Lúc Khác Thái Phi đến Tuyên Thất Điện, bà ta vốn đang ôm một bụng tức giận nhưng sau khi ra khỏi cửa tẩm cung mình, một đường đi qua các cung trống rỗng của các vị phi tần khác thì lại sinh ra vài phần lo sợ.
Lúc tiên đế tại vị, bà ta và Thất Vương đều như người vô hình. Trái lại Thẩm Trương hai vị Thái Phi, với ưu thế mỹ mạo nên được tiên đế sủng ái.
Khi đó, những vị tần phi từ trên cao nhìn xuống kia chỉ sợ có thế nào cũng không thể tưởng được, người ở lại đến cuối cùng lại là hai người Thẩm Trương cùng với người vô hình như bà ta.
Nếu không phải bởi vì nhà mẹ đẻ mình không có người nhờ cậy được, nhi tử lại là cái dạng này, Thẩm Trương hai vị Thái Phi sinh ra nữ nhi, thì chỉ sợ ba người các bà cũng sẽ theo gót những vị phi tần có địa vị cao kia.
Nhưng bánh xe vận mệnh, ai lại có thể nói trước được điều gì chứ.
Suy cho cùng, lúc tiên đế còn sống, sở dĩ ba vị thái phi có thể tồn tại, cũng không phải bởi vì thủ đoạn của các bà có bao nhiêu lợi hại mà bởi vì các bà không nhúng tay vào chuyện tranh đoạt năm đó.
Gió bắc se lạnh không chút lưu tình thổi qua khuôn mặt của Khác Thái Phi, khiến bà ta không nhịn được run rẩy nhưng đầu óc nóng hổi khiến bà ta tỉnh táo vài phần.
Hoàng Đế cưng chiều Hoàng Hậu như vậy, không chỉ cho nàng vinh sủng đặc biệt là ở cùng một cung điện với mình mà đến cả việc tuyển tú hàng năm hắn cũng hoãn lại. Phần vinh sủng này thật sự là độc nhất vô nhị, không dám nói là sau này sẽ không có ai nhưng ít nhất đến nay cũng chưa từng có.
Nguyên Trinh quý phi thịnh sủng như vậy, nhưng mà trong hậu cung của Anh Tông chẳng phải cũng chưa bao giờ bớt mấy đám oanh oanh yến yến hay sao?
Trước đó vài ngày, Nguyên Thành Trưởng công chúa dẫn theo em chồng nhà mình vào cung, mặt dày đi đến giành một chỗ, hiển nhiên đây là hiến tiểu mỹ nhân còn gì. Kết quả thì sao, nàng ta đã bị Hoàng Đế và Hoàng Hậu cùng nhau lột đi một tầng da mặt, đến nay còn không ngóc đầu lên làm người được nữa, càng không cần phải nói đến Tĩnh An Hầu phủ bị liên lụy theo luôn.
Còn nữa, Thẩm Thái Phi và Trương Thái Phi đối với chuyện này cũng chưa chắc đã thỏa mãn nhưng lại vẫn luôn như rùa đen rúc đầu, luôn ở lì trong nội cung của mình, há chẳng phải là chờ mình làm chim đầu đàn đi thăm dò hướng gió à?
Vừa nghĩ như thế, xao động trong lòng Khác Thái Phi vốn đã rục rịch nay lại muốn thối lui. Nhưng vừa muốn xoay người quay thì bà ta lại nghĩ lại.
------ Lúc mình ra ngoài đã ồn ào mạnh mẽ thế nào, Thẩm Thái Phi và Trương Thái Phi đều biết rõ đấy, nếu mình hèn nhát trở về chẳng phải bỗng dưng có cớ cho hai người kia chế nhạo hay sao?
Chẳng bằng trước tiên mình chứ đến Tuyên Thất Điện trước, tùy tiện nói vài câu rồi trở về, như vậy cũng chứng minh mình không phải như thế.
Khác Thái Phi hạ quyết tâm rồi ổn định tâm trí dẫn người đến Tuyên Thất Điện, lúc thái giám đứng hầu ở bên đi vào bẩm báo, bà ta còn đang suy nghĩ cuối cùng nên ứng đối thế nào cho thỏa đáng, lại không nghĩ tới trong lúc bà đang đứng chờ thì cung nhân lại trở ra báo cho bà ta biết lúc này Đế Hậu không rảnh để gặp bà, mời bà ra ngoài đợi một chút.
Một câu ngắn ngủi này khiến lửa giận trong lòng Khác Thái Phi bỗng chốc bùng lên dữ dội.
Buồn cười, người đã đến bên ngoài Tuyên Thất Điện, nào có đạo lý bắt họ phơi thân bên ngoài không cho phép vào chứ?
Hoàng Hậu làm như thế thật sự quá mức ngang ngược kiêu ngạo đi!
Gió bắc vẫn lạnh như trước nhưng Khác Thái Phi lại không cảm thấy lạnh. Bà ta cắn chặt răng, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang cháy hừng hực hừng hực, gió bắc có thổi mạnh hơn nữa thì nó càng cháy mạnh mẽ hơn, đến tận khi không thể kiềm chế được.
Thanh Li lại không biết bà ta sinh ra nhiều oán hận như vậy, cho dù có biết rõ thì nàng cũng sẽ không để trong lòng.
Vốn dĩ hai bên cũng không có nhiều tình cảm, còn trông cậy vào việc nàng sẽ đối đãi tốt với Khác Thái Phi thì nên từ bỏ đi.
Thản nhiên trở về chỗ ngồi trong nội điện sau khi giải quyết xong việc kia, lúc này nàng mới nói: "Bên ngoài lạnh, mời Thái Phi tiến vào."
Thời điểm Khác Thái Phi tiến vào nội điện, lửa giận trên người bà ta đã muốn phát tác ra ngoài, tuy nhiên bà ta vẫn còn sợ Hoàng Đế nên vẫn từng bước hành lễ rồi mới bất mãn nói: "Thái độ của Hoàng Hậu nương nương thật lớn, thật uy phong mà, tuy ta chỉ là thái phi của tiên đế nhưng dù sao cũng là trưởng bối, vậy mà có thể để ta chờ trong gió lạnh lâu như vậy!"
"Đúng vậy, chính thái phi cũng đã nói, chẳng qua chỉ là thái phi tiên đế mà thôi, có cái tư cách gì mà dám ở trước mặt bổn cung hô to gọi nhỏ như thế?"
Thanh Li cũng không thèm để giọng điệu nghiêm khắc oán hận của bà ta vào trong mắt, nàng chỉ nhàn nhạt nhướng mày nói tiếp: "Đây là Vị Ương Cung của Tuyên Thất Điện, là nơi mà bệ hạ triệu kiến thần tử, cũng không phải chỗ đầu giường gần lò sưởi* nhà các ngươi, nói đến là có thể đến."
*Chỗ đầu giường gần lò sưởi: Trong quan niệm của người Trung Quốc, chỗ đầu giường gần lò sưởi là nơi ấm áp nhất, là chỗ dành cho bậc trưởng bối trong nhà.
"Bệ Hạ bận rộn từ lúc thức dậy, người phải đợi ở bên ngoài cũng không chỉ là một mình Thái Phi, ngay cả Thái Phó, Thái Sư, Thượng Thư lục bộ cũng chờ như nhau cả thôi."
"Thái Phi mới chỉ phải đợi hai khắc chung* mà đã cảm thấy không chịu nổi rồi thì những vị kia còn phải cố gắng chịu đựng đến tận trưa đấy. Họ còn chưa phàn nàn cái gì, Thái Phi cảm thấy thân mình vô cùng đáng quý, không thể chịu nổi một khắc sao?"
*Hai khắc chung: 30 phút.
Khái Thái Phi bị tiểu Hoàng Hậu dùng mấy câu hời hợt chặn lại, trong lòng bà ta không khỏi trì trệ, sau đó lại thấy Hoàng Đế im lặng ngồi một bên, hắn chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ Hoàng Hậu thì bà ta cảm thấy có chút hoảng hốt, giọng điệu cũng không khỏi mềm hơn hẳn.
"Ta cũng chỉ là nhất thời khó thở nên nói chuyện có chút nặng, nương nương không cần để ý," Trên mặt Khác Thái Phi mang theo vài phần cười cười nhưng lời nói vẫn có chút mùi vị không đúng như trước: "Mặt dày mày dạn nói một câu, dù sao ta cũng là trưởng bối, cho dù nương nương có chuyện nhưng cũng không thể để ta chờ ở bên ngoài như vậy đi?"
"Lời này của Thái Phi bổn cung không thích nghe," Thanh Li cũng không mua khoản nợ này của bà ta, nàng nghiêng đầu liếc nhìn, chậm rãi cười nói: "Thiên địa
quân thân sư*, từ cổ chí kim đã được sắp xếp như vậy, thái phi đúng là trưởng bối, tất nhiên cái này không sai nhưng nói cho cùng, xét về đạo quân thần, dù thế nào bối phận vẫn kém một chút, cho nên vẫn phải nhường vị trí thôi."
*Thiên địa quân thân sư: Trời đất đứng đầu, đến quan hệ quân thần rồi mới đến quan hệ thân thích và quan hệ thầy trò.
"Nói đi cũng phải nói lại, dù cho ở cái bối phận "thân" này thì thái phi cũng đứng không vững rồi ------ Bệ Hạ là thiên tử, bổn cung là Hoàng Hậu, ngoại trừ tiên đế cùng tiên thái hậu, dù cho là ai cũng không có tư cách công khai tiến thẳng vào Tuyên Thất Điện, để cho Thái Phi chờ ở bên ngoài, có chỗ nào sai sao?"
Thanh Li cười dịu dàng nhưng hai mắt nheo lại mang theo ánh sáng lành lạnh: "Thái Phi cảm thấy mình có thể so sánh với tiên thái hậu hay là so được với tiên đế đây?" Lời này của Hoàng Hậu tuy nhẹ nhàng đơn giản nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến kẻ khác kinh hãi, dù cho là Khác Thái Phi cũng không thể không nghiêm túc thoái thác, bà ta liên tục thỉnh tội.
--------- Nếu bà ta thực sự dám có ý tứ này thì bà ta bị ban chết mười tám lần còn ngại ít đấy.
“Cũng không phải ta muốn đâm bị thóc chọc bị gạo, mà là có mấy câu vẫn nên vì thanh danh của Bệ Hạ mà không thể không nói.”