Hoàng Đế vỗ nhẹ vai tiểu cô nương, "Diệu Diệu rất tốt, đâu cần dùng đến hai chữ bao dung chứ."
Cái này, Đổng thị thực sự không phản đối.
Thậm chí bà con sinh ra một loại ảo giác là --- Chính mình đang soi mói tiểu cô nương nhà Hoàng Đế trước mặt này, người ta đang che chở tiểu cô nương cực kỳ chặt chẽ, lần lượt phản bác từng câu nói của bà đấy.
Ho nhẹ một tiếng, Đổng thị nhìn về phía nữ nhi đang ngồi trong lòng Hoàng Đế.
Sắc mặt Thanh Li còn có chút ửng đỏ, nàng lôi kéo ống tay áo Hoàng Đế, nói khẽ: "Con đều nghe chàng hết."
Đổng thị: "..."
Bà còn lo lắng nữ nhi ở trong cung không quen, sau lại có thai thân thể không tiện, bà không hiểu sao lại cảm thấy... Cảm giác như mình lo lắng là thừa thãi vậy.
Giống như hai người họ là một thể, mà mình chỉ là người thừa.
Sau kinh ngạc lúc đầu, trong lòng Đổng thị đã nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc nhìn về phía đôi phu thê tôn quý nhất đời này, ánh mắt bà cũng bình thản hơn nhiều.
Có lẽ đây mới thực sự là phu thê thân mật nhất đi.
Ở lại trong cung dùng bữa trưa, sau khi nói với Thanh Li rất nhiều chuyện, Đổng thị được Oanh Ca tiễn bà xuất cung.
Tảng đá lớn trong lòng Thanh Li không còn, nghĩ đến nguồn gốc chuyện tình của mình và Chương Vũ Hậu kia, nàng càng cảm thấy chột dạ, lại nhớ đến dáng vẻ ăn dấm chua của Hoàng Đế, một chút chột dạ kia của nàng lại chuyển thành ngọt ngào vô cùng.
Nàng quan tâm hắn, hắn cũng quan tâm nàng như thế, thiên hạ to lớn, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa sao?
Đợi đến buổi chiều, lúc Hoàng Đế trở lại tẩm điện thì thấy tiểu cô nương đang mặc trung y nằm ở trên giường cho mình, một đôi mắt hạnh đẹp đẽ cười dịu dàng nhìn hắn, không còn xa cách như trước nữa rồi.
Hắn tiến tới hôn một cái lên mặt nàng, Hoàng Đế cười nói: "Không còn giận trẫm nữa rồi?"
Thanh Li duỗi tay ôm cổ hắn, thân mật cọ cọ vào người hắn, nàng đáp: "Rõ ràng là chàng tức giận với ta."
"Trẫm tức giận là có nguyên nhân đấy, nhưng nàng thì sao?" Hoàng Đế cởi giày lên giường, xoa xoa lỗ tai nhỏ của nàng, "Nàng tự nhiên lạnh nhạt trẫm, cái gì cũng không chịu nói, trẫm hỏi cũng không nhắc tới."
"Là ta không tốt," Thanh Li nằm trong lòng hắn, nàng ngoan ngoãn nhận sai: "Dù sao cũng là do ta thích nghĩ ngợi lung tung, oan uổng Diễn lang rồi."
"Hả?" Tay Hoàng Đế hơi dừng lại một chút rồi lập tức che giấu, nếu không để ý kĩ sẽ không nhận ra, hắn xoa xoa đầu nàng, giọng điệu không đếm xỉa tới mà hỏi:
"Nàng nghĩ đi đâu vậy?"
Trong đầu Thanh Li vốn có chút áy náy, lại nghe được giọng điệu ôn hòa này của Hoàng Đế, không tức giận nổi, cho nên nàng không chút do dự bán mình đi, vừa bán mình vừa thành thành thật thật đếm tiền giúp Hoàng Đế: "Mấy ngày trước đây, ở tiền điện ta đã nhìn thấy một phong thư, cũng không biết do ai viết, còn thân thân mật mật gọi chàng là Thực Thu..."
Nói đến đây, nước chua trong lòng Thanh Li lại bốc lên, nàng hậm hực đẩy Hoàng Đế ra, vẻ mặt uất ức mà trách móc: "Ta còn không có hỏi chàng, đó là ai viết vậy chứ? Ta thầm nghĩ có thể là Chương Vũ Hậu nhưng nghĩ lại còn có thể là người khác đấy!"
"Không có không có," Hoàng Đế không phải là người thích nhìn tiểu cô nương ghen mà cảm thấy hài lòng, tình cảm của bọn họ là nước chảy thành sông, cùng không cần dùng những chiêu trò của những đôi phu thê không thân
thiết đi tranh thủ tình cảm kia. Hắn vừa thấy tiểu cô nương tủi thân, vành mắt đỏ hết lên bèn vội vàng ôm nàng dỗ dành:
"Chính là Chương Vũ Hậu viết đấy, khi đó trẫm còn chưa đăng cơ, cũng không có chút xa cách với một ít tâm phúc. Không chỉ là Chương Vũ Hậu, Anh Quốc Công, Trường An Bá bọn họ đều xưng hô như vậy đó, đó cũng không phải chuyện gì không thể để lộ ra ngoài sáng, nếu Diệu Diệu không tin, ngày mai nàng đi nhìn một chút là biết..."
Hắn đối đáp không có chút nào sơ sót, Thanh Li lại thả lỏng thêm vài phần, lập tức, tính tình yếu ớt mỏng manh của nàng lại phát tác, nàng thở phì phò đánh Hoàng Đế một cái, ấm ức nói: "Về sau không cho phép như vậy nữa! Ta còn không được gọi như vậy đâu!"
"Không cho phép nữa, không cho phép nữa, đã sớm không cho phép nữa rồi," Hoàng Đế vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, đè lại móng vuốt của con mèo nhỏ: "Thời gian của chúng ta còn dài mà, Diệu Diệu muốn gọi tên gì thì gọi tên ấy --- Chỉ cần là nàng gọi thì trẫm đều thích."
"Cái này còn tạm được," Thanh Li được vuốt lông, liếm láp móng vuốt nhỏ rồi lại nằm vùi vào lòng Hoàng Đế, nàng tiếp tục nói: "Vừa nãy ta đã nói đến chỗ nào rồi?"
"Nói đến đoạn nàng nhìn thấy phong thư trong tiền điện," Hoàng Đế nhắc nhở: "Bên trên còn có tên chữ của trẫm."
"Đúng, bên trên còn có tên chữ của chàng," Trên mặt Thanh Li còn có chút đau lòng, nàng rầu rĩ nói: "Khi đó ta có hơi mất hứng, đợi đến ngày thứ hai lại nghe các nàng nói Chương Vũ Hậu muốn vào cung, thoáng cái ta liền nhớ lại tin đồn lúc trước lưu truyền, chuyện tình giữa hai người các chàng."
"..." Hoàng Đế hơi hơi nheo mắt, giọng điệu lại không hề phập phồng: "Giữa hai chúng ta có chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì được nữa? Chuyện tình cảm đó," Vẻ mặt Thanh Li kiểu "khinh rẻ chàng chưa gặp qua sự đời", nàng hạ giọng hào hứng bừng bừng nói với Hoàng Đế: "Tuổi hai người không kém bao nhiêu, còn là bạn cũ, một bó tuổi rồi mà đều không chịu thành thân, ai nha nha, nhìn qua chính là quan hệ không bình thường..."
Máy hát vừa mở, Thanh Li liền có chút không hãm phanh lại được, mắt thấy đều đã nói xong rồi nàng mới phản ứng lại ---- Đang ở trước mặt Hoàng Đế đấy, làm sao mà nàng có thể nói hết toàn bộ như vậy chứ!
Ánh mắt Hoàng Đế hơi tối, dừng lại trên mặt nàng, mài mài răng, hắn mỉm cười nói: "Nói đi, sao Diệu Diệu không nói?"
"..." Thanh Li chột dạ nghịch nghịch ngón tay, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn: "Đều là người khác nói mà, ta cũng chỉ nghe được vài câu."
Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt hắn loáng thoáng lẫn theo một chút ý vị khác: "Hình như Diệu Diệu nghe được... Rất cặn kẽ nha."
"..." Thanh Li sợ nhất dáng vẻ này của hắn, trong thời gian ngắn, trái tim nhỏ bé của nàng đều run run rẩy rẩy, quyết định thật nhanh.
Nàng ôm lấy đùi hắn, đáng thương nói: "---- Diệu Diệu chỉ là người qua đường vô tội mà."
"À, người qua đường vô tội," Hoàng Đế lặng lẽ lẩm bẩm một câu rồi cười lạnh nói: "Trẫm làm sao lại cảm thấy người qua đường này tội danh có thừa vậy nhỉ?"
Thấy hắn như thế, Thanh Li động não xoay chuyển thật nhanh, đang nghĩ ngợi tung ra chiêu làm nũng cầu xin tha thứ thì lại cảm thấy dưới eo bỗng mát lạnh, váy dưới thân đã bị hắn lột xuống.
Nàng còn chưa kịp làm dáng vẻ thẹn thùng thì nghe được một tiếng "Bốp" giòn tan, trên cái mông nhỏ trắng trẻo mềm mại bị đánh một cái, trong lúc nhất thời, toàn thân mèo đều có điểm ngây dại.
Tiểu cô nương mang thai, cho dù Hoàng Đế có tức giận nhưng cũng biết khống chế sức lực, tiếng kêu kia nghe thì vang, trên thực tế lại không đau như thế.
Sở dĩ Thanh Li ngây người cũng không phải vì đau mà bởi vì nàng xấu hổ.
Nào có ai như vậy chứ, nàng cũng không phải tiểu hài tử, làm sao mà khi phạm sai lầm vẫn bị đánh đòn cơ chứ!
Đánh thì đánh đi làm sao mà hắn lại còn lột váy của nàng mà đánh vậy hả!
Thanh Li xấu hổ, hai gò má ửng hồng, suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, nàng trừng đôi mắt hạnh chỉ trích:
"Chàng đánh ta, vậy mà chàng lại có thể đánh ta!"
"Đáng đời," Một tay Hoàng Đế kìm chế để nàng thành thành thật thật, trong miệng lại cười lạnh nói: "Có thời gian suy nghĩ những thứ loạn thất bát tao này, nàng bị đánh là còn nhẹ đấy."
"Chàng quá xấu đi," Thanh Li thở hồng hộc nói: "Chán ghét chàng!"
"Cái này thì phải để sau hãy nói," Hoàng Đế thở hổn hển nở nụ cười, hắn nheo mắt nhìn nàng, giọng điệu khiến tiểu cô nương sợ hãi.
"---- Vừa rồi nàng nói, không nên tức giận với trẫm, cũng đã nhận sai với trẫm, nói cách khác, nàng đã đoán ra lý do vì sao trẫm mất hứng, có phải hay không?"
"..." Mắt Thanh Li chớp chớp, cuối cùng yên lặng dùng móng vuốt nhỏ che lỗ tai: "Diệu Diệu chẳng biết gì cả."
Hoàng Đế hoài nghi nhìn nàng, giống như có chút tin tưởng, hắn nhẹ giọng dò hỏi: "Quả thực không biết?"
Thanh Li nghĩ gạt người cũng không ít đi khối thịt nào nên khi nghe được Hoàng Đế không kiên trì thì liền thề son sắt nói: "Thật sự không biết, Diệu Diệu chưa bao giờ lừa chàng."
"Khi còn bé Diệu Diệu nói muốn gả cho trẫm," Giọng Hoàng Đế mềm nhũn, vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng nói: "---- Là lời nói thật lòng sao."
Một đôi mắt hạnh không e dè nhìn hắn, Thanh Li như đã dùng hết sự chân thành cả đời của bản thân: "Diệu Diệu nói là thật lòng."
"Trẫm đã biết, Diệu Diệu là bé ngoan," Hoàng Đế dịu dàng sờ sờ gò má nàng, sau đó lại nói: "Vậy lời nói muốn gả cho Chương Vũ Hậu thì sao?"
Thanh Li không cần nghĩ ngợi: "Diệu Diệu lừa hắn ta đấy."
Hoàng Đế ý vị thâm trường nở nụ cười: "---- Ồ?"
"Không phải," Thanh Li thoáng cái mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng giải thích: "Hoàn toàn không có chuyện đó, đó là một hiểu lầm..."
"Bốp" một tiếng, Hoàng Đế lại đánh một cái lên mông nhỏ của nàng, giọng nói dịu dàng đến mức khiến Thanh Li hoảng hốt:
"Diệu Diệu chưa bao giờ gạt người, hửm?"
Cái này, cuối cùng Thanh Li cũng nghẹn họng, không nói lên lời.
Suy nghĩ một hồi, nàng tựa vào ngực Hoàng Đế, bắt đầu làm nũng giả bộ thảm thương:
"Diễn lang đánh cũng đánh rồi, nên đừng tức giận nữa, có được không?"
Hoàng Đế hơi hơi cười nhìn nàng một lúc rồi nói: "Thuốc an thai của nàng đâu, bỏ ở nơi nào rồi hả?"
Thanh Li thấy hắn bật cười, trong lòng liền cảm thấy có đường thoát, nghĩ đến có đột phá nên cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không mặc y phục mà hấp tấp chạy đến chỗ ngăn tủ, lấy ra, có chút nịnh nọt đưa hắn.
"Cho trẫm làm cái gì," Hoàng Đế đứng dậy đi sang một bên, tự tay rót nước cho nàng, đút nàng ăn hai viên: "Đây là để cho nàng dùng đấy."
"Thái y đều đã nói không còn gì đáng ngại," Thanh Li nghĩ chuyện kia đã qua nên cái chân nhỏ ngang ngược đá một cái lên đùi Hoàng Đế, vừa nuốt thuốc xuống vừa nói lầm bầm: "Hai cái đánh vừa rồi cũng không nặng, không cần uống thuốc đâu."
Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng:
"---- Phòng ngừa vạn nhất."
Thanh Li không hề biết nguy hiểm đang rình rập, lấy gò má mình đi cọ cọ hắn, nàng còn có lòng dạ thanh thản đi làm nũng hắn:
"Diễn lang thật tốt."
"Ngoan," Mang theo hơi thở có phần nóng rực, Hoàng Đế hôn lên xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của nàng rồi lập tức ngẩng đầu cười khẽ nói: "Trẫm hiểu rõ Diệu Diệu mà."
Tiếng thở dốc của hắn có chút gấp gáp, động tĩnh lớn dưới thân cũng không thể bỏ qua, Thanh Li còn không rõ thì thật sự không xứng đáng là phu thê lâu như vậy.
Luống cuống tay chân leo đến giữa giường, nàng ôm chăn thật chặt, một đôi bàn chân nhỏ luống cuống cọ cọ nhau, sắp khóc đến nơi:
"Không phải ta đã nhận sai rồi sao, chàng làm cái gì vậy?"
Hoàng Đế bắt được mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, thuận thế hôn một cái lên đó, hắn vừa chặn tiểu cô nương lại vừa nhìn xung quanh rồi ra vẻ không hiểu hỏi:
"Trừ Diệu Diệu của chúng ta, ở đây còn có thể làm được cái gì khác sao?"
"Tiêu Phong Diễn!" Thanh Li bị lời nói hạ lưu này của hắn làm cho xấu hổ, tiếp theo đến nói chuyện cũng thành cà lăm:
"Chàng... Không biết xấu hổ!"
"Cô nương ngốc," Hoàng Đế nhìn má đào của nàng nhiễm đỏ, chậm rì rì nở nụ cười:
“Chuyện không biết xấu hổ vẫn còn ở phía sau kìa.”