Thanh Li đang lười biếng ngồi ở đó thì thấy Hoàng Đế tới, hắn vươn tay sờ sờ má nàng, rất giống đang sờ một cô mèo lười đang nằm phơi nắng, vừa sờ vừa hỏi: "Đều đuổi đi rồi hả?"

"Vâng." Thanh Li âm thầm thở phào một hơi, nàng dựa vào lòng hắn, nói khẽ: "Đợi hai vị công chúa thành hôn, các cung điện trong cung đều sẽ để trống, chỉ còn một nhà chúng ta thôi."

Hoàng Đế cười một cái, hắn bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé của nàng: "Nàng đuổi người ta đi hả?"

"Làm sao được," Thanh Li lắc đầu cười nói: "Đó chỉ là chuyện thường tình mà thôi."

"Chúng ta với mấy vị Thái Phi cũng không thân thiết, người ta cũng không có ý muốn thân thiết với chúng ta, còn không bằng để các bà ấy đi cùng với thân sinh nữ nhi sống qua ngày, hai bên đều cảm thấy thoải mái."

Quan hệ của Hoàng Đế với mấy vị Thái Phi cũng chỉ bình thường thôi, thê tử đã nói thì hắn cũng không phản đối, hắn gật đầu nói: "Ta đều nghe Diệu Diệu hết."

"Còn phải làm phiền Bệ Hạ một lần," Thanh Li kéo hắn đến một bên giường ấm ngồi xuống rồi nói: "Ban hôn cho Thất Vương."

Hoàng Đế cười có thâm ý khác: "Vị nữ nhi Quý gia kia?"

"Vâng." Thanh Li trả lời không giấu giếm, dáng vẻ của một tiểu xấu xa: "Do ta chán ghét nàng ta."

"Vậy thì làm Trắc Phi đi," Hoàng Đế vươn tay vuốt mũi nàng một cái, "Thân phận Quý gia suy bại tất nhiên nữ nhi Quý gia không thể làm Chính Phi được, nhưng dù sao thân phận Nguyên Thành vẫn còn đó, cũng nên lưu lại một chút mặt mũi cho Quý gia, ban cho vị trí Trắc Phi cũng không có gì."

Theo lệ cũ, nam tử hoàng thất có một chính thê, hai Trắc Phi.

Năm đó, lúc Hoàng Đế tứ hôn, đã định Chính Phi cho Thất Vương nhưng hai vị Trắc Phi đều chưa định ra, hiện tại mượn gió đông là lần tuyển tú này lại tứ hôn lần nữa thì cũng không có cái gì là lạ.

Dĩ nhiên Quý gia đã tàn rồi, Thất Vương lấy một vị Trắc Phi như vậy cũng không tính là chuyện gì tốt. Mà thanh danh háo sắc của Thất Vương cũng đã vang xa vô cùng, Quý Phỉ Phỉ gả cho một người nam nhân như thế làm thiếp cũng không phải là chuyện may mắn gì.

Thanh Li nửa tựa trong lòng Hoàng Đế, nàng hơi hơi nheo mắt lại nói: "Nồi nào úp vung nấy, một đôi trời đất tạo thành."

Hoàng Đế cũng không bình phẩm gì với chuyện này, hắn chỉ thấp giọng hỏi: "Chất nữ của Khác Thái Phi, nữ nhi Triệu gia kia, Diệu Diệu còn nhớ không?"

Nữ nhi Triệu gia ------- Triệu Hoa Anh?

Nhân vật như vậy Thanh Li làm sao có thể quên được chứ, dù sao cũng là đồng hương đấy.

Sau chuyện lần đó, Hoàng Đế đã gửi thông điệp, Triệu gia bèn không do dự mà đưa Triệu Hoa Anh đến am ni cô ngoài thành Kim Lăng, sợ Hoàng Hậu tương lai là Thanh Li mất hứng nên còn cố ý đưa thư đến phủ Ngụy Quốc Công.

Khi đó, Thanh Li còn tưởng đời này của Triệu Hoa Anh cứ như vậy nên nàng cũng không nghe ngóng thêm, không ngờ lúc này lại nghe được tên của nàng ta.

Hoàng Đế không phải người làm việc không có mục đích, Thanh Li nghe xong thì biết chỉ sợ Triệu Hoa Anh này đã làm ra hành động như con thiêu thân gì rồi, "Làm sao vậy, nàng ta lại làm ra chuyện gì mất mặt nữa hả?"

"Sau khi Triệu gia đưa nàng ta đến am ni cô ngoài thành thì đúng là nàng ta đã an phận một thời gian, trước đây không lâu Trần Khánh mới bẩm báo, thì ra không phải người ta an phận mà là trong lòng đã sớm tính toán cả."

Giọng nói của Hoàng Đế mang theo một chút châm chọc, khiến Thanh Li cảm thấy hơi ngứa ngáy, nàng ngồi dậy từ lòng hắn, truy hỏi: "---- Cái gì?"

"Thời điểm ở am ni cô, nàng ta dẫn theo hai người thị nữ hầu cận. Lúc ban đầu Triệu gia sợ nàng ta không an phận nên trông giữ nghiêm một thời gian, họ thấy nàng ta như thể đã không còn hy vọng thì dần buông lỏng, cũng thỉnh thoảng cho nàng ta đi ra ngoài một chút. Về sau nàng ta giúp đỡ một vị thư sinh ở ngoại thành Kim Lăng, hai người thường xuyên qua lại nên nảy sinh ăn ý. Tuy nói đó không phải là tình chàng ý thiếp nhưng cũng có vài phần tri kỷ, Diệu Diệu đoán xem người nọ là ai?"

Nếu chỉ là hạng người bình thường tất nhiên Hoàng Đế sẽ không cố ý chỉ điểm như thế, đã vậy xem ra nam tử kia thật có chỗ phi phàm.

Triệu Hoa Anh giúp đỡ thư sinh ngoài thành Kim Lăng thì có thể thấy được vị thư sinh kia lẻ loi một mình, cùng lắm thì hắn ta có dẫn theo một gã sai vặt, nếu như là công tử thế gia sợ rằng cũng không tới phiên Triệu Hoa Anh giúp đỡ.

Thanh Li cũng hiểu đôi chút về Triệu Hoa Anh, nếu không phải là nhân vật nào quan trọng thì nàng ta mới không thèm quản đâu, tám phần thư sinh kia là một người ở ẩn, đợi một ngày một bước lên trời cho mà xem.

Mà thư sinh tay không thể xách, vai không thể vác, con đường duy nhất chỉ có thể là qua khoa cử, lại thêm khoa thi mùa xuân đến gần, trong lòng Thanh Li có vài phần nắm chắc, nàng hỏi dò: "Hắn ta là người nổi bật trong khoa cử lần này chăng?" 

"Tục danh của người nọ là Đào Quang, đúng là người nổi bật trong khoa cử lần này," Nàng đoán được như vậy đúng là khiến Hoàng Đế có chút kinh ngạc, "Trước đó Diệu Diệu đã biết chuyện này sao?"

Thanh Li mỉm cười lắc đầu: "Nếu chàng không nói ta còn không biết có chuyện như thế đấy."

Nhờ một chuyện này nàng lại hiểu ra một chuyện khác ------ Cùng là người xuyên không nhưng hiểu biết của Triệu Hoa Anh lại rộng hơn mình nhiều.

Ở thời đại của Thanh Li, nàng chưa từng nghe đến tên của Tần Quốc thời này, dù rằng có nước trùng quốc hiệu nhưng hoàn cảnh thời thế lại khác biệt một trời một vực. Mà thời đại của Triệu Hoa Anh tám phần là có ghi chép lại triều đại này, vì thế nàng ta mới có thể biết được cái gì mà Viên Hạ nữ lang, càng có con mắt tinh tường, chọn trúng người tài, chắc chắn sẽ được trọng dụng trong tương lai.

Thanh Li vừa nghĩ như vậy thì nghe Hoàng Đế nói tiếp: "Trước khi thành hôn, nàng ta đã muốn mượn hơi của nàng để tiếp cận trẫm, khi đó trẫm đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Chuyện năm đó người biết được rất ít, trừ bỏ ba người là ta, nàng với Trần Khánh trực tiếp trải qua ra, còn lại chỉ có người mà trẫm căn dặn đi tìm hiểu thân phận của nàng thôi, đáng lẽ không thể bị lộ mới đúng."

"Về sau, Trẫm để Trần Khánh tra xét cẩn thận mới xác định ------- Chính xác là không có người để lộ tiếng gió, với thân phận dòng dõi của Triệu thị cũng rất khó tiếp xúc với những người kia."

"Nếu không phải do trẫm để lộ tin tức thì phải tìm hiểu nguyên do từ người khác rồi." Cong tay búng lên trán nàng một cái, Hoàng Đế mỉm cười nói: "Bé cưng này, nàng đã quên trẫm sạch sẽ từ lâu, trẫm càng chắc chắn nàng không khoe khoang với bên ngoài. Đã vậy thì rốt cuộc Triệu thị làm thế nào mà biết được, đúng là khiến cho người ta phải nghi ngờ."

Trong đầu Thanh Li chợt xuất hiện một suy nghĩ thì nghe được Hoàng Đế nói tiếp: "Trẫm cảm thấy dường như Triệu thị biết được cái gì đó nên căn dặn người canh chừng nàng ta, sau ngày hồi phủ kia, thời điểm chỉ có một mình, ám vệ nghe thấy nàng ta tự hỏi 'Chẳng lẽ lịch sử không thể thay đổi sao?'. Cho đến mấy ngày trước đây, lúc nghe được nàng ta có mắt nhìn người, làm quen với hiền tài, cộng thêm lúc nhỏ tính tình nàng ta bỗng thay đổi, dường như trẫm đã hiểu vài phần."

"..." Thanh Li trừng mắt: May mắn ta không có thói quen lầm bầm, hơn nữa ta còn là thai xuyên* đấy.

*Thai xuyên: Xuyên vào bào thai.

"Người trí tuệ bậc này, may mắn không nói sao cho hết," Hoàng Đế ôm con mèo nhỏ vào lòng, một bên vuốt lông nàng một bên cười lạnh nói: "Đáng tiếc nàng ta không biết tích phúc, tự mình tìm đường chết."

"..." Thanh Li cuộn người, nàng co lại trong lòng Hoàng Đế, nói lời nũng nịu: "Diệu Diệu nghe lời nhất đó."

"Ừ," Hoàng Đế ấm giọng đáp một câu, hắn cúi đầu nhìn đôi gò má trắng nõn của tiểu cô nương, càng nhìn càng cảm thấy yêu thương vô cùng, hôn rồi lại hôn một chút hắn mới trả lời: "Vì vậy, trẫm thích Diệu Diệu nhất."

"Ta bỗng có chút tò mò," Thanh Li nằm trong khuôn ngực rắn chắc của hắn, nàng nói khẽ: "Chuyện tương lai của chúng ta như thế nào nhỉ?"

"Sợ là không thể hỏi trực tiếp nàng ta được," Hoàng Đế mỉm cười: "Nếu nàng ta thuận miệng bịa chút chuyện xấu, sau khi chúng ta nghe được chẳng phải sẽ càng sốt ruột sao?"

"Diễn lang có cách," Hai mắt Thanh Li sáng long lanh nhìn hắn, có chút chờ mong nói: "Có phải không?"

"Trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không có cách nào hay," Ánh mắt Hoàng Đế ấm áp, "Có điều, tương lai của chúng ta dù sao cũng không có gì đau khổ đâu."

"Nếu không phải như vậy thì việc gì nàng ta phải hết lần này đến lần khác đến chỗ trẫm, còn phải mạo danh thế thân nàng chứ?"

Thanh Li suy nghĩ một chút, nàng cũng hiểu được ý này nhưng có người biết rõ chuyện sau này mà nàng lại không thể hỏi, thật đúng là khiến cho lòng người khó chịu.

"Đã như vậy thì cho chuyện tốt thành đôi đi," Mặt mày Hoàng Đế đầy ý cười nhưng lại hàm chứa chút lạnh lẽo, "Triệu gia cũng là nhà ngoại của Thất Vương, tuy rằng đã suy tàn nhưng dù sao cũng có quan hệ, nữ nhi Triệu thị làm Trắc Phi, cũng không tính là không xứng"

"Đâu phải không xứng," Thanh Li nghiêng đôi mắt hạnh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như nước: "Rõ ràng là chàng không có ý tốt mà."

~

Thẩm Thái Phi và Trương Thái Phi nhận được lời chắc chắn của Hoàng Hậu, trong lòng liền yên tâm. Hai người nói qua với nữ nhi mình rồi triệu kiến người nhà mẹ đẻ, giúp đỡ tìm kiếm, chọn lựa hiền tế.

Hai người tuổi cũng xấp xỉ nhau, lại là thời điểm cùng nhau tìm kiếm con rể nên càng tăng thêm tình cảm, khi nghe được tin tức Khác Thái Phi rời Hoàng Cung
chuyển tới phủ Thất Vương và ý chỉ tứ hôn của Hoàng Đế cùng một lúc. Lúc đầu Thẩm Thái Phi còn cảm khái, nhịn không được lắc đầu: "Đáng thương đứa bé kia."

"Có gì mà đáng thương chứ," Trương Thái Phi cúi đầu thêu thùa, một đóa phù dung sáng rực tươi đẹp đang thêu được một nửa dưới bàn tay bà, bà ngẩng đầu nói: "Lời ấy chính là do tự nó nói ra, người cũng là do nó đắc tội, muốn trách thì phải trách tổ mẫu phụ thân nó không chịu dạy dỗ tử tế, đến lúc này rồi thì trách ai được chứ."

"Cũng đúng," Mặt mày Thẩm Thái Phi khẽ buông lỏng, bà tự giễu cười cười: "Thiên tử Tiêu thị có mấy người không mang thù đâu chứ, Bệ Hạ cũng không ngoại lệ."

Hoàng Đế cho nữ nhi Triệu thị và nữ nhi Quý thị làm Trắc Phi, ngoại trừ cố ý nhục nhã hai người chưa hẳn không có ý khác.

Ví dụ như nói, theo quy định Đại Tần, đích tử chính thê của chư Vương có thể được sắc lập là thế tử nhưng nếu chính thê có chỗ nào không phải thì có thể lựa chọn một nhi tử ưu tú trong những nhi tử khác của các Trắc Phi làm thế tử.

Trước mắt, chính xác Thất Vương đã có thế tử nhưng mẹ đẻ nó đã mất sớm, như vậy nếu hai Trắc Phi không an phận được gả vào, trong phủ lại không có chủ mẫu, hai người không đi mưu đồ vị trí thế tử mới là lạ đấy.

Hai người cộng lại, vốn đã là một đoàn đay rối lại thêm một vị Khác Thái Phi được đưa đến phủ Thất Vương dưỡng lão, ba nữ nhân một vũ đài, chỉ sợ sẽ đấu nhau đến ngươi chết ta sống.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thánh chỉ tứ hôn được ban bố tới chỗ ba người trong cuộc, phản ứng của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau đấy.

Chân Thất Vương bị dị tật bẩm sinh nhưng cũng không phải là người não tàn nên dĩ nhiên y cũng nhìn ra được Hoàng Đế mượn chuyện này tỏ vẻ bất mãn của mình, sau một hồi kinh ngạc thì chỉ thở dài một hơi.

Bất kể thế nào, Hoàng Đế đã phát cơn tức này ra thì chuyện ấy hắn sẽ không so đo thêm nữa, cũng không vì thế mà kiếm cớ trách tội.

Lại lấy thêm hai vị Trắc Phi cũng đều là tiểu mỹ nhân nên Thất Vương cũng tạm thời buông tha cho những cái không có kia, y vô cùng hào hứng chuẩn bị nghênh đón hai vị Trắc Phi mới vào phủ.

Khi Quý Phỉ Phỉ nhận được thánh chỉ, ngoại trừ giật mình lúc ban đầu thì dưới đáy lòng nàng ta còn có vài phần vui mừng.

Trải qua chuyện cung yến ngày ấy nàng ta cho rằng mình đã không thể gả đi được nữa, chỉ có thể chết già ở nhà hoặc vào am ni cô sống nốt quãng đời còn lại thì bỗng biết được mình trở thành Trắc Phi Thất Vương, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.

Làm thiếp thì làm thiếp thôi, dù sao cũng là Trắc Phi của Thất Vương, là quý thiếp hoàng gia đấy.

Năm đó, thời điểm người nhà có ý cho nàng ta tiến cung, họ cũng không có ý để nàng ta lấy thân phận Hoàng Hậu đi vào. Về sau có thể đến được vị trí ấy hay không thì tạm thời không nói đến, nhưng lúc ban đầu còn không phải cũng là một thiếp thất sao?

Làm gì có gì khác biệt chứ.

Còn nữa, tuy rằng nàng ta khó có thể ứng phó với Hoàng Đế nhưng nếu chỉ việc mê đảo Thất Vương xưa nay có tiếng là háo sắc thì vẫn không có vấn đề gì.

Nghĩ như thế Quý Phỉ Phỉ có cảm giác Thất Vương cũng coi như là một lối thoát cho mình.

Quý Phỉ Phỉ có thể vui vẻ tiếp nhận, vui vẻ xong thì bắt đầu chuẩn bị, còn Triệu Hoa Anh thì lại cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, đầu óc nàng ta đã muốn nổ tung rồi.

Người ngoài nhìn vào thì thấy mối hôn sự này dường như đã cực kỳ coi trọng nàng ta, nhưng dưới góc nhìn của nàng ta, việc này so với việc sống cô độc suốt quãng đời còn lại còn đáng sợ hơn.

Xuyên vào một người cổ đại đã đủ đáng sợ rồi mà việc xuyên đến một người có số mệnh bất hạnh còn đáng sợ hơn nữa.

Kiếp trước, lúc Triệu Hoa Anh đọc dã sử nhìn thấy tên trong sách giống với mình nàng ta còn cảm thấy buồn cười, nhưng chờ đến khi nàng ta xuyên vào thân thể này rồi thì có thể nào nàng ta cũng không thể cười nổi.

Triệu Hoa Anh trong lịch sử, chính là sau khi gả vào phủ Thất Vương chẳng bao lâu thì qua đời.

Thời điểm vừa mới đến cái thế giới này, nàng ta hoàn toàn không tin vào số mệnh, nghĩ đến đời sau ghi chép về chuyện ít người biết của Chiêu Vũ Đế, nàng ta bèn trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, ai ngờ rốt cuộc cũng không được việc.

Cuối cùng, Chiêu Vũ Đế vẫn cưới Hoàng Hậu ban đầu, không có gì khác so với sách sử ghi chép lại.

Sau khi bị đưa đến am ni cô, tuy bên ngoài tỏ vẻ mất hết can đảm, song Triệu Hoa Anh lại mơ hồ có chút vui mừng, chỉ có điều nàng ta không muốn để người khác biết thôi.

----- Vậy là nàng ta sẽ không phải tiếp tục gả cho Thất Vương, cũng sẽ không như sách sử viết, chết sớm như vậy.

Triệu Hoa Anh cũng không nghĩ tới lúc đầu nàng ta đã chừa lại cho mình một con đường, thời điểm đang thử dò xét, tiếp cận Chiêu Vũ Đế thì nàng ta đã âm thầm phái người đi tìm Đào Quang, người này mai sau sẽ là thần tử có tiếng tăm vang xa, lúc này giúp đỡ, mưu đồ của nàng ta là ngày sau nhận hồi báo của y.

Trong tiểu sử của Đào Quang đã ghi lại tường tận thời điểm y đi thi kỳ thi xuân, ở ngoài thành Kim Lăng gặp mưa bị bệnh. Triệu Hoa Anh xem chừng thời gian, sau khi loại bỏ nghi ngờ của người Triệu gia thì sớm chờ ở nơi này.

----- Tất cả đều là nước chảy thành sông.

Điều duy nhất khiến nàng ta tiếc nuối chính là tên Đào Quang này đúng là một tên đầu gỗ, chỉ biết đọc sách, không hiểu phong tình. Nàng ta đã ám chỉ nhiều lần mà y vẫn không hiểu ý tứ của nàng ta.

Cũng được, có thể nhận được sự cảm kích của y cũng đã có lời rồi, chuyện còn lại thì để xem duyên phận đi.

Với ý nghĩ như vậy nên thời gian qua Triệu Hoa Anh sống khá thoải mái. Dưới tình huống này lại nhận được thánh chỉ tứ hôn, làm sao nàng ta có thể không hoảng hốt thất thố cho được!

Tất nhiên Thanh Li không biết được tâm tư lần này của Triệu Hoa Anh, hiện tại nàng đang vui vẻ ăn đĩa đào quý phi trước mặt. Bởi vì nàng có thai nên Hoàng Đế kiên quyết không cho nàng ăn nhiều, chờ đến khi hắn nói chuyện với Chương Vũ Hậu, không rảnh để ý nàng thì Thanh Li mới nhân cơ hội này, thừa cơ ăn nhiều mấy miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play