Lúc này, Khác thái phi mới phát hiện mình bị Tần thị chơi khăm, nhất thời bà ta nổi điên lên, ngay cả khuôn mặt cũng không kiềm chế được mà bắt đầu vặn vẹo, khiến người ta có cảm giác thật đáng sợ.
Thanh Li không nhìn đến sắc mặt khó chịu của bà ta, nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoàng đế rồi nhỏ giọng nói: "Ta và các vị thái phi đi vào trong nói chuyện nhà một chút."
Trước đây phu thê hai người đã bàn bạc qua nên đối với chuyện nàng muốn nói, Hoàng đế cũng đoán được mấy phần, hắn mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng rồi gật đầu đồng ý.
Thanh Li cười dịu dàng nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó nàng quay sang ra hiệu với mấy vị thái phi, ý bảo các bà có chuyện gì thì vào trong hẵng nói.
Mấy vị thái phi hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra nên thật sự đi theo sau lưng Hoàng hậu.
Thanh Li cũng không thừa nước đục thả câu, nàng kéo tay Thẩm thái phi rồi quay sang cười nói với Trương thái phi, "Bổn cung cũng sắp làm mẫu thân người ta, đương nhiên bổn cung hiểu tấm lòng của mẫu thân đối với con cái, Ngũ công chúa và Lục công chúa đều đã đến tuổi nghị thân, có lẽ nhị vị thái phi đã chuẩn bị đủ cả rồi."
Chuyện phần lệ từ xưa đến giờ, nhị vị thái phi vốn không hề so đo, dù có thiếu một chút các bà cũng không oán trách thái thượng hoàng, sau đó nếu được nhiều hơn thì cũng không cũng cảm thấy biết ơn.
Xuất thân của các bà cũng không tính quả tốt, có được ngày hôm này phần lớn đều dựa vào nhan sắc, so với loại người lúc nóng lúc lạnh như Khác thái phi, các bà đều từng chân chính được sủng ái, ở bên cạnh Tiên đế lâu ngày, thứ quý giá từng có không ít, đương nhiên các bà sẽ không để ý chút phần lệ kia.
Chịu đựng cả đời âu cũng là vì cốt nhục thân sinh của mình, đây mới là chuyện các bà để trong lòng.
Hiện tại nghe Hoàng hậu nhắc tới mấy chuyện này, các bà không khỏi nghiêng mình lắng nghe, ánh mắt chờ mong nàng nói tiếp,
"Bổn cung còn nhỏ tuổi, số người gặp ít ỏi, không biết hai vị công chúa thích dạng người thế nào, cho nên ta không thể làm chủ được," Loại chuyện nhân duyên này, Thanh Li không muốn ôm vào người, cho nên vừa bắt đầu tốt nhất là nên đùn đẩy, "Ngược lại bệ hạ đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng mà nam nhân dù sao vẫn là nam nhân, người nào cũng cẩu thả, không biết nữ nhân thích gì, sau khi bổn cung và bệ hạ thương lượng với nhau, chúng ta cảm thấy chuyện này nên để nhị vị thái phi làm chủ, nếu đã chọn được người thì cứ nói để bệ hạ tứ hôn là được."
Kiềm chế kích động trong lòng nghe Hoàng hậu nói xong, Thẩm thái phi và Trương thái phi cùng liếc nhau, nhất thời trong mắt cả hai đều lộ ra vài phần như trút được gánh nặng, điều hoàng hậu nói là kết quả mà các bà mong muốn nhất.
Trong lúc tinh thần sảng khoái thì hai bà lại nghe Hoàng hậu nói tiếp: "Hiện tại hậu duệ của Tiên đế chỉ còn lại mình bệ hạ và Thất vương, cộng thêm ba vị công chúa, vỏn vẹn 5 người, bây giờ còn 2 vị công chúa chưa gả, đương nhiên Hoàng thất sẽ không bạc đãi, bệ hạ nói đến lúc đó của hồi môn hiển nhiên không thể qua loa, nếu hai vị thái phi đồng ý thì đợi sau khi công chúa và phò mã đại hôn cũng có thể dọn đến ở cùng các nàng tại phủ công chúa, giảm bớt nỗi buồn khi cốt nhục chia lìa."
Mấy lời phía trước khiến hai vị thái phi thấy ấm lòng, còn mấy lời phía sau càng làm các bà mang ơn khôn xiết, vừa dùng khăn tay chấm nước mắt, các bà đồng loạt thi lễ thật sâu với hoàng hậu, "Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết cảm kích trong lòng chúng ta, chúng ta chỉ biết tạ ơn nương nương mà thôi."
Việc này cùng lắm Thanh Li cũng chỉ nhấc tay chi lao, song kết quả có thể giúp cho nửa đời sau của hai vị công chúa an khang hơn nhiều lắm, chuyện như vậy, nàng rất tình nguyện làm.
Mỉm cười đỡ hai vị thái phi đứng dậy, nàng ấm giọng dặn dò, "Đã như thế, nhị vị thái phi tự mình tìm hiểu, nếu chọn được người thích hợp thì cứ đến báo cho bổn cung là được."
Hai vị thái phi đương nhiên cực kỳ biết ơn đồng ý, thấy Thanh Li không có ý giữ mình lại, rồi nhìn sáng Khác thái phi gượng gạo đứng bên cạnh, hai vị thái phi biết Hoàng hậu có sắp xếp khác nên ngầm dò ý nhau rồi cùng xin cáo từ.
Gọi Oanh Ca tiễn nhị vị thái phi đi ra ngoài xong, lúc này Thanh Li mới nhìn đến Khác thái phi, thái độ có mấy phần lạnh lùng chẳng chút khách khí, "---- Thái phi cũng biết vì sao Tần thị bị giam vào ngục rồi chứ?"
Từ khi Hoàng hậu cho giữ lại một mình bà, Khác thái phi đã âm thầm run rẩy, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi, bà tự nhận bối phận của mình cao hơn Thanh Li một bậc nên trả lời không chút rụt rè, "Tần thị dám qua mặt nương nương, tất nhiên trừng phạt là đúng tội, ta với thị không có giao tình gì đáng kể, làm sao biết được nội tình trong đó?"
Không biết?
Thanh Li thầm cười lạnh ---- Bà mà không biết thì còn ai vô đây biết nữa!
"Tới nước này thì nói thẳng luôn, bổn cung không muốn dong dài với thái phi," Thanh Li chỉnh chỉnh búi tóc cài trâm trân châu sau ót, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Tần thị tham ô tài vật trong cung, tội đáng chết vạn lần, nghĩ tình bà ta từng hầu hạ tiên thái hậu, bổn cung giam bà ta vào ngục ăn cơm tù cả đời, để bà ta chuộc lại tội lỗi của mình."
"Lúc điều tra các khoản này, bổn cung tìm được một số giấy tờ ở chỗ Tần thị, trùng hợp là..." Thanh Li kéo dài giọng, ánh mắt sắc bén nhìn qua Khác thái phi, "---- Bên trong có tên của Khác thái phi người."
Bà đã hiểu! Rõ ràng Hoàng hậu đã biết tất cả!
"Choang" một tiếng giòn tan, tay Khác thái phi run lẩy bẩy, chén trà nhỏ trong tay rơi xuống mặt đất, nước trà nóng hổi văng tung tóe khắp nơi, thấm ướt mép váy được thêu thủ công hết sức tinh xảo của bà ta rồi lan dần ra một mảng rộng.
Âm thầm biết mình không thể thoát tội, bờ môi run rẩy, rốt cuộc Khác thái phi cười phá lên, "Nương nương, những thứ đó đều do Tần thị tự nguyện dâng lên, chẳng có liên quan gì đến ta hết! Còn nữa, nếu sớm biết nguồn gốc của những thứ đó, ta tuyệt đối sẽ không nhận đâu..."
"Cần gì phải biết từ sớm," Ánh mắt Thanh Li nhàn nhạt, "Bây giờ biết cũng đâu có muộn."
Hơi nghiêng người về phía trước một chút, nàng cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, "Thái phi... Sẽ không quỵt nợ đó chứ?"
"Dù sao thời gian trôi qua đã lâu," Khác thái phi sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt Hoàng hậu, nhưng mà số lượng mấy thứ kia không tính nhỏ, bà không dám quyết đoán nhận lời, cố chấp cúi đầu, bà miễn cưỡng trả lời: "Lúc này nhất thời khó có thể thu thập lại hết."
"Chuyện này có gì khó đâu?" Thanh Li lơ đễnh, thái độ hết sức thoải mái đề nghị, "Thầy có việc trò dốc sức giúp, giữa mẫu tử, chẳng phải còn thân thiết hơn thầy trò hay sao?"
"Nếu thái phi không gom lại đủ, vậy cũng không sao, bổn cung sẽ sai người đến chỗ vương phủ mời Thất vương đến đây một chuyến, đến lúc đó, cung nhân đi tới Thất vương phủ ---- Ai nha, nói không chừng có thể trông thấy đồ vật nào đó quen mắt cũng nên."
Nghe Hoàng hậu nói xong mấy lời ấy, nhất thời người Khác thái phi đổ đầy mồ hôi lạnh, bà ta vội vàng đứng thẳng người lên, giọng điệu mang theo vài phần cầu khẩn, "Nương nương, chỉ cần cho ta thêm ít thời gian, ta chắc chắn sẽ có thể gom đủ, không lâu lắm đâu..."
"Chỉ mong là thế," Thanh Li lấy một viên ô mai màu nâu đỏ trong chén bạch ngọc nhỏ bên cạnh rồi chậm rãi bỏ vào miệng, "Trong vương phủ xuất hiện đồ vật trong cung, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người hiểu chuyện thì nói thái phi tiếp tế nhi tử, còn người không hiểu chuyện..."
Giọng Thanh Li ngày càng thấp, tuy vẫn là giọng nũng nịu của tiểu cô nương, nhưng không hiểu sao toàn thân Khác thái phi lại đổ mồ hôi lạnh, "Còn tưởng Thất vương cấu kết với nữ quan trong cung vua, âm thầm làm loạn đấy ---- Thái phi nói xem, nếu có người dâng tấu nói như vậy, Thất vương sẽ chết như thế nào?"
Nghe mấy lời này của Hoàng hậu xong, tinh thần Khác thái phi hoàn toàn tan vỡ, bà ta lập tức hoảng hồn quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, khổ sở cầu xin: "Nương nương thứ tội, thật sự nhi tử của ta chẳng biết gì hết.... Người càng lớn tuổi càng dễ làm ra chuyện hồ đồ, ta cũng không ngoại lệ, trước đây có lời lẽ nào mạo phạm nương nương, xin nương nương thứ tội, đừng so đo với ta.."
"Bổn cung thích nhất người thức thời hiểu chuyện, chỉ tiếc thái phi không phải, vậy thì bổn cung đành phải nói rõ ràng hơn mới được," Thanh Li nhổ hạt ô mai trong miệng ra rồi hừ lạnh, "Trước đây, cùng lắm bổn cung chỉ nể mặt thái phi nên trò chuyện lấy lệ, đáng tiếc sợ là Thái phi không cho là như thế, mà ngày hôm nay, bổn cung đã nói quá rõ ràng rồi."
"Lúc trước ta không tính toán với thái phi, không phải vì ta sợ thái phi, cũng không phải bổn cung ngại thể diện mà là thương hại thái phi!"
"Thái phi cũng là lão nhân trong cung cấm, thái phi nghĩ lại mà xem, dựa theo tình hình trước mắt của Thất vương, tiếp theo là hoàn cảnh Triệu thị nhà mẹ đẻ của thái phi, dù bổn cung có ban cho thái phi dải lụa trắng thì bọn họ cũng chẳng dám lên tiếng --- Chẳng những không dám lên tiếng chỉ sợ còn phải thành thành thật thật đến tìm bệ hạ tạ tội!"
Thanh Li tiện tay lấy thêm một viên ô mai bỏ vào trong miệng, sau đó nàng mỉm cười nhìn Khác thái phi, "Bổn cung nói như vậy, thái phi có tin không?"
Sống ngần ấy năm, chưa có việc nào khiến Khác thái phi kinh sợ đến thế, ngước nhìn Hoàng hậu xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt, bà không còn dám khinh thường nửa phần, bà nơn nớp lo sợ đáp: "Đương nhiên... Đương nhiên là tin."
"Tin là tốt rồi," Thanh Li làm ra vẻ không thấy sự run rẩy của bà ra, nàng tiếp tục nói: "Nói khó nghe một chút, thái phi chết rồi là hết chuyện, không gây thêm sóng gió gì nữa được, bất luận là bổn cung hay là bệ hạ, chỉ sợ đều có một tâm sự khác, không giải quyết triệt để ổn thỏa thì không cách nào ngủ ngon."
"Ngược lại thái phi không có gì phải lo, thái phi có nhi tử, phía sau nhi tử còn có cháu trai, nếu bọn họ ghi hận chuyện này, sau đó làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chẳng phải sẽ khiến bệ hạ và bổn cung trở tay không kịp hay sao?"
Trước ánh mắt hoảng sợ khó tả của Khác thái phi, Thanh Li cười cười, “Chẳng bằng diệt cỏ tận gốc kẻo ngày nào đó hậu hoạn khó lường, nói không chừng lại chuốc họa vào thân.”