũng không thể cưỡng cầu, dù sao nàng cũng đang có thai, trẫm không nỡ để nàng vất vả."
Chương Vũ Hậu không quen nhìn dáng vẻ vung thức ăn cho chó của Hoàng Đế, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa y mới nói: "Đồng liêu ở Tây Bắc năm đó hơn phân nửa đều đã đơm hoa kết quả, một cây vạn tuế như Bệ Hạ bây giờ mới chịu nở hoa, hình như hơi chậm rồi."
"Muộn thì đã làm sao," Hoàng Đế có chút kiêu hãnh, hắn ngạo nghễ liếc nhìn y, “---- Trẫm nở hoa muộn nhưng hoa của trẫm lại nở to.”