Nàng vui vẻ che miệng cười, hồn nhiên không phát giác lời mình nói đáng sợ cỡ nào, tiếp theo nàng còn hỏi Khác thái phi: "Thái phi nói xem, đạo lý này có đúng hay không?"
Thanh Li không phải ác nhân thích giết chóc, nhưng nàng cũng không phải thánh mẫu gì.
Khác thái phi nhiều lần sinh sự, nàng nhịn đã lâu rồi, Thất vương nhận rất nhiều đồ vật từ chỗ mẫu thân, Thanh Li không tin y không nghi ngờ xuất xứ của chúng, mấy lời của thế tử Thất vương phủ trong đêm 30 đã đủ khiến nàng phiền chán, nàng chẳng hề có ấn tượng tốt đẹp nào với người một nhà này cả, cho nên cũng không có bất cứ thương cảm đồng tình gì.
Đừng nói Thất vương bị tàn tật đã đủ đáng thương gì gì đó ---- Y sinh ra ở Hoàng gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người đời không thể tưởng tượng nổi, đáng thương kiểu đó, nhiều người mong ước còn không được kia kìa.
Lời Hoàng hậu ẩn chứa sát ý, Khác thái phi ngồi liệt tại chỗ, mất hết ngôn ngữ, Thanh Li cũng chả thèm quan tâm, nàng chỉ nói: "Ngẫm lại thì phần mộ của Quý phi Hiền phi, Đức phi và các hoàng tử khác đều đã xanh cỏ, thái phi cảm thấy, bệ hạ và bổn cung... Có thể làm ra loại chuyện này nữa hay không?"
Đương nhiên là làm được!
Năm đó Hoàng đế dám giết nhiều hoàng tử và cung phi của tiên đế, hiển nhiên hắn không để ý đến lời đàm tiếu của thế nhân, còn Hoàng hậu này đây, chỉ cần nhìn vào cách làm việc của nàng, chỉ sợ nàng cũng không để ý.
Nói cho cùng, chỉ cần Đế Hậu thật sự động sát tâm, thì tất cả những thứ khác đều trở nên vô dụng, bọn họ hoàn toàn để ngoài tai sự khiển trách của dân gian, vậy thì còn có chuyện gì ảnh hưởng đến bọn họ không?
---- Không có!
Lần này, Khác thái phi thật sự sợ hãi.
Không có bất luận sự chuẩn bị nào, nước mắt Khác thái phi chảy dài, Khác thái phi dùng tư thế quỳ đi đến bên cạnh Hoàng hậu, thê lương lên tiếng van xin: "Nương nương, nương nương! Quả thật Thất vương không biết gì hết, hết thảy đều là lỗi của ta, người đừng trút lên đầu của nó, van xin người..."
"Thái phi làm gì thế," Thanh Li ra hiệu để cung nhân hai bên dìu bà ta lên, nàng lấy khăn tay, tự mình lau nước mắt cho bà ta, "Hiện tại bổn cung đang dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện với thái phi, bổn cung không hi vọng đi đến bước đó, thái phi hiểu chưa?"
Mấy lời trước đó của Hoàng hậu còn văng vẳng bên tai, Khác thái phi làm sao dám nói không, nhìn lên gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi xinh đẹp của Hoàng hậu, chẳng hiểu sao bà có cảm giác giống như đang nhìn thấy Hoàng đế tàn nhẫn giết chết các hoàng tử, cho nên bà liên tục gật đầu không dám phản kháng.
Thanh Li tạm hài lòng mỉm cười, nàng nhét khăn vào trong tay Khác thái phi rồi nhẹ giọng nói: "Đã như vậy, Bổn cung sẽ sai người đưa sổ sách qua, thái phi nghĩ cách đền bù lại thiếu hụt bên trong đi."
"Thái phi đừng cho là nhiều ---- Đây không phải là bổ sung thiếu hụt mà là đang mua tính mạng con cháu, rất đáng giá."
Bàn tay Khác thái phi run run lau nước mắt, phấn trên mặt đã trôi hết vì khóc lóc, có điều trước mặt vị Hoàng Hậu này, bà phải cẩn thận từng li từng tí nặn ra một nụ cười, thoạt nhìn chật vật không nói sao cho hết, "Ta đã hiểu, nương nương đừng lo lắng."
Thanh Li cực kỳ dịu dàng vỗ vỗ tay bà ta dặn dò: "Sau khi hồi tẩm cung của mình, thái phi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đến Thất vương phủ đi, người lớn tuổi nên gần gũi con cháu nhiều một chút mới là chuyện tốt."
Khác thái phi bị vị hoàng hậu trẻ tuổi trước mắt dọa sợ đến suýt vỡ mật, nên tất nhiên không dám nói không, chẳng cần nghĩ ngợi, bà ta liên tục gật đầu đồng ý.
Thanh Li cảm thấy mĩ mãn tựa lưng vào thành ghế, thuận thế đút thêm một viên ô mai vào miệng, "Đã như vậy, bổn cung cũng không giữ thái phi ở lại nữa, thái phi đi bình an, cẩn thận một chút!"
Khác thái phi nhìn chằm chằm vào đôi môi khép mở của Hoàng hậu, cụ thể nàng nói cái gì bà cũng không nghe được, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất ----- Cuối cùng bà đã có thể rời đi rồi!
Sau khi liên tục cúi đầu thi lễ với Hoàng hậu, Khác thái phi vội vàng rời đi, bởi vì bước chân quá gấp mà suýt chút nữa đã vấp phải ngạch cửa!
Oanh Ca đưa mắt nhìn theo bóng lưng càng đi càng xa của Khác thái phi rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, tại sao lại giúp bà ta được toại nguyện, để bà ta xuất cung đoàn tụ với Thất vương ạ?"
"Mắt không thấy tâm không phiền, giữ lại làm gì?" Thanh Li thản nhiên nói, "Còn nữa, bà ta còn có tác dụng khác."
Oanh Ca cảm thấy khó hiểu: "Nô tỳ ngu dốt."
Thanh Li cũng không gạt Oanh Ca, nàng cười giải thích: "Người như bà ta đã quen thói bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, dùng để đối phó người ta, cũng là một thanh bảo đao."
Ngọc Trúc hiểu loáng thoáng: "Ý nương nương chính là bên phía Thất vương..."
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Bổn cung muốn tìm một mối duyên tốt cho Quý Phỉ Phỉ," Thanh Li sờ sờ hoa tai thủy tinh trên tai mình, nàng lười biếng nói tiếp: "Lời nói như bát nước đổ ra ngoài, sao có thể nói là không giữ lời chứ."
"Vương phi của Thất vương... Đã qua đời nhiều năm..."
"Nàng ta không xứng," Khóe môi Thanh Li cong lên thành một nụ cười lạnh, "Người thích là chó mèo thì phải tìm một vị trí thật thích hợp, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí tài năng của người ta hay sao?"
"Hơn nữa, nếu Khác thái phi xuất cung để Thất vương phụng dưỡng, vậy thì trong cung không cần cấp cho bà ta một phần lệ nữa, lấy phần của bà ta phân chia đều rồi đưa sang chỗ Trương Thẩm nhị vị thái phi đi."
Tất nhiên Oanh Ca Ngọc Trúc nhẹ giọng nhận lệnh.
Lục nữ quan đứng hầu một bên, bà cẩn thận quan sát Hoàng hậu trong chốc lát, rốt cuộc chỉ im lặng cúi đầu.
Có lẽ, chính là vì bản chất hai người có những điểm cực kỳ giống nhau, cho nên bệ hạ mới đặc biệt yêu thương vị hoàng hậu này.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng Lục nữ quan mơ hồ sinh ra một loại cảm giác ---- Vị hoàng hậu trẻ tuổi này, sát phạt quyết đoán, tính tình tàn nhẫn, kỳ thật không khác bệ hạ là mấy.
Chẳng qua do còn nhỏ tuổi cộng thêm dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, cho nên phần tuyệt tình tàn nhẫn kia bị che giấu đi, giống như núi băng khổng lồ bị che giấu dưới đáy biển sâu vạn trượng, cực ít người phát hiện.
Bệ hạ yêu thương Hoàng hậu, có lẽ, từ trên người nàng hắn tìm ra được điểm cực kỳ giống mình.
"Nói chung tâm tính xấu xa, rõ ràng ta chẳng cảm thấy các ngươi đáng thương một chút nào cả."
Thanh Li đứng lên cúi người khẽ ngửi chậu hoa cúc hồ điệp trên bàn, nàng vừa mỉm cười vừa nói: “Lòng dạ bổn cung độc như rắn rết, quả thật các ngươi không nên... Tới đây trêu chọc ta.”