Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 87-3: Củ cải lăng nhăng 3


1 năm

trướctiếp

"Nói càn," Đổng thị liếc nàng, bà hỏi ngược lại, "Con thì có gì phải mất hứng?"

"Hắn và Chương Vũ Hậu," Đối với mẫu thân nhà mình, Thanh Li không cần quá câu nệ, nàng bĩu môi không chịu nói rõ, chẳng qua là hàm hồ nói một câu, "Không phải là thứ quan hệ... Gì đó sao?"

Đổng thị không hiểu đầu đuôi tai nheo gì, "Sao?"

Thanh Li có chút nói không nên lời, nàng vội ho một tiếng, "Không có gì ạ."

"Diệu Diệu," Đổng thị không hề che giấu vẻ tìm tòi, bà nhìn chằm chằm Thanh Li rồi thử thăm dò: "Con... Không nhớ gì hả?"

"..." Thanh Li cảm thấy hốt hoảng khi bị Đổng thị nhìn, nàng hỏi lại theo bản năng: "Nhớ gì ạ?"

Hình như Đổng thị hiểu ra gì đó, bà không trả lời câu hỏi của nàng mà lắc đầu nói tiếp: "Chuyện Chương Vũ Hậu, bệ hạ không mất hứng thật à?"

Thanh Li không hiểu, nàng cảm thấy có hơi không biết làm sao nên lắp bắp trả lời: "Không có... Chắc là không có."

"Vậy thì tốt rồi," Đổng thị sờ sờ đôi gò má được nuôi béo tròn của nàng trong thời gian qua, bà ấm giọng nói: "Cũng không phải là chuyện hay ho gì, không nhớ thì không nhớ."

Nghe mấy lời Đổng thị nói, lòng Thanh Li như bị mèo cào, ngưa ngứa không chịu nổi, nàng giữ chặt ống tay áo mẫu thân, gấp gáp hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy, nương nói thì nói cho hết đi mà, đừng chỉ nói một nửa."

"Chuyện xảy ra lâu rồi," Đổng thị không muốn nói thêm, bà chỉ nói: "Còn nhắc lại làm gì?"

Trực giác báo cho Thanh Li biết, hình như trong đó ẩn chứa một bí mật, chẳng những có liên quan đến nàng mà còn có liên quan với Hoàng đế.

Bởi thế, nàng càng không thể dễ dàng buông tha chuyện này.

Quấn lấy Đổng thị, nàng chơi xấu, "Nương à, nói nghe chút đi mà, một chút thôi một chút thôi... Con mặc kệ, người nhất định phải nói rõ, nếu không con sẽ đi hỏi hắn, để xem hắn có nói hay không!"

"Không có gì đáng nói hết," Đổng thị bị nàng quấn không chịu nổi, bà sợ nàng đi hỏi Hoàng đế thật rồi xảy ra chuyện không hay thì hỏng bét, cho nên bà thuận miệng thỏa hiệp, "Chẳng qua là mấy chuyện khi còn bé của con thôi."

Thanh Li mờ mịt chớp chớp mắt mấy cái, "---- Khi còn bé?"

"Khi đó con còn nhỏ, tổ phụ con còn trên đời," Đổng thị thở dài một hơi, bà chậm rãi kể tiếp, "Người có tuổi thường thích đi xung quanh, gặp gỡ ít bằng hữu cũ, tổ phụ con cũng không ngoại lệ."

"Đại ca lớn tuổi hơn con, lúc đó nó đã bắt đầu học chữ, nhị ca con thì ở bên ngoại tổ phụ nên không tiện, tổ phụ con chỉ biết dẫn con đi chơi khắp nơi --- Con còn nhớ không?"

Thanh Li không phải trẻ con chân chính, khoảng thời gian trưởng thành nàng đều nhớ rõ.

Trên thực tế, đối với những chuyện khi còn bé, nàng đều nhớ rành mạch, từ giọng nói và dáng vẻ của lão Ngụy quốc công, đến những ông cụ mà nàng từng gặp, nàng vẫn chưa từng quên, lúc này nghe Đổng thị nói như thế, nàng trả lời ngay, "Nhớ rõ ạ."

"Lúc tổ phụ dẫn con đến nhà Phạm lão thái gia ở Phạm gia, con đã gặp Chương Vũ Hậu rồi," Đổng thị nhìn nàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Con còn nhớ chứ?"

"Hả? Con đã gặp Chương Vũ Hậu sao?" Thanh Li nhướng đuôi lông mày, nghi ngờ hỏi: "---- Chuyện khi nào ạ?"

Đổng thị cau mày nhìn nàng: "Thật sự không nhớ rõ?"

Thanh Li lắc đầu, nàng thành thật trả lời: "Thật sự không nhớ rõ."

Đổng thị lắc đầu không biết phải làm thế nào, "Đã sớm bảo con uống ít rượu thôi mà con cứ không nghe, gây ra sai lầm rồi không nhớ."

"..." Thanh Li: "Sao ạ?"

"Con lén uống rượu của tổ phụ," Đổng thị cười trêu nàng, "Rồi say khướt trên yến tiệc của người ta."

"..." Thanh Li chối ngay, "Làm sao có thể!"

Đổng thị cười nhạt, "Con còn ôm lấy Chương Vũ Hậu, không cho người ta đi."

"..." Thanh Li đỏ mặt già, "Không có đâu, nương đừng nói lung tung."

Đổng thị không để ý tới nàng, bà tiếp tục cười nhạt, "Không chỉ không cho người ta đi, con còn ôm đùi người ta khóc, lau đầy nước mắt nước mũi lên người người ta."

"..." Thanh Li hơi mất bình tĩnh, mất bình tĩnh xong nàng mới mới cẩn thận từng li từng tí thăm dò, "Con không làm chuyện gì khác nữa chứ?"

"A," Hình như nhớ ra gì đó, Đổng thị kể tiếp: "Vừa khóc con vừa kêu gào, ở trước mặt nhiều người như thế mà chẳng biết rụt rè."

"..." Chỉ nghe tới đó thôi là đủ chết người, hiện tại Thanh Li không dám nghe tiếp nữa, dừng lại một lúc lâu, rốt cuộc nàng đành cam chịu số phận hỏi: "Con nói gì ạ?"

"Tại sao bây giờ ngươi mới về?" Đổng thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng, thuật lại hết lời năm đó nàng nói: "Không phải nói sẽ trở về lấy ta sao?"

"Mấy lời đó... Không phải con nói đâu," Thanh Li che mặt, cố gắng đẩy sai lầm sang cho người khác, "Lúc đó con mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một đứa con nít thôi, con không hiểu chuyện, nhưng mà Chương Vũ Hậu cũng không hiểu chuyện à? Tại sao y không biết đẩy con ra?"

"Làm sao con biết người ta không đẩy?" Đổng thị nhướng mi mắt nhìn Thanh Li, "Còn nằm ườn ra đất lăn qua lăn lại rồi, người ta còn biết làm thế nào nữa?"

Thanh Li hơi muốn khóc, còn nằm trên đất lăn qua lăn lại nữa chứ, "Tại sao không ai ngăn cản con hết vậy?"

"Có ngăn, nhưng mà ngăn không được," Đổng thị chậm rãi nói: "Con còn nhỏ như thế, người ta đâu thể nào đánh con bất tỉnh?"

Ôm một tia hi vọng cuối cùng, Thanh Li tội nghiệp hỏi: "Người trông thấy... Nhiều không ạ?"

"Không nhiều lắm," Có lẽ nhận ra nữ nhi hoảng sợ thật sự, Đổng thị vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: "Con còn không biết tổ phụ con à, bằng hữu bên ngoài cũng chỉ có mấy người."

Vậy mà còn chưa nhiều lắm!

Bằng hữu của lão Ngụy quốc công phần lớn đều có tuổi, ai cũng muốn khoe khoang con cháu của mình, đây cũng là nguyên nhân lão Ngụy quốc công đặc biệt thích dẫn nàng ra ngoài.

---- Tiểu cô nương vừa mềm mại đáng yêu vừa có phúc, mới tý tuổi đã thuộc thơ rồi, dẫn đi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu cũ, rất hãnh diện nha.

Thanh Li tưởng tượng ra hình ảnh các ông cụ dẫn theo các cháu của mình, nàng âm thầm tuyệt vọng.

Mất mặt quá đi!

"Vậy sau đó," Chịu đựng một hồi, nàng mới nặn ra được một câu: "---- Chuyện đó kết thúc thế nào ạ?"

"Còn có thể kết thúc thế nào," Đổng thị mỉm cười nhìn nàng, "Con liều chết bám trên người người ta không chịu xuống, vừa để xuống sẽ khóc, ngược lại Chương Vũ Hậu vẫn rất kiên nhẫn, cũng không chê con phiền, y ôm con dỗ dành một lát thì con ngủ mất tiêu... A... Khi đấy còn chưa phải là Chương Vũ Hậu đâu."

"..." Thanh Li lắp ba lắp bắp, "Con người Chương Vũ Hậu... Không tồi nhỉ!"

"Đúng thế," Đổng thị có vẻ cảm khái, "Khi ấy y chưa xây dựng công danh, đúng ra chỉ là một nhân tài có chút danh tiếng mới xuất hiện mà thôi, sau khi hồi phủ tổ phụ con còn nói với chúng ta, tiền đồ của y trong tương lai nhất định sẽ vô lượng."

"Hình như," Thanh Li hơi chần chừ rồi mới nói: "... Tất cả con đều không nhớ."

"Không lạ," Đổng thị dịu dàng nói: "Khi còn bé con rất thích uống rượu nho, chuyện sau khi uống thì chẳng nhớ gì cả, đại khái là do uống nhiều quá hóa hại, về sau con không uống được rượu nữa, một ly cũng không được, xem như là trả lại số lượng trước đây đã uống."

Thanh Li chẳng có tâm trạng phiền muộn vì tửu lượng của mình, nàng suy nghĩ về một chuyện khác vô cùng quan trọng.

---- Đoạn chuyện xưa của nàng và Chương Vũ Hậu, Hoàng đế có biết hay không đây?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng lại cảm thấy hơi mất bình tĩnh.

Tuy nói là chuyện khi còn bé, có điều dựa theo tính cách hay ghi thù của Hoàng đế, không biết sẽ gây ra cái mầm tai họa gì nữa.

Thanh Li uống một hớp nước, nàng lại lắp bắp hỏi: "Nương, chuyện đó... xảy ra vào thời gian nào ạ?"

Dù sao chuyện đã quá nhiều năm, nhất thời trong nửa khắc, Đổng thị không thể trả lời.

Cẩn thận nhớ lại, bà mới đáp: "Diệu Diệu còn nhớ hay không? Lúc con ba bốn tuổi ở nhà ngoại tổ phụ, bởi vì con lén uống rượu, cho nên cả ta và con, khi đó ta dẫn con về nhà ngoại tổ phụ, hai chúng ta đều bị ngoại tổ phụ mắng cho một trận."

Đâu chỉ còn nhớ, quả thực là nhớ rõ đến nỗi không thể rõ hơn!

Lúc đó chẳng phải là... lần đầu tiên nàng gặp gỡ Hoàng đế hay sao?

Đáy lòng thoáng hiện lên dự cảm không ổn, Thanh Li cười gượng gạo, "Có nhớ một chút ạ."

"Khi đó là mùa xuân," Đổng thị lại cười nói: "Vậy thì chuyện này xảy ra vào mùa hè đấy."

"..."

"Nương," Thanh Li lặng lẽ ôm chặt chăn, "Con hơi sợ."

"Có gì mà sợ," Đổng thị nghĩ nàng sợ thanh danh của mình bị ảnh hưởng nên dịu dàng khuyên nhủ: "Khi đó con mới mấy tuổi đâu, chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi, lại uống rượu, dù làm chuyện hồ đồ thì cũng chẳng ai nói cái gì đâu."

Thanh Li muốn khóc quá.

Diệu Diệu không có lòng dạ nào nghĩ mấy chuyện đó, Diệu Diệu chỉ sợ thôi.

Con nít hồ đồ thì không ai nói gì, nhưng lúc đó dù gì nàng có phải con nít chân chính đâu.

Quan trọng nhất chính là, trước đó Diệu Diệu đã đính ước với một ca ca xinh đẹp, vậy mà mới vừa qua chưa bao lâu, Diệu Diệu còn khóc lóc muốn gả cho một ca ca ưa nhìn khác, nếu bị hắn biết, nhất định hắn sẽ mắng nàng là đồ củ cải lăng nhăng.

Meo meo ô~

Thanh Li ôm chăn, đuôi cụp vào bên trong, có chút ưu thương nghĩ ngợi ---- Chắc là Hoàng đế chẳng biết đâu?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp