Sau khi Thanh Li có thai, đã lâu nàng chưa từng gần gũi với Hoàng đế, bỗng nhiên thân thiết một hồi, nàng có chút không chịu nổi, sáng sớm ngày hôm sau nàng lại thức dậy trễ.

Hôm này Hoàng đế không lâm triều, cũng chẳng có việc gì gấp gáp, sợ tiểu cô nương thức dậy sẽ không vui vì mình rời đi sớm, nên hắn dứt khoát ôm nàng ngủ đến lúc mặt trời lên cao.

Thanh Li dụi dụi mắt thức dậy thì thấy người xấu xa kia đang nằm bên cạnh nhìn mình cười cười, nhất thời nàng nhớ lại hắn đã làm mấy chuyện xấu ép buộc người như thế nào, nàng hầm hừ liếc hắn rồi đẩy hắn ra khỏi chăn, sau đó nàng lập tức cuộn mình lại, xoay người vào trong không để ý tới hắn.

Nội điện ấm áp, đêm qua sau khi tận hứng hai người đều mặc trung y lại, dĩ nhiên Hoàng đế không lạnh, bị tiểu cô nương trừng hắn cũng chẳng đỏ mặt, hắn mặt dày mày dạn sấn tới duỗi tay ra ôm cả người và chăn vào trong lòng.

Cách một lớp chăn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên người con tằm kia một cái, Hoàng đế lười biếng nói: "Diệu Diệu, mới sáng sớm, sao lại không để ý tới người rồi?"

Đêm qua Thanh Li bị giày vò không nhẹ, lúc này eo nàng còn có chút đau, hình như cả mắt cũng hơi sưng nữa, nàng không thèm nhìn hắn mà trả lời: "Dù sao chàng cũng bắt nạt người ta, không thèm để ý chàng nữa."

Trước mặt tiểu cô nương, Hoàng đế tuyệt đối là người cầm được buông được, lúc trên giường da mặt dày như tường thành, thời điểm xuống giường đi dỗ dành người thì lại ăn nói khép nép.

---- Đã nếm được ngon ngọt thì ngại gì hạ mình một chút?

Dây dưa một lát, thấy Tiểu Diệu Diệu có chút mất hứng, hắn bèn không chút do dự lựa chọn cúi đầu, hai tay ôm chặt tiểu cô nương ấm giọng nói: "Là do trẫm không tốt, quá mức tham hoan, vất vả cho Diệu Diệu của chúng ta rồi."

Tay dùng chút kỹ xảo, Hoàng đế nhẹ nhàng chui vào trong chăn tiểu cô nương, trán đối trán với nàng, cực kỳ dịu dàng, "Diệu Diệu đánh trẫm cho nguôi giận có được không?"

Thanh Li là người hiền lành, nàng thích ăn mềm không thích ăn cứng.

Thực chất bên trong mà nói, tính của nàng lại thiên về hướng kiên cường hơn, chẳng qua là trong ngày thường tính tình nàng dịu dàng ngoan ngoãn, mới đặc biệt khiến người ta sinh ra một loại ảo giác ---- Tiểu cô nương yêu kiều mềm mại, giống như rất dễ bắt nạt.

Sự thật chứng minh, nếu có người không biết điều ngang ngược nói chuyện với nàng, hoặc bắt buộc nàng chấp nhận gì đó, tất nhiên nàng sẽ đánh trả lại chẳng chút lưu tình, Nguyên Thành trưởng công chúa và Quý Phỉ Phỉ ngày đó trong cung tiệc là một ví dụ.

Tuy nhiên, nếu dùng một cách khác, dùng lời lẽ nhẹ nhàng một chút, phàm là vấn đề không đụng chạm đến nguyên tắc, Thanh Li đều rất dễ thương lượng.

Thí dụ như hiện tại, thấy Hoàng đế cúi đầu, nam nhân quân lâm thiên hạ mà chấp nhận cúi đầu trước mặt mình, nàng kiên cường không nổi nữa, thậm chí trong lòng còn kiếm cớ biện hộ thay Hoàng đế.

---- Nam nhân mà, lâu như vậy không làm, khó khăn lắm mới được ăn mặn một lần, ham mê một ít cũng là chuyện bình thường.

Thanh Li hừ một tiếng, nàng cúi đầu cắn lên môi hắn một cái, xem như là bỏ qua chuyện này, "---- Lần sau không được như vậy nữa đâu đó."

Hoàng đế sớm biết tiểu cô nương thích ăn mềm, thấy khóe mắt nàng vẫn còn hơi đỏ do đêm qua hắn làm quá trớn, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, lòng hắn mềm nhũn, khẽ hôn lên hõm vai nàng, hắn đề nghị: "---- Đi xem tấu chương với trẫm một lát nhé."

Thanh Li nằm trên giường lâu rồi, nàng cảm thấy chán không có việc gì làm, nghe thế, nàng gật đầu đồng ý ngay, "Đi lại một tý cũng tốt."

Hoàng đế đề nghị như thế vốn là muốn có mỹ nhân bên cạnh để hồng tụ thiêm hương*, ai ngờ hương còn chưa kịp thêm thành công thì đã có khách không mời mà đến.

*Hồng tụ thiêm hương: ý nói thư sinh ngồi đọc  sách có mỹ nhân bên cạnh.

Thái giám từ ngoài đi vào, cung kính lên tiếng bẩm báo: "Bệ hạ, Tông chính tự khanh cầu kiến ạ."

Tông chính, ý nghĩa như tên, chính là người chịu trách nhiệm cai quản cơ cấu thân tộc của Hoàng đế và huân quý ngoại thích, trong các thời kỳ có nhiều hoàng tử công chúa, hoàng tộc đông đúc nhân khẩu, thì cũng được xem là một bộ phận hết sức bận rộn.

Thế nhưng cho tới bây giờ, mấy người còn sót lại của hoàng tộc chỉ dùng đầu ngón tay là có thể tính ra, hậu cung của Hoàng đế thì chỉ có một mình Thanh Li, cho nên tác dụng của Tông chính này tương đối mờ nhạt, kéo theo sau đó giá trị tồn tại của viên quan Tông chính tự khanh cũng cực kỳ thấp.

Hiện tại, tự dưng nghe nói Tông chính tự khanh đến cầu kiến, không chỉ ban đầu Thanh Li có chút giật mình, ngay cả Hoàng đế cũng lộ vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra sao.

Tỏ ý bảo Thanh Li đi vào trong, Hoàng đế dừng bút lại, trầm giọng phân phó: "Cho hắn vào đi."

Tông chính tự khanh đã gần 50 tuổi, thân thể vẫn còn rất cường tráng, ông vững bước tiến lên thi lễ với Hoàng đế xong mới bẩm báo: "Bệ hạ, hôm qua, gia chủ Quý gia đi đến Tông chính tự..."

--- Người gọi là gia chủ Quý gia, chính là người đã từng là Tĩnh An Hầu.

Cẩn thận liếc mắt dò xét sắc mặt Hoàng đế, thấy vẻ mặt hắn không có gì khác thường, Tống chính tự khanh mới tiếp tục nói: "Ông ta nói mình tuổi đã già, ước muốn duy nhất chính là ngậm kẹo đùa cháu, có điều Nguyên Thành trưởng công chúa lại mãi không sinh được, ông ta lại chỉ có một trưởng tử này, đương nhiên không muốn thấy y đoạn tử tuyệt tôn, ông ta muốn nạp thiếp thất cho nhi tử, sau khi sinh ra hài tử, hài tử sẽ được ghi dưới danh nghĩa Nguyên Thành trưởng công chúa." 

Lần này người Quý gia thật sự không còn cách nào có thể dùng được.

Từng là Hầu phủ vinh sủng bất tận, bây giờ cánh cửa tôn quý sắp đóng lại, bọn họ nhất định phải cân nhắc chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Trải qua chuyện cung tiệc, Quý gia không thể trông chờ vào Quý Phỉ Phỉ nữa rồi, tuy nhiên dù sao nàng ta cũng là nhi nữ ruột, Quý phu nhân không nỡ trách móc nặng nề, bà ta bắt đầu đưa mắt trông mong về phía nhi tử, mong hắn ta có thể sinh cháu trai để ẵm bồng.

Lý do càng quan trọng mà khó có thể nói ra khỏi miệng chính là ---- Quý gia, tương lai do ai kế thừa đây?

Tuy nói nhi tử là trưởng tử, nhưng cũng phải được trượng phu coi trọng, nếu trượng phu ghét bỏ sự thiếu khuyết không có con nối dõi của nhi tử, như vậy nhân tố bất lợi bày ra trước mắt, chuyện tương lai khó mà nói trước.

Phải biết rằng, thứ tử bên kia đã sinh rất nhiều cháu trai rồi.

Trong đầu toát lên ý tưởng này, Quý phu nhân không thể ngồi yên được nữa, ánh mắt khi nhìn Nguyên Thành trưởng công chúa cũng càng bén nhọn hơn.

Bản thân không sinh được hài tử, cũng không cho người ta sinh, thiên hạ nào có đạo lý như vậy.

Không con, đây chính là tội bất hiếu nặng nhất, nếu không phải nể mặt Nguyên Thành là công chúa hoàng gia, thì dù chỉ là gia đình bá tánh bình thường, cũng đã hưu nàng ta từ tám kiếp rồi.

Trước đây Quý phu nhân từng nghĩ sẽ để con trai nạp thiếp, có điều bà ta vẫn còn cố kỵ thân phận của Nguyên Thành trưởng công chúa, hơn nữa còn muốn mượn nàng ta trải đường cho nhi nữ, cho nên trước giờ bà ta mới chịu đựng không bộc phát, có điều tới thời điểm này, thấy nàng ta chẳng còn chút tác dụng nào, đương nhiên bà ta sẽ không khách sáo nữa.

Nói trắng ra là, Quý gia bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, còn Nguyên Thành ngươi, chỉ sợ cũng là một loại như Quý gia chúng ta mà thôi.

Mọi chuyện đã ra nông nỗi này còn sợ ngươi làm cái gì.

Quý phu nhân hạ quyết tâm nên thương lượng với trượng phu chuyện này, thực chất gia chủ Quý gia cũng nghiêng về phía chính thê và trưởng tử, nghĩ đến chuyện Nguyên Thành trưởng công chúa bị cắt giảm 300 thạch Lại lộc*, thế nên ông ta mới cả gan đi đến Tông chính tự.

*Thạch: Thạch (tạ), đong thì 100 thưng gọi là một thạch, cân thì 120 cân gọi là một thạch.

Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.

Tuy Tông chính tự khanh không có tài cán gì, nhưng ông cũng không phải là người ngốc đầu bị úng nước, khó khăn lắm cũng được xem là hiên ngang đường hoàng.

Tuy Nguyên Thành trưởng công chúa đã bị Bệ hạ chán ghé mà vứt bỏ, có điều nàng ta vẫn xuất thân từ Hoàng gia, Hoàng đế có suy tính thế nào, quả thực ông không biết, cho nên làm sao ông dám tự mình làm chủ kia chứ.

Lần này, Quý gia báo cáo mọi chuyện, ông cũng không vội đồng ý ngay, nhưng cũng không dám mạnh miệng từ chối, sau khi thương lượng với cấp dưới, ông bèn vào cung thám thính ý tứ của Hoàng đế.

Ngược lại, Hoàng đế không ngờ Tông chính tự khanh đến vì chuyện này, cau mày nghe ông ta nói xong, hắn liền trầm giọng nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này mà phải đến hỏi trẫm, vậy cần ngươi có tác dụng gì? Nguyên Thành là công chúa của tiên đế, vì thế cần phải có thể diện của công chúa hoàng tộc, ngươi trở về nói với người của Quý gia, nếu không được nó tình nguyện đồng ý, vậy thì bỏ cái suy nghĩ đấy đi."

"Dạ dạ dạ." Tông chính tự khanh không có nhiều giao tình với Quý gia, tất nhiên ông không quan tâm kết quả sẽ như thế nào, ông không ngừng cúi đầu vâng dạ, sau đó lại hỏi: "Bệ hạ, nếu như sau này trưởng tử Quý gia không có hậu sợ là liên lụy đến Hoàng tộc, ngày nào đó gia chủ Quý gia qua đời, vậy người kế thừa cuối cùng sẽ là thứ tử ạ?"

"Trẫm nhớ," Hoàng đế suy nghĩ một lát rồi chần chờ nói: "Thứ tử Quý gia Quý Minh Hoài, nhận chức lễ bộ phải không?"

Tông chính tự khanh chưa từng nghĩ Hoàng đế sẽ gọi ra cái tên Quý Minh Hoài, ông âm thầm do dự một chút thì nghe Hoàng đế nói tiếp: “Trưởng tử kế thừa gia nghiệp vốn là chuyện phải làm, nếu từ nay về sau trưởng tử vẫn không có con, vậy thì để thứ tử kế thừa, huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play