"Đã vậy, bổn cung đành phải mời Đại Lý Tự và Ngự Sử ra mặt mời lệnh công tử tới hỏi vài câu, Tần thượng cung tự nói chính mình đứng đắn, vậy thì đâu có gì phải sợ nhỉ?"
Sắc mặt Tần thị trắng bệch, môi cũng mất màu, khóe môi run run vài cái, bỗng nhiên, thị quỳ rạp trước mặt Hoàng đế, mạnh mẽ khóc rống lên: "Là do nô tỳ hồ đồ, hồ đồ rồi! Chỉ qua một thời gian ngắn mà sinh ra tâm tư mỡ heo, làm ra loại chuyện này, khiến cho phải khổ thẹn! Bệ hạ, người cũng biết rõ, nam nhân trụ cột nhà nô tỳ mất sớm, chỉ chừa lại đứa con trai này, nô tỳ là một người làm mẹ, làm sao cam lòng nhìn thấy nó chịu khổ sở? Trớ trêu thay
nó lại chẳng có tài cán gì, nô tỳ không tránh khỏi phải trợ cấp một ít, cộng thêm nghe theo lời châm ngòi của Vương thị cho nên mới xảy ra cớ sự, kính xin bệ hạ nể tình nô tài đi theo tiên thái hậu nhiều năm mà bỏ qua cho nô tỳ một lần này!" Vừa nói xong, thị liên tục đập đầu lên mặt đất, khóc như bị chọc tiết.
Thật ra bản chất của Hoàng đế là rất nể tình người cũ, không những cực kỳ nhớ thương người mẹ đã mất, mà đối với nhóm người đồng cam cộng khổ với hắn ở Tây Bắc, trong lòng hắn cũng rộng rãi hơn mấy phần, ví dụ như Anh quốc công có thể vô cùng thoải mái trước ngự tiền, nhưng mà loại người như Tần thị, tái phạm nhiều lần cũng đụng chạm đến điểm giới hạn của Hoàng đế, cho nên không được tính vào nhóm người kia.
Dùng dạ dày rắn để nuốt voi, quá mức tham lam, chẳng ai cứu nổi.
Chỉ cần nhìn sắc mặt bây giờ của Hoàng đế, Thanh Li biết ngay hắn không muốn giữ Tần thị lại, quả nhiên, ngay cả ánh mắt Hoàng đế cũng chẳng cho Tần thị nửa phần, hắn nói với Thanh Li: "Chuyện hậu cung, Trẫm nhúng tay thì không hay, tất cả hãy để Hoàng hậu định đoạt."
Thấy mắt Tần thị nhiễm lên mấy phần tuyệt vọng, song Thanh Li cũng không cảm thấy thị đáng thương một tý nào, nói đáng thương, vậy thì đám nữ quan bị Tần thị hãm hại đang ở trong lao ngục kia thì tính là gì đây.
"Tài ăn nói của Tần thượng cung có vẻ tốt quá nhỉ, bà không thể nhìn thấy nhi tử sống khổ sở cho nên bà mới tiếp tế cho hắn ta, ăn nói đường hoàng như vậy, người không biết còn tưởng bà đi cướp của người giàu chia cho người nghèo đấy."
"Chỉ tiếc, con của bà không không tính là nghèo, trong nội cung cũng không phải là nơi để cướp của người giàu chia cho người nghèo!"
"Nơi này có quy tắc, có thưởng phạt, bà đã tự nhận làm chuyện sai lầm, dám làm thì dám chịu, tự nguyện chịu phạt mới đúng!"
"Nương nương, nô tỳ làm chuyện sai trái, song thật sự tội không đáng chết," Tần thị nhận thấy dù nói gì cũng chẳng còn tác dụng, thị càng khóc to lớn, có chút thống khổ ai thán: "Chỉ là một kẻ nô tài, người hà tất phải đuổi cùng giết tận, ngay cả con đường sống cũng không lưu lại?"
"Ai nói tội này không đáng chết, ngươi gọi người đó đến đây đối chất trước mặt bổn cung xem!"
Thanh Li ngồi thẳng lưng lạnh lùng nhìn thị, "Ngươi đã tự xưng là nô tài nên hẳn phải biết thân phận của nô tài, trong gia đình bình thường, nô tài cả gan dám lấy trộm tài vật của gia chủ, đừng nói là bị bán đi, đánh chết cũng là chuyện bình thường!"
"Ngươi cũng không cần phải làm bộ làm tịch giống như bị bổn cung ức hiếp vậy, đây là trừng phạt đúng người đúng tội, chẳng đổ oan cho ai cả."
Tần thị bị nàng nói đến nỗi nghèo từ, rốt cuộc thị cũng sinh ra vài phần sợ hãi, thị lau nước mắt rồi liên tục dập đầu: "Nương nương, nô tỳ chỉ ở trong tình thế cấp bách cho nên không còn sự lựa chọn nào khác, chứ không phải xuất phát từ ham muốn, kính xin nương nương thứ lỗi, tha cho nô tỳ một lần này."
"Nô trộm đồ chủ vốn là tội lớn, huống chi là trong cung cấm, có điều dù sao ngươi cũng là người cũ đi theo tiên thái hậu, đánh đánh giết giết thì không hay, người sẽ đau lòng," Thanh Li bình chân như vại, nàng lười biếng nhìn móng tay mình, "Tần thượng cung đã hại nhiều người phải vào nhà lao như thế, chuyện đến nước này, ngươi cũng vào đó một lần đi. Về phần đồ mà ngươi tham ô, có lẽ phải đòi lại ở chỗ con của ngươi, tuy nhiên chuyện đó để cho hình bộ và đại lý tự xử lý, bổn cung không còn liên quan gì nữa."
Tần thị không thể tin mà trừng to mắt, sắc mặt đầy kinh hoàng, lúc thị muốn mở miệng cầu xin một lần nữa thì bị một thái giam bên cạnh ngăn lại.
"Chặn miệng bà ta rồi trói lại đưa vào nhà lao đi, không cần lo cơm áo sống hết quãng đời còn lại, vậy tốt rồi," Không kiên nhẫn nghe thị lải nhải nữa, Thanh Li nhìn về phía Oanh Ca, "---- Nữ quan sáu cục hai mươi tư ti đều đã đến hết chưa?"
Oanh Ca khụy gối thi lễ, "Hồi bẩm nương nương, tất cả đã chờ bên ngoài rồi ạ."
Thanh Li mỉm cười đứng lên, "Vậy chúng ta đi gặp một chút, đã lâu không thấy, ngược lại cũng hơi nhớ một chút."
Đang nói chuyện thì có thái giám tiến vào bẩm báo, "Bệ hạ, nương nương, Khác thái phi đã đến, đang ở bên ngoài cầu kiến ạ."
Tất nhiên Hoàng đế biết tại sao Khác thái phi đến đây, hắn cũng lười để ý mà chỉ nhìn Thanh Li, ý bảo nàng toàn quyền làm chủ.
Thanh Li không hề có ý khách sáo, nàng quả quyết nói: "Nói bà ấy ở ngoài chờ bổn cung, hiện nay bổn cung có việc bận không thể gặp bà ấy được."
Đều là thái giám lâu năm ở Tuyên Thất Điện, người nào chẳng khôn khéo, vừa nghe đã hiểu ý tứ của đế hậu, thái giám cung kính lên tiếng rồi chạy ra ngoài bẩm báo lại với Khác thái phi.
Lúc Thanh Li nói chuyện, Hoàng đế ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng đứng dậy, hắn mới cười nói: "Trẫm vẫn nghĩ tính tình Diệu Diệu ôn hòa, không ngờ cũng có lúc nổi trận lôi đình, khiến trẫm rất kinh ngạc."
Thanh Li đưa tay chọt chọt lên má hắn, "---- Bệ hạ xác định không phải là kinh hãi?"
"Đương nhiên là không phải," Ánh mắt Hoàng đế bình thản mang theo sự thưởng thức, "Chẳng qua trẫm cảm thấy, càng nhìn Diệu Diệu càng thích hơn nữa."
Thích nàng tỏ vẻ xấu hổ trước mặt hắn, thích lúc nàng dịu dàng ngoan ngoãn, lúc nàng ra oai khiến người khác run sợ hắn cũng thích, chỉ cần là nàng, cái gì hắn cũng thích hết.
Bề ngoài là tiểu cô nương dịu dàng, lúc trước mặt người khác lại là Hoàng hậu khí độ ung dung cư xử phải phép công bằng, chứ không có tật xấu mềm lòng như các nữ nhi quyền quý khác, rất hợp lòng hắn.
Thanh Li liếc xéo nghe Hoàng đế nói xong, cuối cùng nàng cười mỹ mãn, "Miệng lưỡi trơn tru." Nói xong, nàng không nhìn hắn mà dẫn theo đám cung nhân đi ra ngoài.
Hoàng đế nghe tiểu hoàng hậu mắng một câu, hắn cũng không giận mà chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn theo hướng nàng đi, ánh mắt dịu dàng như nước.
Tần thị làm việc trong cung nhiều năm, trong sáu cục hai mươi tư ti có rất nhiều tâm phúc của Tần thị, hôm nay nghe Hoàng hậu triệu kiến, nhớ đến mấy ngày trước Vương thượng cung bị bắt vào nhà lao, trong lòng họ đều cảm thấy bất an, lúc chờ ở đây nhìn thấy Tần thị bị che miệng kéo đi, rồi nghĩ đến kết thúc của mình, ai cũng run rẩy, khó nén hoảng sợ.
Thanh Li có thai, càng lúc càng lười nhác, đương nhiên sẽ không để mình ấm ức đứng lâu, sau khi sai người khiêng ghế lót đệm mềm đến, nàng từ tốn ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Nước trong quá ắt không có cá, đạo lý kia bổn cung hiểu, vì thế bổn cung không muốn trừng phạt nặng nề, lần này nội cung tổn thất không lớn, trừ bỏ mấy con sâu mọt, còn lại bổn cung cũng chẳng muốn so đo."
Sáu cục hai mươi tư ti béo bở nào giờ, có điều dù ít dù nhiều thì cũng kiêng dè đạo lý từ xưa đến nay.
---- Cấp trên ăn thịt, cấp dưới húp chút nước canh, đẹp cả đôi đường.
Xử lý xong Tần thị và Trương Vương hai vị thượng cung, như vậy đã xem như quét sạch hơn phân nửa hoàng cung, về phần đám tôm tép nhãi nhép còn sót lại thì không cần phải dồn vào đường cùng, tránh cho người ta cá chết lưới rách, ngược lại khiến bản thân mình dính mùi tanh.
Mọi người cũng không đào sâu vào tâm tư Hoàng hậu, chỉ cần biết mình thoát thân khỏi trận giông bão này thì đã vui mừng khôn xiết rồi, nhất thời mọi người đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh tán thưởng Hoàng hậu nhân thiện.
Thanh Li ngồi trên ghế mềm, nhận đại lễ của các nữ quan, lúc này nàng mới nói tiếp: "Trước mắt trong cung ít người quản lý, người hầu hạ cũng không được bao nhiêu.
Bổn cung hỏi nhỏ, trong số cung nhân nữ quan hầu hạ trong cung, phần lớn là khi bệ hạ đăng cơ thì đã được phân công, hiện nay nhiều người tuổi tác đã không nhỏ, hao tổn thời gian ở chỗ này cũng chẳng có ý nghĩa, bổn cung và bệ hạ đã thương nghị, chúng ta sẽ khai ân cho một số người xuất cung. Muốn thành gia thất thì thành gia thất, muốn trở về nhà thì trở về nhà, có thể làm ăn buôn bán gì đó cũng tốt, tất cả tùy vào suy nghĩ của mọi người, thế nào?"
Thời điểm Hoàng đế đăng cơ, căn cơ trong cung không quá mức vững chắc, khi đó mặc dù rất nhiều phi tần của tiên đế bị ban thuốc độc, song tâm phúc vẫn còn ở lại, để phòng ngừa bất trắc, lúc đó mới tuyển thêm nhiều người vào cung, mười ba năm trôi qua, phần lớn các nàng đều đã qua 20, đã không còn thời kỳ trổ hoa.
Nữ tử bên ngoài đều gả sớm, tuổi này các nàng mới trở về nhà, tất nhiên khó có thể được như người ta, nhưng lại có một cái cọc tốt.
Người trong cung đi ra ngoài, quy củ nhất định không kém, có người được gia chủ mời về nhà, dạy bảo nữ quyến, dù cho có xuất giá thì cũng tốt hơn nữ tử bình thường nhiều lắm.
Hoàng hậu còn chưa nói dứt lời, lời vừa nói ra khỏi miệng, không chỉ là cung nhân xung quanh, ngay cả các nữ quan cũng động lòng không thôi.
Thời gian gian nan trong nội cung, chẳng những nơm nớp lo sợ, nói lời không hay còn rất mạo hiểm, tuy phú quý bức người, nhưng thật lòng mà nói chẳng có mấy ai thật lòng muốn ở lại đây.
Năm đó lúc vào cung, nhiều người tính toán bên cạnh Hoàng đế không có ai, không chừng có thể trèo lên cao, cho nên mới vui vẻ bước vào, tuy nhiên nhiều năm trôi qua, hiện thực tàn khốc đã sớm bào mòn phần hi vọng sinh sôi trong lòng các nàng.
Khi đó tuổi các nàng đang độ rực rỡ còn không nhận được gì, thời gian trôi qua, tuổi ngày một lớn, lấy gì so với Hoàng hậu mỹ mạo khuynh thành, đã vậy lại còn có gia thế và đang mang thai nữa.
Chẳng bằng mang theo một ít tiền bạc tích góp, xuất cung tìm một nhà khá giả gả vào, an ổn cả đời.
Nghĩ như thế, nhiều người có mặt để lộ mấy phần động lòng.
Thanh Li chưa phát hiện có gì kỳ lạ, nàng tiếp tục quan sát kỹ mấy vị nữ quan đang đứng trước mặt mình rồi chậm rãi nói: "Trước đây các ngươi phò tá ai, bổn cung không muốn quản, chuyện trước kia hoàn toàn bỏ qua. Nhưng từ nay trở về sau, các ngươi đều là người của bổn cung, nếu để bổn cung biết các ngươi dám ăn cây táo rào cây sung ở giữa kiếm lời, bổn cung tuyệt đối không buông tha!"
Ánh mắt nàng lướt qua mặt các nữ quan đứng đầu rồi gằn giọng, "---Hiểu chưa?"
Đứng ở phía trước là mấy vị nữ quan đã có tuổi, kiến thức sâu rộng, thấy Hoàng hậu dễ dàng lật đổ Tần thị, rồi lại thấy nàng bình thản lập uy, các nàng kiềm chế không được mà run lên, sau đó cúi đầu xuống đồng thanh đáp: "Chúng nô tỳ hiểu rồi ạ."
"Nếu đã như thế, bổn cung không muốn nói nhiều nữa," Ánh mắt Thanh Li dịu lại, nàng lại hỏi: "Tần thượng cung đã bị giam vào ngục, nhị vị Trương Vương thượng cung cũng nối gót theo sau, nếu đã như thế, bổn cung sẽ để hai vị nữ quan Lục thị và Vương thị làm thượng cung kế nhiệm, chư vị có dị nghị gì không?"
Trước đây Hoàng đế phân công Lục nữ quan đến hầu bên cạnh nàng, Vương nữ quan là do Thanh Li dẫn vào cung, ngày xưa bà là nha hoàn hồi môn của Đổng thị, hai người đều tính là người một nhà, kinh nghiệm tuổi tác phù hợp, Thanh Li rất yên tâm.
Về phần Oanh Ca và Ngọc Trúc, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, bỗng nhiên thăng chức quá cao, có lẽ ngoài miệng mọi người không dám có ý kiến, nhưng sau lưng chưa chắc đã tin phục.
Qua buổi nói chuyện với Hoàng hậu, đám nữ quan đều biết Hoàng hậu không phải người dễ lừa gạt, ai cũng tỏ vẻ phục tùng, chưa từng để lộ vẻ mặt bất thường, theo thứ tự, mọi người lần lượt hành lễ với hai vị thượng cung mới rồi cáo lui xuống dưới.
Lúc trở về, Ngọc Trúc có chút không đồng tình, tiểu cô nương nhẹ giọng hỏi: "Nương nương thật sự muốn giữ các nàng ta lại ạ? Tần thị và Trương Vương hai vị thượng cung làm mưa làm gió trong sáu cục hai mươi tư ti nhiều năm, giữ các nàng lại bên người, tô tỳ chỉ sợ..."
"Có gì phải sợ," Bước chân Thanh Li thật chậm, ngữ khí lười biếng: "Tan đàn xẻ nghé, đạo lý từ xưa đến nay, Tần thị và Trương Vương hai thượng cung đều bị giam vào ngục, trừ phi các nàng ta ngốc mới tiếp tục, có điều muội nghĩ mà xem, người ở trong cung nhiều năm, có thể trải qua một ván sống còn như vậy, thì vẫn còn ngốc hay sao?"
"Càng không cần phải nói, bổn cung là hoàng hậu, dù cho Tần thị còn ở đây, thì chỉ cần dùng thân phận đàn áp cũng có thể khiến bà ta không thở nổi, dựa vào cái mà dám đấu với bổn cung chứ?"
"Chỉ sợ nương nương còn có ý khác," Oanh Ca nhỏ giọng cười hì hì: "Tuy nương nương đã nói là không tính toán chuyện trước kia, nhưng mà trong số các nàng, chỉ sợ có người chưa hẳn chịu tin."
"Hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu, cung nhân dù sao cũng là cung nhân, phàm là một ngày nào đó nương nương tâm huyết dâng trào, muốn thu thập các nàng, đó chẳng phải chuyện quá dễ dàng hay sao?"
"Vừa rồi nương nương đã nói tất cả, nếu ai muốn xuất cung thì xuất cung, còn những người làm chuyện xấu trong lòng ắt tự có quỷ, chỉ sợ sẽ thừa cơ hội này xuất cung, rời xa nơi này."
Tính tình Oanh Ca xưa nay chín chắn, tâm tư cũng cẩn thận, Thanh Li nghe tiểu cô nương nói xong thì cười rộ lên khen ngợi: "Oanh ca tính tình cẩn trọng, Ngọc Trúc phải noi theo đó."
"Sợ học không nổi ạ," Ngọc Trúc cố ý pha trò, tiểu cô nương giả bộ nhăn mặt nhíu mày, "Nô tỳ đã lớn tuổi rồi, còn học gì gì nữa ạ?"
"Cứ thích làm nũng," Thanh Li lắc đầu bật cười, "Mà thôi mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa, chỉ sợ Khác thái phi chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi gặp bà ta một lát."
"Nô tỳ không hiểu rốt cuộc bà ta suy nghĩ cái gì?" Ngọc Trúc lầm bầm, "Cứ như Thẩm Trương hai vị thái phi kìa, cứ nhìn theo tình hình thực tế sống an phận không tốt sao? Làm gì mà cứ thích bới lông tìm vết, khiến tất cả mọi người đều không thoải mái."
"Bà ta như vậy cũng hay," Thanh Li cúi đầu nhìn xuống phần bụng còn chưa nhô lên của mình, nàng cười dịu dàng: "Đợi trước khi đứa trẻ ra đời, giải quyết mấy chuyện xấu này cho tận gốc, ta cũng có thể yên tâm, dưỡng thai cho tốt."
"Khác thái phi," Thanh Li lắc đầu cười lạnh, “----Chỉ mong bà ta đừng dại dột quá.”