Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 90 – 1: Trừng trị (1)


1 năm

trướctiếp

Thời điểm Khác thái phi đi qua, Thanh Li đang ngồi bên cạnh Hoàng Đế, cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn Tần thị kể khổ.

Bởi vì quan hệ không thân thiết nên rõ ràng Tần thị lẽ ra nên chột dạ mới đúng nhưng thị chẳng hề cảm thấy như vậy một chút nào.

Tướng mạo thị trời sinh ôn hòa, hoàn toàn không giống bản tính của thị một chút nào. Lúc thị phục tùng lau nước mắt cũng khiến người ta tưởng rằng thị bị ức hiếp, tự nhiên sẽ cảm thấy đau lòng vài phần.

Nếu không phải Thanh Li đã âm thầm cho người tra xét rõ ràng thì khi thấy khuôn mặt đau khổ như trái mướp đắng này của thị chỉ sợ nàng đã không có tâm trạng nào cắn hạt dưa, chắc chắn không thể thiếu một phen hỏi han ân cần rồi.

"Nô tỳ nói chuyện không dễ nghe, kính xin Bệ Hạ và nương nương chớ chê cười," Tần thị quỳ trên mặt đất, giọng điệu khiêm tốn, chỉ khi nhìn về phía Thanh Li, ánh mắt thị mới mang theo một chút sợ hãi, như thể thị vô cùng sợ nàng vậy, "Tính tình Vương thượng cung chất phác, làm việc cũng không nhanh nhẹn nhưng được cái hiền lành, người cũng cần cù chăm chỉ, lại ở trong cung nhiều năm nên dù không có công cũng không mắc phải sai lầm nào quá mức."

Nói thêm vài câu, Thanh Li liền đoán được thị muốn đánh bài gì, trong lòng nàng hừ lạnh nhưng trên mặt lại không để lộ thần sắc nào khác, vẫn chỉ mỉm cười im lặng nhìn thị.

Ánh mắt của nàng khiến lòng Tần thị sinh ra vài phần hoảng hốt, cố gắng đè ép xuống, thị chuyển hướng khóc lóc kể lể với Hoàng Đế: "Nhưng mà người trung hậu hiền lành như vậy, cũng không biết đã phạm vào điều kiêng kị nào của Hoàng Hậu nương nương cuối cùng nàng ta bị nhốt vào nhà lao. Nơi đó là nơi nào chứ, Bệ Hạ cũng biết rõ mà, nô tỳ thương Vương thượng cung bị gặp phải tai họa bất ngờ nhưng không có cách nào nên đành phải đến nơi này của Bệ hạ cầu xin."

Hoàng Đế bị tiểu cô nương kéo đến chỗ này xem chuyện hay, hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Song khi thấy nàng ngồi một bên cắn hạt dưa như thể tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ với nàng nên hắn cũng không muốn tốn hơi lắm lời.

Hắn liếc mắt nhìn Thanh Li ngồi ở nơi đó vui mừng vênh váo, lại nhìn một chút Tần thị đang lệ rơi đầy mặt trước mắt, cuối cùng nói: "Ý của Hoàng Hậu chính là ý của trẫm, không cần phải nghi ngờ."

Tần thị vốn ỷ vào phần tình cảm với tiên thái hậu nên mới dám công khai bẩm báo Hoàng Đế ở đây. Trước lúc tới đây thị vốn nắm chắc trong lòng nhưng khi vào đến nơi này trong lòng thị bỗng sinh ra chút cảm giác không xác định.

Trên mặt thị còn vương đầy nước mắt lại bị lời nói lúc này của Hoàng Đế làm cho kinh sợ, nước mắt ngừng rơi lại thêm vài phần kinh ngạc, so sánh với dáng vẻ cố tỏ ra lúc trước cuối cùng cũng có vài phần cảm giác chân thật.

"Lời này của Tần thượng cung cũng thật khéo léo," Thanh Li lười biếng nhướng mắt, động tác cắn hạt dưa liên tục hơi ngừng lại một chút mới cười như không cười nói: "Người không biết còn tưởng bản cung vô cớ chụp mũ tội trạng, kiên quyết hại Vương thượng cung vậy."

"Nô tỳ tuyệt đối không dám có tâm tư này," Đã đến mức này thì không thể quay đầu được rồi, Tần thị nhún nhường gục đầu xuống nhưng đáy mắt thị lại hiện lên một tia lạnh lùng, thị làm ra vẻ buồn bã nói: "Nếu Vương thượng cung có chỗ nào xúc phạm đến nương nương thì kính xin nương nương khoan dung cho nàng ta một lần, tính tình tiên thái hậu vô cùng ôn hòa, ngày xưa người cũng đối xử rất tốt với mọi người, nếu gặp phải loại chuyện này có lẽ người cũng không phạt nặng, kính xin nương nương nhìn chút tình cảm với tiên thái hậu mà tha cho nàng ta lần này đi ạ."

Lời này của thị đường đường chính chính, đến cuối cùng còn lấy tiên thái hậu ra dọa người, chỉ sợ thị còn muốn Hoàng Đế mềm lòng, thay bà ta hát đệm đấy.

Thanh Li âm thầm cười lạnh, thị tưởng rằng đây là một tấm bài vạn năng sao?

Quả thực Hoàng Đế vô cùng thương nhớ mẹ đẻ Hà Phi của mình nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mong muốn loại người như Tần thị tùy tiện nói ra, lấy danh nghĩa của tiên thái hậu để khiêu khích nàng.

Suy cho cùng, Tần thị cũng chỉ là một cái nô tài bên người tiên thái hậu mà thôi, thị có tư cách gì mà dùng danh nghĩa của tiên thái hậu để làm việc chứ?

----- Thị xứng sao?

Không muốn tiếp tục nói nhảm với thị nữa, Thanh Li ném chỗ hạt dưa còn lại trong tay vào khay đựng, nàng ngồi thẳng người, vào thẳng chủ đề: "E rằng Tần thượng cung đã hiểu lầm rồi. Bản cung quả thực đã hạ lệnh dẫn Vương thượng cung đến nhà lao nhưng đây không phải là bắt mà là mời nàng ta qua, có lẽ bà không biết, trước đây có một vị nữ quan bị nhốt trong nhà lao đã dâng huyết thư, cầu đến nơi này của bản cung, nàng ấy nói -----"

Hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc minh bạch của nàng chống lại ánh mắt của Tần thị, trong ánh mắt nàng tràn đầy vẻ uy nghi của trung cung, cuối cùng khiến Tần thị chấn động đến mức muốn trốn đến phía sau: "Trong thượng cung cục có người lấy việc công làm việc tư, tham ô chi phí trong nội cung để tiếp tế người khác. Bởi vì không muốn thông đồng làm bậy mà nàng ấy bị người ta vu cáo hãm hại, tùy ý định tội danh, nhốt vào nhà lao."

"Có người lừa trên gạt dưới, dám làm loại chuyện này sau lưng chủ tử, nếu bản cung không biết thì cũng thôi nhưng nếu đã biết thì không thiếu được muốn tra xét một chút ----- Cho nên, chẳng phải ta chỉ cố ý mời Vương thượng cung đến hỏi han một chút sao?"

Lời này của Hoàng Hậu tuy nói nhẹ nhàng nhưng Tần thị lại cảm thấy như bị ngàn cân đá tảng nện vào ngực khiến thị cảm thấy tức giận, khó thở không thôi.

----- Thì ra từ đầu tới cuối ánh mắt Hoàng Hậu cũng không dừng trên người Vương thượng cung mà nàng chỉ nhìn vào những người còn lại bị nhốt trong nhà lao, những việc thế này chẳng qua chỉ để che dấu tai mắt người khác mà thôi!

Đã như vậy, dụng ý của mình ở trong đó tất nhiên nàng cũng đã biết rồi!

Mới qua một lúc, nỗi sợ hãi giống như nước lạnh mùa đông qua thời gian bao trùm toàn thân Tần thị, trong gió rét kết thành những miếng băng vô hình khiến lưới người ta bị đông cứng hết cả.

Đừng nói đến nhúc nhích, đến việc mở miệng nói chuyện thôi thị cũng không nói được lên lời.

Thanh Li thu ánh mắt, cúi đầu nhìn chuỗi hạt châu khắc hoa sen từ gỗ tử đàn trên cổ tay mình, đây là để nàng an tâm, mấy ngày trước chính tay Hoàng Đế đeo cho nàng đấy.

Từ từ nở nụ cười, nàng xoay xoay chuỗi hạt kia nói: "Vương thượng cung cũng không biết thế nào, bản cung mới chỉ tùy tiện cho người hỏi mấy câu mà nàng ta một mực chối, hỏi kỹ càng hơn thì hỏi cái gì nàng ta cũng không biết. Loại người vô năng như vậy mà có thể lên được chức vị cao, ánh mắt của Tần thượng cung không được rồi."

Từ khi Hoàng Hậu nhắc tới nữ quan bị nhốt trong nhà lao, trái tim Tần thị đập thịch thịch thịch vô cùng bồn chồn, dù cho trong nội điện được đốt than ấm áp đến mức bà ta
muốn đổ mồ hôi, thế nhưng dưới đáy lòng bà ta lại cảm thấy quá lạnh lẽo, cố gắng nén xuống nhưng mồ hôi ẩm ướt nhớp nháp khiến người khó chịu.

Đến nơi này một lát mà hai gò má bà ta đã có chút cứng ngắc, đại não trống rỗng, chỉ có thể máy móc đáp lại: "Đúng, nô tỳ đã đến tuổi này rồi nhưng lại thiếu hiểu biết, Vương thị gian xảo chắc chắn nô tỳ đã bị lừa dối rồi."

Dĩ nhiên Tần thị đã quên, lúc ban đầu chính bà ta mở miệng một tiếng trung hậu một câu thật thà để hình dung Vương thượng cung đấy.

Nhưng cho tới bây giờ, đừng nói là loại chuyện nhỏ nhặt như chụp mũ gian xảo cho Vương thị, đến cả cách gọi Vương thượng cung thị cũng không thèm gọi mà trực tiếp đổi thành Vương thị, có thể thấy được khả năng gió chiều nào xoay chiều ấy của thị mạnh thế nào.

Thanh Li đã đoán được thị có ý chặt tay sống tiếp nhưng lại không nghĩ tới Tần thị quyết đoán như thế, thậm chí nàng còn chưa nói cái gì thị đã dập đầu thật mạnh, vái lạy
hai người nói: "Quả thực nô tỳ đã già quá rồi, cuối cùng đã bị Vương thị - người giỏi che dấu lừa dối đến tận bây giờ, chuyện chọn mua đồ trong nội cung phần lớn là qua tay nàng ta, có lẽ nàng ta đã tham ô rất nhiều, chẳng trách mỗi lần nô tỳ đều thấy nàng ta tiêu pha hơi quá, thì ra là có được như thế."

Tần thị thực dứt khoát đẩy hết tội lỗi ra ngoài, thị thoáng ngẩng đầu lên, nặng nề tát vài cái lên mặt mình, âm thanh lớn đến mức Hoàng Đế cũng phải ghé mắt nhìn.

Thường ngày thị sống an nhàn sung sướng, khuôn mặt thị ta cũng mập mạp trắng trẻo, bỗng nhiên phải chịu lực đánh lớn như thế ngay lập tức sưng đỏ lên, lộ ra vài phần tóc mai hơi trắng, trái lại sinh ra vài phần đáng thương.

Hiển nhiên Tần thị cũng hiểu rõ đạo lý này, thị khẽ ngẩng đầu, để Hoàng Đế nhìn rõ hơn một chút, trên mặt xuất hiện nét hổ thẹn: "Chỉ hận nô tỳ kiến thức hạn hẹp, không nhìn ra Vương thị âm thầm dụng tâm hiểm ác*, cuối cùng bị nàng ta giấu kín đến tận bây giờ, thật đáng muôn chết. Hoàng Hậu nhân từ lương thiện, trước đây vẫn giữ nô tỳ lại, nhưng chuyện đã tới lúc này, nô tỳ tuyệt đối không còn thể hiện ở lại trong cung, hôm nay nô tỳ tự xin từ chức, xuất cung tạ tội."

*Dụng tâm hiểm ác: Nguy hiểm đáng sợ.

Mấy lời ngắn ngủi liền phác họa hình tượng một người chí công vô tư, bởi vì không có khả năng quản lý thuộc hạ mà không thể không tự nhận lỗi, xin từ chức, một con người đáng thương. Đúng là có bản lĩnh.

Chẳng qua, lúc này mới nhớ tới chuyện xuất cung, vậy từ trước thị đã làm cái gì chứ.

Khóe môi Thanh Li lười biếng cong lên một chút nhưng ánh mắt nàng lại lạnh như băng.

---- Ngươi đã kiếm đủ rồi nên nghĩ đến chuyện dứt ra rời đi, nhưng những người kia vì đối lập với ngươi nên bị tống vào nhà lao thì tính thế nào đây?

---- Ngươi ở giữa ăn chặn kiếm đầy túi riêng, tham ô những vật kia thì tính ra sao?

"Bản cung cũng không muốn làm khó xử ngươi, càng không phải ác nhân thích dùng cực hình, cho dù đã dẫn Vương thượng cung qua, cho dù nàng ta nhất quyết không chịu nói cái gì nhưng ta cũng chưa từng dụng hình. Nhưng cũng không biết làm sao, buổi trưa cai ngục như thường lệ đưa cơm cho nàng ta, nàng ta lập tức muốn tự sát, bản cung nghĩ lại lại càng cảm thấy kỳ lạ."

"Có lẽ nàng ta đã biết mọi chuyện vỡ lở," Tần thị một lòng không ổn, thị trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nơm nớp lo sợ nói: "Cho nên mới sợ tội tự sát."

"Bản cung không nghĩ như vậy,"Thanh Li mỉm cười, nàng nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay nhưng suýt nữa khiến tim Tần thị vỡ nát: "Nếu nàng thật sự cố tình tự sát thì từ sớm đã có hành động rồi, hà tất phải chờ lâu như vậy? Nếu là sợ chuyện bại lộ thì khi bản cung sai người hỏi nàng ta, sau khi một mực không đáp thì phải nên tự sát rồi mới đúng nhưng nàng ta không có, thì có thể hiểu nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không có chứng cứ thực tế sẽ không chịu nhận tội đâu."

"Thế nhưng lúc này," Ánh mắt nàng nhẹ nhàng lướt vài vòng trên người Tần thị, Thanh Li mới nghi ngờ hỏi: "Bản cung còn chưa mang chứng cứ đến trước mặt nàng ta thì sao nàng ta lại muốn tự sát?"

Lần này, mồ hôi lạnh trên trán Tần thị nén thế nào cũng không được.

Mượn ống tay áo rộng thùng thình thị che lại những ngón tay đang run rẩy của mình, trên mặt miễn cưỡng cười, lắc đầu nói: "Nô tỳ ngu dốt không hiểu cuối cùng là vì sao, chỉ là từ trước đến nay Vương thị vẫn gian trá, trong lòng nàng ta có cái chủ ý nào khác cũng chưa biết chừng."

'Bộp' một tiếng nặng nề, trùng hợp rơi xuống trước mặt Tần thị. Vốn trong lòng thị có quỷ nên bỗng nghe được âm thanh này thị không nhịn được mà bị dọa đến run lên, nhìn chăm chú mới nhận ra đây chính là miếng ngọc giác mình đưa cho Trương thượng cung để cho Vương thị nhìn, chỉ một thoáng thị nghẹn họng nhìn miếng ngọc chăm chăm, như thể hồn lìa khỏi xác.

Khóe môi Thanh Li cong lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nàng rơi xuống trên mặt Tần thị, nhẹ nhàng nói: "Tần thượng cung nhìn xem có biết miếng ngọc này hay không?"

Tần thị còn đang suy nghĩ đến chuyện sau khi xuất cung sẽ có khoảng thời gian thoải mái tự tại, làm sao thị có thể nói mình biết nó được, cho dù có thấy miếng ngọc giác kia thì cũng hạ quyết tâm cắn chết không nhận.

Cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, thị nghiêm mặt nói: "Nương nương làm thế là có ý gì, người cảm thấy nô tỳ có quan hệ tới việc này sao?"

Tần thị còn muốn giải thích nhưng Thanh Li lại không muốn cùng thị nói chuyện tiếp, trực tiếp mở miệng: "Tần thượng cung có nhi tử, còn đang làm quan thất phẩm trong thành Kim Lăng đúng không?"

Hoàng Hậu đột ngột chuyển sang đề tài này, Tần thị bị hỏi cũng lấy làm kinh hãi, suy nghĩ trong đầu cấp tốc xoay chuyển, cuối cùng đáp: "Vâng, nó không nên thân
may mà được Bệ hạ tán thưởng mới có thể làm quan..."

"Đến nay Bệ Hạ được ba mươi hai, từ khi đăng cơ đến nay tổng cộng là mười ba năm, Tần thượng cung chính là vào lúc đó theo Bệ Hạ từ Tây Bắc trở lại thành Kim Lăng đúng không?"

"Ngươi là thượng cung chính ngũ phẩm, bổng lộc một năm là tám mươi hai, lệnh công tử là từ quan cửu phẩm đi lên. Bản cung cũng không so đo những đồ vật nhỏ kia, chỉ tính hắn ta vẫn luôn là quan thất phẩm, một năm bổng lộc cũng không quá bốn mươi đến năm mươi hai. Mẫu tử hai người dù cho mười ba năm qua không ăn không uống cũng không thể tích lũy được trên 1625 lượng bạc được..."

"Tần, thượng, cung," Bỗng nhiên vỗ bàn, giọng điệu Thanh Li nhẹ nhàng từ từ mà lạnh lẽo nói: "Ngươi nói, nếu bản cung cho người đi tra xét nhà của ngươi thì có thể tìm được bao nhiêu bạc đây?"

Sớm đã tính đến chuyện rút lui nên trước khi đến Tần thị đã chuẩn bị toàn vẹn, đối với những chuyện Hoàng Hậu có khả năng chất vấn thị cũng đã sớm đoán trước được chỉ có một điều thị chưa từng nghĩ đến nàng lại ra tay trên người nhi tử thị.

Thoáng cái nghe được Hoàng Hậu nói chuyện này, nhất thời trận thế tán loạn.

Người có tuổi rồi thì suy nghĩ chỉ còn là tiền đồ của nhi nữ mà thôi. Tần thượng cung cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Hoàng Đế có cho thị vài phần thể diện, để cho nhi tử thị làm quan nhưng lại không chịu nâng đỡ nhi tử thị, chỉ cho nó dừng lại ở chức quan thất phẩm thì không
còn lên được nữa.

Ở chỗ như thành Kim Lăng, lên tứ phẩm thì người ta mới bằng lòng ghé mắt nhìn chứ một cái thất phẩm quèn được coi là cái gì chứ?

Trước mắt thị vẫn đứng đầu cầm quyền trong cung, tự nhiên có người chịu cho vài phần thể diện nhưng sau khi rời cung thì sao? Còn không phải người đi trà lạnh sao.

E ngại tầng quan hệ này, Tần thượng cung tự nhiên muốn tích lũy tiền cho nhi tử, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Những năm này tiền bạc đồ vật vơ vét được, trừ để lại cho chính thị dùng thì đều dùng để tiếp tế cho nhi tử. Nếu Hoàng Hậu thực sự sai người đi thăm dò, chỉ sợ thoáng cái có thể tra được những chuyện thị làm trong nội cung.

Đến lúc này Tần thượng cung mới sinh ra vài phần cảm giác vô lực, nụ cười treo trên cái mặt mo của thị cũng không còn tự nhiên nữa rồi, sắc mặt thị trắng bệch, vô lực giải thích: "Trừ bổng lộc hàng năm, Bệ Hạ còn nhiều lần khen thưởng nên cũng không có gì kỳ lạ..."

"Bản cung cũng không phải người tính toán chi li, tất nhiên sẽ không bới móc tiền bạc của kẻ dưới," Thanh Li cũng không muốn dây dưa chuyện này, nàng mỉm cười nói: "Mẫu tử hai người nhiều năm bổng lộc cộng lại cũng không hơn 1625 lượng bạc, bản cung rộng lượng tính hời cho các ngươi một lần, cộng luôn số bạc nhà ngươi tự kiếm được và cả phần bệ hạ ban thưởng, tổng cộng 3 ngàn lượng, thế nào?"

"Ba ngàn lượng tính ra cũng không ít nhỉ, nếu để sau khi xét nhà thì số lượng còn lớn hơn vậy nhiều, Tần thượng cung -------- -- Nếu như vậy thì sao?" 

Rất nhiều suy nghĩ trong lòng Tần thị đều bị thị ta bác bỏ từng cái, thân thể cứng lại cuối cùng không biết làm sao cho phải. 

Thanh Li hất cằm lười biếng nói: “Theo như bản cung tra xét được, nhi tử của ngươi ở thành Kim Lăng đã đặt mua mấy tòa nhà, nạp mấy mỹ thiếp, ngay cả bên ngoài thành Kim Lăng hắn ta cũng có trang viên của chính mình. Cái tòa nhà với cảnh vật kia, ít nhất cũng phải mất vạn lạng bạc, dựa vào bổng lộc ít ỏi của mẫu tử các ngươi mấy năm này cùng lắm chỉ là muối bỏ bể thôi, trái lại bản cung vô cùng tò mò rốt cuộc tiền này đến từ nơi nào vậy?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp