Nghe xong tin tức này, Thanh Li liền tỏ vẻ không thiết sống. Đổng thị ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Con làm cái gì vậy, tự dưng bày ra bộ mặt như ăn phải mướp đắng. Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, cùng không phải trời sập đất sụp, tại sao con lại lo lắng đến thế hả?"
Làm sao mà chỉ có lo lắng không thôi chứ, nỗi buồn dưới đáy lòng Thanh Li còn như muốn tràn cả ra ngoài rồi ---- Không chỉ tràn ra ngoài mà còn muốn chảy ngược thành dòng sông rồi đấy.
Nàng nghĩ nghĩ một lát lại đi đến bên cạnh người mẫu thân, hạ giọng nói: "Nương, người nói... Hắn có biết hay không đây?"
Câu hỏi này của nàng có chút không rõ ràng, suy nghĩ rối bời, chẳng hiểu sao nàng chợt nhớ tới ngày hôm qua, sau khi Chương Vũ Hậu rời khỏi, Hoàng Đế đã nói.
----- Làm sao, không nỡ bỏ hắn ta?
Lại nghĩ đến dáng vẻ quái gở của hắn đêm qua, Thanh Li cảm thấy trước mắt tối sầm.
---- Cần gì phải suy nghĩ nữa chứ, khẳng định là đã biết rồi.
Đổng thị thấy nàng khác thường, bà cũng đoán ra vài phần manh mối: "---- Sao vậy, Bệ Hạ đã sớm biết hả?"
"A..." Một chút vui mừng Thanh Li cũng không có, nàng gật đầu nói: "Có lẽ chàng đã biết."
"Biết thì biết thôi," Đổng thị sờ sờ hai gò má nàng, dịu dàng an ủi: "Nếu hắn không tức giận thì chắc là hắn không so đo đâu. Con còn đang mang thai hài tử đó, làm sao Bệ Hạ sẽ vì chút chuyện nhỏ nhiều năm trước mà không vui chứ?"
Giọng của Đổng thị dịu dàng, mềm mại, ý tứ trong lời nói cũng khiến người tin tưởng nhưng Thanh Li cũng không cảm thấy được an ủi chút nào.
Nếu Hoàng Đế không phải là chòm sao Bò Cạp có lẽ Diệu Diệu còn có thể cứu chữa...
Nhưng lúc này... chỉ sợ là hết thuốc chữa rồi.
Hắn vốn nhỏ mọn... Có lẽ đã ghi thù rồi ấy chứ?
Diệu Diệu thật là khổ sở, Diệu Diệu có chút muốn khóc.
Ồ, không đúng.
---- Nếu như hắn vì chuyện nhiều năm trước giữa mình và Chương Vũ Hậu mà tức giận, nói cách khác, giữa hai người bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ quân thần mà thôi, mập mờ gì đó cũng đều không có!
Thật tốt quá, hắn vẫn là của một mình Diệu Diệu thôi đấy!
Nghĩ thông suốt một chuyện này, trong nháy mắt Thanh Li liền vui trở lại, ngay cả chuyện có thể sẽ bị một con bọ cạp chích cho một cái lúc trước khiến nàng lo lắng không yên cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trong chuyện tình cảm này, kỳ thật cũng không có liên quan đến những cái nhân tố bản chất các chòm sao cho lắm, yêu đủ sâu, dù là ai cũng đều chỉ nghĩ muốn độc chiếm người kia, một chút cũng không muốn chia sẻ.
Thanh Li cũng không ngoại lệ.
Nàng yêu người nam nhân này, cho nên không muốn buông tha hắn một chút nào, nàng thầm nghĩ muốn chiếm giữ tất cả của hắn.
Mặc dù Đổng thị không biết đầu óc nàng đã xoay chuyển đến chỗ nào nhưng bà cũng biết nàng thế này là đã nghĩ thông suốt nên cũng không nói gì thêm, bà vươn tay ra đỡ nàng đứng dậy, "Mặt trời cũng đã lên cao quá rồi, con vẫn còn nằm ườn trên giường, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa."
"Con mặc kệ người khác nghĩ thế nào đấy," Ngoài miệng Thanh Li oán trách vài câu nhưng nàng vẫn thuận theo ngồi dậy: "Chỉ cần hắn không chê con, người khác thì có quan hệ gì với con chứ?"
Đổng thị nghe được lời này, bà chỉ biết thầm lắc đầu, nhưng nhớ tới thái độ của Hoàng Đế nên cũng không nói ra.
Lúc ở nhà nữ nhi cũng đã được nuông chiều mà lớn lên, trước lúc xuất giá Đổng thị còn lo lắng sau khi nàng gả
cho người ta thì phải làm sao.
---- Mẹ chồng trượng phu làm sao sẽ nuông chiều nàng như phụ mẫu trong nhà được chứ?
Cho dù không lập phép tắc thì cũng soi mói lễ nghi, cách ứng xử của nàng, cũng có thể chèn ép nàng tới mức không ngẩng đầu lên được, buộc nàng phải tự cứng rắn lên.
Nữ nhi chính là được ngâm trong bình mật mà lớn, nếu nàng không chịu được, lại nên làm thế nào cho phải đây?
Nháy mắt nữ nhi đã xuất giá rồi, nàng gả cho là thiên tử cao cao tại thượng nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng hoàn toàn trái ngược với lo lắng của bà. Nữ nhi vốn đã là nữ hài tử yếu ớt nay lại càng được nuông chiều hơn nữa.
Trước đây, bên ngoài còn có người nói Hoàng Đế xem tiểu Hoàng hậu của hắn như nữ nhi mà nuôi nấng cưng chiều. Lúc Đổng thị nghe được bà còn xì mũi coi thường nhưng đến lúc này bà không khỏi tin vài phần. Cũng tốt, phúc khí như vậy, người bình thường muốn còn không có được đâu.
Bà dịu dàng nhìn Thanh Li, thời điểm Đổng thị hơi cảm thấy vui mừng thì nghe giọng nói trầm thấp của Oanh Ca từ bên ngoài vang lên: "Nương nương, phu nhân, Bệ Hạ đã trở lại."
"Trước tiên Diệu Diệu khoác thêm y phục đã," Trên người Thanh Li chỉ mặc trung y, Đổng thị vừa giúp nàng mặc váy ngoài vừa lên tiếng dò hỏi: "Không phải là Bệ Hạ đi tiền điện sao, làm sao bỗng nhiên đã trở lại rồi?"
"Con cũng không rõ lắm," Thanh Li mặc xong váy ngoài, lại loẹt quẹt giày thêu dưới sàn: "Đại khái là chàng quên cái gì đó nếu không thì cũng là muốn gặp nương một lần đi, dù sao cũng sẽ không còn nguyên nhân khác."
Nàng đoán không sai một chút nào, đêm qua trước khi ngủ, Hoàng Đế cầm một phần tấu chương đến tẩm điện xem, lúc sáng sớm ra ngoài lại quên mang theo, lại nghe được Trần Khánh nói phu nhân Ngụy Quốc Công đã tới,
hắn thấy có lẽ nên tới bái kiến nên trở lại tẩm điện.
Bởi vì biết được lá thư kia cùng với một ít suy đoán lung tung trong lòng mình nên Thanh Li không được tự nhiên hồi lâu, lại thêm Hoàng Đế cũng đang ăn dấm chua nên không dỗ dành nàng nên giọng điệu khi nói chuyện có
chút không đúng.
Vì vậy, lúc này khi phu thê hai người ở chung, mặc dù vẫn thân mật như trước nhưng so với lúc trước, thực sự ít đi chút ý vị nồng nàn.
Vừa lúc mới bắt đầu, Thanh Li còn tưởng Hoàng Đế vì chuyện gì khác nhưng lúc nghĩ nghĩ một chút liền biết hắn đúng là đang ghen nên trong lòng nàng những chuyện có thể có kia bỗng biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Nghĩ đến gần đây hai người hữu ý vô tình chiến tranh lạnh, nàng cảm thấy hơi xấu hổ lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng đang ghen, hắn cũng đang ghen nhưng cả hai lại cứ giữ trong lòng không chịu nói với đối phương, đáng đời cả hai người phải buồn bực lâu như vậy.
Không phải oan gia không thành đôi, thật là không có sai mà.
Hoàng Đế đối xử với nữ nhi tốt nhưng chung quy lại cũng vẫn là Hoàng Đế, Đổng thị biết rõ sự khác biệt tế nhị trong đó, mắt thấy Hoàng Đế đi vào bà bèn đứng dậy thi lễ. Đang muốn lặng lẽ liếc nhìn xem nữ nhi đã sửa sang trang phục xong chưa nhưng bà lại bị động tác của nàng lúc này dọa cho kinh sợ.
Thanh Li lười biếng ngồi trên giường, không chỉ không có ý muốn đứng dậy hành lễ mà nàng còn vươn tay, một đôi mắt hạnh như nước dịu dàng nhìn Hoàng Đế, dáng vẻ như muốn hắn ôm.
Hoàng Đế là vì chuyện từ nhiều năm trước mà tự mình buồn bực, lại thêm tiểu cô nương không biết làm sao, cũng cố chấp không để ý tới người khác, hắn cảm thấy đúng là không có cách nào.
Người vào tới Nội Điện đã thấy tiểu cô nương không còn xa cách như trước đây, nàng mềm mại bĩu môi cầu ôm một cái. Hắn nhìn thấy mà lòng bỗng mềm nhũn, cũng không cố kỵ phu nhân Quốc Công trước mặt, hắn bước
nhanh về phía trước, ôm lấy tiểu thê tử đang làm nũng, động tác dịu dàng, cưng chiều vỗ về nàng, thuận thế ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn động tác của phu thê hai người thuần thục đến thế thì cũng biết chuyện như vậy không phải mới chỉ là lần một lần hai. Đổng gia và Ngụy gia có mối quan hệ thâm sâu, Đổng thị và Ngụy Quốc Công cũng là thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp từ nhỏ, thời điểm tình cảm nồng nàn lưu luyến cũng không phải không có nhưng đột nhiên thấy phu thê thân mật như thế, dù cho chỉ là người đứng ngoài nhìn xem bà cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Vì một chút chuyện không hiểu ra sao khiến Thanh Li và Hoàng Đế ngầm có chỗ xa cách, cho đến khi hiểu được nàng bỗng cảm thấy hối hận nên vừa thấy hắn tới đây nàng liền theo bản năng muốn thân mật, nghĩ cũng không nghĩ đã vươn tay muốn hắn ôm.
Lúc này hai người còn đang thân mật ôm cùng một chỗ, cộng thêm bị ánh mắt kinh ngạc của Đổng thị nhìn tới, cuối cùng có chút ngượng ngùng, hai gò má nàng ửng đỏ, chôn cái đầu nhỏ vào ngực Hoàng Đế.
Mặc dù Hoàng Đế không biết vì chuyện gì mà tiểu cô nương lại nhiệt tình với mình như vậy nhưng cũng hưởng thụ vô cùng. Một mặt cảm thấy buồn cười chính mình không được tự nhiên, mặt khác lại bảo vệ nàng, ý bảo nhạc mẫu đang trợn mắt há mồm ở một bên đứng dậy, hắn nói khẽ: "Hoàng hậu trẻ tuổi, tính tình cùng có chút hoạt bát, phu nhân không nên so đo với nàng."
Cái gì gọi là không nên so đo với nàng?
Nó là từ trong bụng ta chui ra đấy, lời này của Bệ Hạ, giống như ta sẽ ức hiếp nó vậy.
Khóe miệng Đổng thị không nhịn được bắt đầu giật giật
---- Bệ Hạ cũng che chở nữ nhi quá rồi.
Bà âm thầm cảm thán một tiếng rồi lại cười nói: "Lúc ở nhà nương nương cũng lười nhác, gả cho người cũng vẫn như vậy, vẫn là thần phụ nên xin bệ hạ bao dung nàng hơn mới đúng."
“Thuở nhỏ trẫm bị gò bó đã quen, để nàng ở bên cạnh vừa vặn bổ sung cho nhau, càng lúc càng tốt.”