Hoàng đế có quyết định rồi, tất nhiên Tông chính tự khanh liên tục gật đầu, nếu không nạp thiếp thì không có nhi tử, còn nếu không có nhi tử vậy thì không thể kế thừa gia nghiệp, đến cuối cùng, đành phải giao Quý gia cho thứ tử kế thừa.
Nhớ đến tính nết Quý phu nhân xưa nay, Tông chính tự khanh kiềm chế không được mà âm thầm thương xót cho Nguyên Thành trưởng công chúa ---- Nàng ta là chướng ngại vật duy nhất trong việc này, chỉ sợ những ngày tiếp theo không khá giả nổi.
Tông chính tự khanh rời đi, Hoàng đế bỗng im lặng thật lâu, thấy Thanh Li đi từ trong ra, sợ nàng hiểu lầm lung tung, Hoàng đế kéo nàng ngồi lên đùi mình, ấm giọng giải thích: "Trời sinh tính Nguyên Thành độc ác, chẳng phải người lương thiện gì, không chỉ có Diệu Diệu không thích, trẫm cũng không chào đón nàng ta, mọi chuyện như hôm nay, không phải ta có ý che chở nàng ta, mà là dù sao rốt cuộc nàng ta cũng chảy dòng máu của Tiêu thị nhất tộc, là công chúa chính thức của hoàng tộc. Công chúa không con mà để phò mã nạp thiếp, không thể có chuyện này được. Lúc công chúa hoàng tộc xuất giá, Hoàng tộc ban xuống bao nhiêu là của hồi môn, ngay sau đó cả nhà phò mã hưởng thêm bao nhiêu ân phúc, bọn họ
chỉ muốn chuyện tốt mà không muốn gánh chuyện xấu --- Quả thực là mơ mộng hão huyền. Trẫm không phải vì Nguyên Thành mới không đồng ý chuyện này, mà là vì thân phận công chúa hoàng gia, thậm chí cả cháu gái chắt gái, nếu cứ quy theo tiền lệ này mà làm, ngày sau lỡ như chúng nó gặp phải chuyện tương tự thì sẽ không chống đỡ nổi."
"Ta đã hiểu rồi," Thanh Li không phải người không nói lý, nàng cũng nhìn ra được khúc mắc trong đó nên nghiêng đầu qua liếc Hoàng đế, "Ta là người như thế nào hả, người Man không biết nói lý lẽ sao?"
Mặc dù nàng không thích Nguyên Thành trưởng công chúa, nhưng ở đây nàng cũng không muốn nói gì hết.
Lời Hoàng đế có lý, nếu ngày nào đó bản thân nàng sinh ra công chúa, công chúa cũng gặp phải chuyện sau khi xuất giá mà không có con, người ta lấy cớ trước đây Nguyên Thành trưởng công chúa cho phép phò mã nạp thiếp mà ép buộc, mà mình lại không chịu, vậy thì không hợp tình hợp lý cho lắm.
Thanh Li ghét Nguyên Thành trưởng công chúa, nhưng nàng sẽ không vì cơn giận nhất thời mà chặn đi đường lui của nhi nữ trong tương lai.
Một công chúa thất thế của tiên đế, giả sử muốn thu thập thì có nhiều cách lắm.
Nói đến đây, ngược lại nàng nhớ đến một chuyện khác, nàng quay đầu lại nhìn Hoàng đế rồi nghiêm túc nói: "Những ngày này, Ngũ công chúa và Lục công chúa thường xuyên tới lui, nói gần nói xa xin ta, nếu chàng có ý để công chúa đi hòa thân thì phải khuyên can chàng, tuổi các nàng không kém ta là bao nhiêu, rõ ràng xuất thân công chúa nhưng lại lo lắng cho tương lai khi về già không thôi, ta thấy cũng đáng thương."
Hoàng đế ôm eo nàng, khóe môi cong lên một chút, "Diệu Diệu trả lời như thế nào?"
Thanh Li cười tiến lại gần, nàng hôn lên chóp mũi cao thẳng của hắn một cái, "Ta nói, bệ hạ là nam tử vĩ đại nhất thế gian, khí độ phi phàm, chàng sẽ không làm ra chuyện để công chúa đi hòa thân, bảo các nàng không cần phải lo lắng."
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, hắn hỏi tiếp: "Tại sao nàng nói như vậy?"
"Xây dựng xã tắc an khang thì phải cần tới Tướng quân," Thanh Li nhìn thẳng vào mắt hắn không né tránh, nàng nghiêm túc nói tiếp: "Nếu chỉ dùng nữ nhân cầu hòa, đổi lấy một đời không ổn định và bình an, vậy thì cần nam nhân làm cái gì?"
Bình tĩnh nhìn thê tử một lát, cuối cùng Hoàng đế cúi đầu xuống, cười khẽ bên tai nàng, "Diệu Diệu hiểu trẫm."
Thanh Li chẳng khiêm tốn một chút nào, nàng không đỏ mặt đáp lại: "Nếu không như thế, làm sao ta xứng với Diễn Lang?"
Hoàng đế bị dáng vẻ kiêu ngạo này chọc cười, hắn lập tức hỏi tiếp: "Nàng thích qua lại với các nàng ấy không? Hay các nàng chỉ nói mấy chuyện không đâu, khiến nàng thêm phiền?"
"Không có, tính cách hai vị công chúa tốt hơn Nguyên Thành trưởng công chúa nhiều lắm," Thanh Li không che giấu thái độ của mình, nàng cười dịu dàng nói: "Sau khi ta có thai, nhị vị thái phi Trương Thẩm vẫn hay đưa y phục trẻ con tới, tay nghề thêu thùa cực tốt, rất có lòng."
Mấy lời này vô tình làm nổi bật lên một người khác, Hoàng đế không ý kiến gì về chuyện hai vị thái phi tặng lễ vật, hắn chỉ híp mắt hỏi: "Còn Khác thái phi đâu, bà ta không đưa sang cái gì à?"
Thanh Li bĩu môi, "Bà ta có cái gì tốt mà đưa, trước đây cố tình bắt nạt ta, bây giờ chỉ sợ bà ta đang vô cùng chột dạ, làm gì dám đến gặp ta chứ."
Cung tiệc năm mới đã hoàn thành, ngoại trừ dưỡng thai, trước mắt Thanh Li không bận rộn đại sự gì, rảnh rỗi nên nàng cũng có khí lực ra tay dọn dẹp đám đầu trâu mặt ngựa kia, thời gian trước Khác thái phi và Tần thị liên tục để lộ sơ hở, cho nên hai người này trở thành đối tượng đầu tiên để nàng dọn dẹp.
Những chuyện của nữ nhân này, Hoàng đế nhúng tay vào thì không hay lắm, hắn đành vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng rồi dặn dò: "Nàng vui là được, nếu như bị ức hiếp thì chỉ cần mách với trẫm, trẫm sẽ là chỗ dựa cho nàng."
"Ức hiếp? Các bà ta không dám đâu," Thanh Li hừ lạnh một tiếng, "Ta đang muốn điều tra các bà ta đây, tốt nhất các bà ta đừng đụng đến ta."
~
Trước khi Hoàng hậu tiến cung, Tần thị rất lo lắng về sổ sách thu chi trong cung bị lộ, thị đã sớm sai mấy tâm phúc làm lại sổ sách, có điều dù là như thế, thị vẫn không an tâm được như trước.
Dù sao Hoàng hậu cũng xuất thân từ công phủ, bên cạnh không thiếu mấy người am hiểu sổ sách, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra cái gì, nhưng nếu tìm hiểu mấy ngày, chẳng lẽ còn không rõ hay sao?
Tần thị âm thầm kinh hoảng, suýt chút nữa thì trở mặt với Khác thái phi, được Khác thái phi trấn an một hồi, thị mới tạm thời bình tĩnh lại.
Đúng rồi, thị là lão ma ma sống nhiều năm trong cung, hà tất chỉ vì mấy chuyện nhỏ này mà không chịu nổi?
Dù gì Hoàng hậu cũng còn trẻ tuổi, nếu không có người chỉ điểm thì dù có đấu thật, ai thắng ai thua vẫn chưa chắc chắn đâu.
Khác thái phi cố ý xúi thị đối đầu với Hoàng hậu, Tần thị không phải không biết, thị cũng động lòng, có điều từ tháng 11 Hoàng hậu gả vào cung, trọn vẹn 2 tháng trôi qua, nàng ta vẫn chưa ra tay với mình, thị bèn cảm thấy yên tâm không ít.
Âm thầm thả lỏng tinh thần, thị còn có chút tự đắc.
Quả nhiên Hoàng hậu là người có chừng mực, biết thân phận thị khác biệt nên cho vài phần thể diện.
Có suy nghĩ này nên động tác cố hết sức bổ sung phần thiếu hụt trong sổ sách của Tần thị cũng chậm lại.
---- Hoàng hậu đã không so đo tính toán, vậy thì thị nóng lòng lấp chỗ trống làm cái gì.
Phải biết rằng, hiện nay bù vào toàn là tiền của thị, chỉ cần nghĩ đến những đĩnh bạc sáng loáng kia, Tần thị đã cảm thấy giống như ai đó cầm dao khoét thịt mình vậy.
Một ngày này, Tần thị đang lười biếng ngồi uống trà trong nội thất của mình thì thấy thượng cung Trương thị mà thị nâng đỡ vội vã chạy tới, bước đi rất gấp, suýt chút nữa đã trượt chân, Trương thị mạnh mẽ bám chặt bức tường, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Tần thị không nhìn nổi dáng vẻ nhát gan này của Trương thượng cung, thị ung dung từ từ đặt chung trà trong tay xuống mới buông lời trách cứ: "Trương thượng cung, dáng vẻ thượng cung của ngươi đi đâu rồi, làm gì mà vội vàng hấp tấp quá vậy, còn ra thể thống gì!"
Trương thượng cung là do một tay Tần thị nâng đỡ, bỏ qua bản lĩnh làm việc, Trương thượng cung còn là người rất biết cách ăn nói, há miệng là như bôi mật, mọi chuyện thuận lợi, Tần thị rất hài lòng.
Thế nhưng bây giờ Trương thượng cung không rảnh để triển khai bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền của bản thân, thở còn chưa ra hơi, giọng Trương thượng cung run run thông báo: "Đại thượng cung, Vương thượng cung bị trói vào lao ngục rồi!"
Tần thị vốn ghét bỏ dáng vẻ gấp gáp của Trương thượng cung, vậy mà vừa nghe xong tin tức này, thị suýt chút nữa đã đẩy ngã cái bàn trước mặt.
Trong lòng thoáng hiện lên suy đoán nhưng thị không dám thừa nhận, thị đứng bật dậy đi đến trước mặt Trương thượng cung, hai tay bắt lấy cổ áo Trương thượng cung mà hỏi dồn: "Ngươi đang nói bậy bạ mấy thứ gì đó? Vương thị là Thượng cung chính lục phẩm, với tư cách là
Thượng cung chủ quản đứng mũi chịu sào, còn là người của ta, ai dám trói Vương thượng cung đưa vào lao ngục chứ?"
"Là Hoàng hậu hạ lệnh ạ," Đáy mắt Trương thượng cung là vẻ kinh hoàng khó nén, hốc mắt đỏ lên, "Thu chi trong hậu cung bị thâm hụt, Vương thượng cung là thượng cung chủ quản chịu mọi trách nhiệm, Hoàng hậu hạ lệnh trói Vương thượng cung vào đình ngục thẩm vấn rồi."
"Làm sao có thể... Làm sao có thể? Tin tức này quá đột ngột, nhất thời Tần thị không tiếp thu nổi, mặc dù Vương thượng cung không được thị yêu thích như Trương thượng cung, nhưng dù sao cũng là tâm phúc, hiện tại mọi chuyện vỡ lở, nếu Vương thượng cung chết một mình thì không tính, chỉ mong nàng ta đừng khai thị ra.
Âm thầm cắn răng một cái, Tần thị đã có quyết định, thị lấy con dấu của mình ra đưa cho Trương thượng cung rồi nhỏ giọng dặn dò: "Trong nhà Vương thị còn có mẹ già em nhỏ, ngươi gọi tâm phúc cầm con dấu của ta đi canh
chừng mấy người đó, động tác nhanh một chút, đừng để lộ tiếng gió."
Bước nhanh vào nội thất, Tần thị lấy một khối ngọc giác từ trong hộp gấm ra đồng thời đặt vào tay Trương thượng cung, "Ngọc giác này vốn có một đôi, trước đây ta đã thưởng khối còn lại cho Vương thị, nàng ta mang về cho tiểu đệ mình, ngươi tìm cách đưa khối ngọc này vào lao ngục, cần phải để Vương thị thấy mới được, nếu nàng ta thức thời thì sẽ biết phải khai thế nào!"
Trương thượng cung vốn đang vô cùng hoảng hốt, nghe Tần thị sắp xếp đâu ra đó, nàng ta yên tâm vài phần, sau khi tiếp nhận khối ngọc giác và con dấu của Tần thị, nàng ta vội bước nhanh ra ngoài.
Ngoài mặt tuy Tần thị rất tỉnh táo, song trong lòng thị lại nóng như lửa đốt, chỉ sợ tâm phúc tâm thần hoảng loạn, làm hư mất chuyện của mình, lúc này thị phải mạnh mẽ chịu đựng, cũng chỉ có mình thị biết, bàn tay giấu trong ống tay áo đã không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Sau khi nỗi sợ ngắn ngủi trôi qua, lòng Tần thị lại nảy sinh oán hận.
Nói cho cùng, chỉ tại Hoàng hậu quái gở!
Mọi chuyện đang yên đang lành, tốt đẹp vô cùng, tự dưng gây nên sóng gió làm cái gì?
Chuyện quá khẩn cấp, trên trán Tần thị rịn một lớp mồ hôi, bàn tay run lẩy bẩy lau đi, thị bắt đầu nhẫn nại ngồi trong phòng chờ đợi tin tức, tới gần chạng vạng tối, cuối cùng Trương thượng cung cũng trở về.
Hiện thực trước mắt, thị cũng không cố làm cao gì nữa mà tiến lên phía trước bắt lấy tay Trương thượng cung, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, "Mọi chuyện làm thế nào rồi? Có sơ suất chỗ nào không?"
"Đại thượng cung đừng lo," Trương thượng cung đã làm xong tất cả mọi chuyện, tinh thần cũng thả lỏng một hơi, tinh khí quay về, cho nên vẫn còn tâm trạng nói lời nịnh bợ, "Ngài có Bồ tát phù hộ, đương nhiên luôn giành thắng lợi, mọi chuyện vô cùng thuận lợi ạ."
Tần thị thở ra một hơi, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần thoải mái, thị liên tục niệm mấy câu A di đà phật A di đà phật, sau đó nói với Trương thượng cung, "Chuyện này tới quá đột ngột, lần này Hoàng hậu ra tay cũng quá đột ngột, trước đây ngươi có nghe bên ngoài đồn đãi gì không?"
"Không nghe gì cả," Trương thượng cung lắc đầu, nàng ta cũng chẳng hiểu ra làm sao, "Không ngờ tự nhiên Hoàng hậu làm như thế."
"Nhưng mà," Làm như nhớ ra gì đó, vẻ mặt nàng ta có chút do dự, "Ngược lại nô tỳ nghe được một chuyện khác."
Tần thị cảm thấy cực kỳ bực bội, làm gì còn tâm trạng nghe nàng ta thừa nước đục thả câu, thị quát lên: "Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng làm cái gì, đồ vô dụng!"
Trong lòng biết giờ khắc này tâm trạng Tần thị không tốt, Trương thượng cung cũng không dám nói bất mãn của mình ra mà chỉ cười lấy lòng: "Hoàng hậu nương nương sai người kiểm kê sổ sách, đương nhiên có hỏi đến chi tiêu trong hậu cung, sau khi thấy các khoản chi, Hoàng hậu có chút bất mãn, nô tỳ nghe nói, có lẽ Hoàng hậu sẽ cắt giảm bớt chi phí trong hậu cung, phần lệ của mấy vị thái phi chính là phải chịu cảnh đầu sóng ngọn gió..."
"Cái gì?" Tần thị bị tin tức này làm cho khiếp sợ, "Chuyện bao lâu rồi?"
"Hôm nay, lúc người bên cạnh Hoàng hậu kiểm tra sổ sách rồi gọi Vương thượng cung tới," Thấy sắc mặt Tần thị khó coi, giọng nói Trương thượng cung cũng nhỏ dần, ".... Nghe đâu, có nhắc đến chuyện này."
Không chỉ Tần thị thấy ngạc nhiên, Khác thái phi càng bất mãn hơn.
Trước đây, chuyện Triệu Hoa Anh và án tham ô, bà ta và Hoàng hậu đã có chút xích mích, bỗng nhiên nghe được chuyện này, bà ta cảm thấy sự bất mãn của mình ngày càng bạo phát.
---- Chi phí ăn mặc của bà ta xưa nay cao nhất trong ba vị thái phi, khi không cắt giảm, há không phải là thời gian khó khăn nhất trong đời bà ta hay sao?
"Hoàng hậu tính toán tỉ mỉ quá nhỉ," Lông mày được vẽ thật sắc nhướng lên, Khác thái phi cười lạnh, "Nàng ta ở cùng bệ hạ ở Tuyên Thất Điện, dù cho có cắt giảm chi phí chỉ sợ nàng ta cũng chẳng ảnh hưởng tẹo nào, lấy đồ của người ta để đối nhân xử thế, nói dễ nghe như vậy, đúng là tham ăn!"
Trong lời nói của bà ta đều ám chỉ Hoàng hậu, ngữ khí không tốt, mấy cung nhân hầu hạ cẩn thận liếc nhau, không dám nói gì.
Không ai trả lời, Khác thái phi cũng làm ngơ, bà ta lạnh lùng cong môi, "Tuy ta chỉ là thái phi, nhưng dù gì cũng được xem là kế mẫu của bệ hạ, lúc tiên đế còn sống đã đối đãi với Anh Tông thái phi như thế nào, đến triều của bệ hạ lại cắt giảm chi tiêu, đây là đạo lý gì chứ?"
"Đi, chúng ta đi tới Tuyên Thất Điện tìm bệ hạ đối chất một chút," Khác thái phi không thèm đếm xỉa nhìn móng tay mình, "Có chủ mẫu nhà nào làm việc như thế, không thể chỉ dựa vào suy đoán của bản thân mình mà làm việc không có quy tắc như vậy."
"Thái phi, không hay lắm," Khác thái phi mạnh miệng nói chuyện, nhưng người bên cạnh không cho là như thế, cũng không dám thẳng thắn phản đối, chẳng qua là đi đường vòng nhắc khéo, "Dù sao Hoàng hậu cũng là Hoàng hậu, người tự tiện đi đến Tuyên Thất Điện chỉ sợ thật sự bị vạch mặt, hơn nữa, xưa nay bệ hạ thiên vị Hoàng hậu..."
"---- Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào?"
Làm như bị đâm trúng chỗ đau, Khác thái bị đột nhiên quát to, bà ta lạnh lùng nói: "Im hơi lặng tiếng để chết già trong cung hay sao? Hiện nay chúng ta đã bị người ta đến tận cửa bắt nạt rồi, vậy mà không dám hó hé như người chết, sống có ý nghĩa gì nữa?"
Nghe bà ta nói mấy cung nhân sợ hãi không thôi, ai cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Tuy nhiên," Khác thái phi cười xòa một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tẩm cung của Thẩm thái phi, bà ta miệt thị: "Ta cũng chẳng phải đám người kia, đã quen làm rùa rút đầu, bị người ta giẫm lên mặt cũng không lên tiếng, lúc nào cũng đem mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người ta!"
~
Thẩm thái phi đi vào tẩm cung của Trương thái phi, Trương thái phi đang ngồi trong nội thất cắt tỉa cành thừa của chậu hoa cúc, trong ngày mùa đông vạn vật cô quạnh, song cây hoa cúc này lại nở hết sức rực rỡ, từng đóa vàng rực to bằng lòng bàn tay, cánh hoa dài ôm vào trong nhụy mang theo hàm súc thú vị khó tả.
"Ta đến không khéo," Mặt Thẩm thái phi đầy ý cười, bà dịu dàng cúi đầu, "Trương tỷ tỷ đang bộn bề vậy mà."
"Có bận gì đâu, chẳng qua là tìm một chuyện làm giết thời gian mà thôi." Trương thái phi và Thẩm thái phi qua lại rất tốt, thấy người mang khuôn mặt tươi cười tới thăm, bà cũng không công kích làm gì, dừng động tác trong tay lại, Trương thái phi tiến lên kéo tay Thẩm thái phi, chào hỏi xong, Trương thái phi mới kéo Thẩm thái phi ngồi xuống giường ấm.
"Vậy còn Thẩm muội muội," Trương thái phi nhướng mi mắt nhìn Thẩm thái phi, chậm rãi hỏi: "Đến chỗ của ta có chuyện gì chăng?"
"Hôm nay trời nắng đẹp," Thẩm thái khi không vòng vo mà nói thẳng vào chủ đề chính, "Ta muốn mời tỷ tỷ ra ngoài đi dạo phơi nắng, sau đó đến Tuyên Thất Điện một chuyến."
"Không phải Khác thái phi đã đi rồi sao?" Trương thái phi cảm thấy thú vị, lời nói có thâm ý khác, "Sao Thẩm muội muội không đi cùng bà ta?"
"Trương tỷ tỷ, đến nước này ta cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa," Thẩm thái phi nắm chặt tay Trương thái phi, thật lòng thật dạ nói: "Năm đó tỷ tỷ được sủng ái, sinh ra ngũ công chúa, ta hưởng ân huệ sau tỷ, sinh ra lục công chúa, trước sau có liên quan, tỷ nghĩ lại mà xem, ngoại trừ mấy câu cửa miệng, muội muội có từng hại tỷ chưa?"
"Nói mấy lời sâu sắc này," Trương thái phi thu lại vẻ cười cợt, ý vị thâm trường nói tiếp: "Không giống tính của muội muội cho lắm."
"Tỷ tỷ không tin ta," Bị nghi ngờ, Thẩm thái phi cũng không tức giận, bà ấm giọng giải thích: "Muội muội nói lời càn rỡ một chút --- Lúc tiên đế còn tại vị, chúng ta đều không phải là người trong lòng người nọ, đã trôi qua vài chục năm, hà tất phải vì một người không còn mà tức giận?"
Giọng nói của bà hết sức thành khẩn, lời nói lại có lý, tinh thần Trương thái phi thả lỏng, ngữ khí cũng hòa hoãn: "Hôm nay muội muội tới đây, rồi nói những lời này, rốt cuộc là có ý gì?"
"--- Tỷ tỷ, nửa đời chúng ta đã bị chôn vùi rồi, cũng không cần phải so đo được mất cái gì, chuyện duy nhất mà chúng ta quan tâm, chẳng phải là con cái của chúng ta hay sao?"
Thẩm thái phi hạ giọng nói: "Khác thái phi có nhi tử, còn có cháu trai, tất nhiên bà ta không sợ gì cả, chỉ có chúng ta mà thôi, hôn sự của Tiểu Ngũ và Tiểu Lục còn nằm trong tay Hoàng hậu và bệ hạ, phàm là chúng ta sinh ra tâm tư nào khác, đều khiến cho nửa đời sau của bọn chúng sống không bằng chết, tỷ tỷ hãy nghĩ đến Ngũ công chúa, tỷ có thể bỏ được à?"
Ngẩn ngơ nhiều năm trong hậu cung, tình cảm với nhà mẹ đẻ ít nhiều gì cũng phai nhạt, mối lo duy nhất chỉ còn lại cốt nhục thân sinh của mình mà thôi, mà Ngũ công chúa càng là tâm can bảo bối trong lòng Trương thái phi.
Nghe Thẩm thái phi nói như vậy, bà bỗng nghiêm mặt lại, thần sắc cũng đoan chính hơn rất nhiều, "Ý của muội muội là----"
"Nếu Khác thái phi đi đến Tuyên Thất Điện, theo tính cách của bà ta, thể nào cũng muốn đào tận gốc gác, có điều bệ hạ đối xử với Hoàng hậu thế nào, tỷ tỷ nhìn là biết rồi đấy, Tĩnh An Hầu phủ lừng lẫy mấy đời, chẳng phải nói phế là phế đó hay sao? Thậm chí là bản thân Hoàng hậu cũng chưa chắc là người dễ chọc, lần này bà ta qua đó, chắc chắn sẽ thương tích đầy mình."
Đều là lão nhân trong cung, Thẩm thái phi vừa nói xong, Trương thái phi bèn hiểu ngày, "Muội muốn đến Tuyên Thất Điện nói rõ lập trường của mình."
"Trước mắt Khác thái phi còn chưa đi, chúng ta đi vẫn còn kịp," Thẩm thái phi kéo Trương thái phi đứng dậy, bà từ tốn nói tiếp: "Nếu tất cả mọi chuyện đã kết thúc, thái độ của chúng ta không còn giá trị nữa."
"Tỷ tỷ bảo ngũ công chúa tạo quan hệ tốt với hoàng hậu, dù sao chỉ là nể mặt mũi bên ngoài, giả sử chúng ta thật sự đứng về phía Hoàng hậu bên này, người ta mới bằng lòng để mình vào mắt đấy."
"Vậy ta phải cảm ơn muội muội rồi," Trương thái phi giật mình hiểu ra, bà rất biết ơn, "Ta vốn không muốn dính vào mấy chuyện như thế này, có điều vừa nghe muội muội nói, ngược lại ta đã hiểu."
"Chúng ta làm bạn nhiều năm, tỷ tỷ hà tất phải khách sáo làm gì," Hai người cùng nhau đi đến Tuyên Thất Điện, Thẩm thái phi nói tiếp: "Đến tuổi này, ai còn thiếu mấy phần lệ kia, có điều vì hạnh phúc cả đời con cái, còn có vì để tìm một nhà chồng tốt cho nó nữa, tỷ nhìn Nguyên Thành mà xem, lúc tiên đế còn tại vị, nó hung hăng vênh váo cỡ nào, song hôm nay thì sao, còn không phải bị mẹ chồng em chồng thi nhau mạt sát, nói cho cùng, phải xem gả được vào một nhà thế nào..."
Trương thái phi nghĩ đến nữ nhi của mình, bà cũng vô cùng đồng cảm với lý lẽ này, "---- Đúng thật là như thế."
Đối với suy tính của Trương Thẩm hai vị thái phi, Khác thái phi hoàn toàn không hay biết gì hết, bà ta cầm khăn tay chà cho mắt sưng đỏ hết cả lên, làm ra dáng vẻ đủ đáng thương, mang theo hai mắt rưng rưng chạy tới Tuyên Thất Điện, chỉ có sâu trong đáy mắt là sự lạnh lùng sắc bén.
---- Hoàng hậu không để bà ta sống khá giả, vậy thì nàng ta cũng đừng mong có quả ngon để ăn!