Ánh mắt hoàng đế mang theo một chút cảm xúc khó nén, qua một lát, hắn mới hừ khẽ một tiếng, "Vậy thì tốt."

Nắm cổ tay nàng, Hoàng đế kéo nàng đi ra ngoài, "Bên ngoài mặt trời rất đẹp, nàng đừng nhốt mình trong phòng cả ngày, trẫm dẫn nàng ra ngoài dạo một lát nhé."

Trong lòng Thanh Li vẫn còn mờ mịt không biết làm sao, cộng thêm thái độ lo lắng đối với hắn, nàng để mặc hắn kéo tay mình đi ra khỏi nội điện.

Tuyên Thất Điện cực kỳ rộng lớn, đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm mắt bao hàm được tất cả quang cảnh.

Đôi phu thê tay trong tay đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy thân ảnh cao lớn rắn rỏi của Chương Vũ Hậu đi đằng xa, áo bào màu tím phập phồng tung bay trong gió, lộ ra khí độ bất phàm, mang theo một chút tiêu sái không trói buộc.

Hoàng đế híp mắt nhìn một lát, rốt cuộc âm thầm cười lạnh.

---- Mặc ra dáng như vậy có tác dụng gì, còn không phải vẫn cô độc một mình à, trẫm có Tiểu Diệu Diệu, còn có nhi tử chưa chào đời, ngươi có cái gì?

Thanh Li cũng âm thầm quan sát một lát, đáy lòng không ngừng gào thét.

---- Mặc màu tím bóng bẩy, chẳng chút nam tính, nhìn qua không phải người tốt gì.

Chương Vũ Hậu hoàn toàn không biết mình trở thành mục tiêu oán thầm của đế hậu, y càng đi càng xa trong trời đông gió lạnh, không bao lâu, y đột nhiên rùng mình một cái.

---- Mùa đông năm nay... Thật sự là rất lạnh nha.

~

Án tham ô xôn xao dần dần lui về sau màn che, Ngụy quốc công luôn cáo bệnh miễn tiếp khách cuối cùng cũng tuyên bố hết bệnh, Thanh Li cũng nhận được tin tức Đổng thị muốn vào cung thăm mình, tuy ngoài miệng nàng không nói gì, song trong lòng lại rất chờ mong.

Tuy mấy ngày nay Hoàng đế vẫn luôn rất lạ, song lúc nghe Đổng thị muốn vào cung, hắn lại không hề qua loa.

Hắn đã sớm dặn ngự thiện phòng chuẩn bị cơm trưa, hắn ở lại tiền điện dùng bữa, để lại không gian riêng cho hai mẹ con Thanh Li.

---- Lâu lắm rồi tiểu cô nương chưa được gặp riêng mẫu thân của mình, chắc hẳn có rất nhiều lời tri kỷ muốn nói, hắn không cần qua đó tham gia náo nhiệt làm gì.

Mặc dù nói là đã qua năm mới, nhưng vẫn còn trong tháng giêng, thành Kim Lăng cũng chưa ấm áp được bao nhiêu.

Thời tiết lạnh là Thanh Li thích ngủ nướng, càng không cần phải nói lúc này nàng đang mang thai, đúng thời điểm dễ dàng cảm thấy lười nhác, đêm qua trước khi ngủ nàng còn nói phải thức dậy sớm chờ mẫu thân, thế nhưng sáng sớm nàng vẫn còn ôm chăn ngủ say sưa.

Hoàng đế yêu thương nàng cho nên dặn cung nhân đừng gọi nàng dậy, để nàng tự nhiên thức dậy là được.

Bởi vì nguyên nhân đó, đến khi Thanh Li mở mắt, đang lúc nàng định vươn vai cho đỡ mỏi thì đã nhìn thấy mẫu thân đang ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn mình.

"Nương đến lúc nào thế ạ," Nàng hoảng sợ nên vội vàng ngồi dậy, "Tại sao không có ai gọi con dậy hết vậy."

"Tới được một lúc rồi," Tuy đang ở trong phòng, xung quanh có đặt chậu than sưởi ấm, nhưng Đổng thị vẫn cẩn thận kéo chăn lại cho nàng, "Thấy con ngủ ngon quá, ai dám tới gọi con dậy chứ."

Tìm thấy mấy phần không hài lòng trên gương mặt bình tĩnh của mẫu thân, Thanh Li chịu không nổi mà bắt đầu nghiêm túc hơn, nàng kéo kéo ống tay áo của Đổng thị làm nũng, "Nương, trong cung tiệc mấy ngày trước không nói chuyện nhiều được, nhưng trong thực tế con rất nhớ người đấy."

"Chắc là nương nương đã quên rồi," Đổng thị nhướng mi liếc nàng một cái rồi cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, chỉ khi nào chột dạ, con mới nói mấy lời này."

Tâm tư Thanh Li bị mẫu thân nhìn thấu, nhất thời nàng hơi ngượng ngùng, nàng kéo ống tay áo Đổng thị vung vung, sau đó làm nũng tiếp, "Nào có ạ."

"Diệu Diệu," Trong nội điện chỉ có hai mẹ con nàng, Đổng thị nói chuyện cũng tùy ý hơn chút ít, bà nhích lại gần nữ nhi rồi nhẹ giọng hỏi: "Lúc bệ hạ đi con cũng không biết à?"

"Hắn đi sớm," Thanh Li có thể đoán được ý Đổng thị muốn nói gì, nhưng nàng vẫn ăn ngay nói thật, "Con cũng không biết hắn đi lúc nào."

Đổng thị lại hỏi nàng, "Sau khi đại hôn, con và bệ hạ vẫn sống chung theo cách này?"

"Cũng không phải đâu ạ," Nhớ đến mấy ngày sau đại hôn, Thanh Li hơi xấu hổ, nhưng nàng vẫn nhỏ giọng trả lời, "Vừa đại hôn xong hắn không có lên triều, nên chúng con đều thức dậy muộn, chỉ khi hắn bắt đầu vào triều lại thì chỉ còn mình con dậy trễ thôi."

"Tinh xấu này của con, thực là..." 

Cô nương đã xuất giá, có ai được chiều chuộng như thế, dù không phải đến thỉnh an buổi sáng mẹ chồng thì cũng phải thức dậy sớm hầu hạ trượng phu thay y phục mới phải đạo.

Đổng thị còn muốn nói thêm vài câu, nhưng bà bỗng nhớ tới trong cung tiệc ngày ấy Hoàng đế che chở nữ nhi thế nào, tất cả những gì muốn nói đều nuốt xuống, bà chỉ hỏi: "Hoàng đế không mất hứng chứ?"

"Không có đâu," Vừa nhắc đến Hoàng đế, ánh mắt bờ mi Thanh Li đều nhuộm vẻ dịu dàng ngượng ngùng khó tả, nàng lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Hắn mới không nỡ giận con đâu ạ."

"Vậy là tốt rồi," Hoàng đế cũng không nói gì, Đổng thị cũng không muốn khiến nữ nhi nhà mình vất vả, bà không nhắc đến chủ đề này nữa, nhìn về phía phần bụng còn chưa nhô ra của nàng, bà ân cần hỏi han, "Con có cực lắm không? Ăn uống được không con?"

''Khẩu vị không tốt lắm," Thanh Li dựa vào lòng Đổng thị, nhõng nhẽo y hệt lúc còn bé, "Có đôi khi vẫn thấy buồn nôn, nhưng sau đó lập tức ổn hết ạ."

Nghe nàng nói như vậy, Đổng thị mới cảm thấy vui một chút, bà vỗ vỗ vai nàng, "Ai cũng phải trải qua như thế cả, sau này tháng lớn hơn rồi sẽ tốt lên thôi."

"Hiện nay mới có hai tháng, đúng thời điểm phải cẩn thận một chút, sau này lộ bụng rồi càng không thể sơ xuất, lúc còn ở nhà con rất hồ đồ, bây giờ có thai, tính tình phải thu bớt lại một chút mới được, chuyện gì cũng phải đặc biệt cẩn thận."

Thanh Li đồng ý từng chuyện một.

Hình như nhớ ra gì đó, Đổng thị nhỏ giọng hỏi nàng: "Sau khi con có thai... Không có sinh hoạt phu thê với bệ hạ chứ?"

"...Nương!"

Mấy lời lúc nãy còn đỡ, tự nhiên nói đến cái này, Thanh Li đỏ mặt, một lúc lâu sau mới trả lời, "Không có mà, hắn có chừng mực."

"Vậy thì tốt rồi, hai người đều là lần đầu làm phụ mẫu, chuyện gì cũng phải cẩn thận mới đúng." Đổng thị thả lỏng một hơi, bà lại nhớ đến Quý Phỉ Phỉ trong cung tiệc ngày đó, lòng lại nhấc lên.

Sợ nữ nhi ngớ ngẩn, bà cố ý chỉ dạy, "Cuộc đời của con, đau khổ hay sung sướng gì bản thân con đều phải tự nếm, chẳng có liên quan gì đến người khác, con đừng lo lắng chuyện người ta nói như thế nào, chỉ cần mình vui vẻ là được."

"Con đang có thai, không thể nào tự hầu hạ, có điều nếu bệ hạ không đề cập tới, vậy thì con chẳng cần làm hiền thê an bài người cho hắn làm gì, giả sử thật sự có gì khác, tương lai đau khổ chỉ có bản thân con."

"Người ta có đồn đãi gì thì con cứ mặc kệ họ muốn nói gì thì nói, không ăn nho mới nói nho chua, đừng quan tâm --- Con biết chưa?"

Thanh Li cũng nghĩ như thế, dựa vào thái độ của Hoàng đế trong cung tiệc ngày đó, lòng nàng vẫn còn ngọt như mật, nhếch môi cười cười, Thanh Li kề sát vào tai Đổng thị nói lắp bắp: "Nương, trước khi thân, hắn đã nói với con.... Đời này chỉ cần một mình con, không cần người khác nữa."

Ban đầu Đổng thị hơi giật mình, tiếp theo là vui vẻ, bà thật lòng vui thay cho nữ nhi, "Thật hả con?"

Đôi mắt hạnh của Thanh Li cong lên, nàng khẽ gật đầu.

"Vậy thì nương hoàn toàn yên tâm rồi," Đổng thị nắm chặt tay nàng nhỏ giọng nói, "Năm ấy, lúc ở chỗ ngoại tổ phụ con, ta đã từng nghe hắn nói một câu, bệ hạ nói là làm, quân tử trọng chữ tín, nếu hắn đã nói như thế thì nhất định sẽ không đổi ý."

"Nếu hắn không nói như vậy," Thanh Li mỉm cười, nàng rũ mắt xuống bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhi đáng yêu mười phần, "Con sẽ không thèm để ý hắn đâu."

Đã lâu Đổng thị chưa gặp nữ nhi, tất nhiên bà rất lo lắng, trong cung tiệc ngày đó chỉ gặp thoáng qua, thật sự không thể nói mấy lời tâm sự, bây giờ đến đây, nghe nữ nhi kể mấy chuyện vụn vặt thường ngày, bà mới nhận ra cuộc sống nữ nhi trôi qua tốt lắm, tâm trạng nhất thời ổn định lại.

"Suýt chút nữa thì quên một chuyện quan trọng," Hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ, sắc mặt Đổng thị đột nhiên thay đổi, bà giữ chặt cổ tay Thanh Li, giọng điệu gấp gáp, "Hôm qua Chương Vũ Hậu tiến cung, chắc con cũng biết?"

Đổng thị không phải là người lo lắng vì mấy chuyện nhỏ, từ trước đến nay, cực kỳ ít thấy bà như vậy.

Thanh Li cảm thấy hơi tò mò, nhưng nàng biết mẫu thân không phải người bắn tên không có mục đích, nàng gật đầu đáp lại: "Đương nhiên con biết, buổi sáng hôm qua con còn nhìn thấy y mà."

"Thấy y?" Đổng thị bình tĩnh liếc nàng mấy lượt, ánh mắt có chút sầu lo, giọng bà nặng nề hẳn: "Bệ hạ không mất hứng đó chứ?"

"Hắn làm gì phải mất hứng," Vừa nhắc đến chuyện này, Thanh Li bỗng phát hỏa vô cớ, “Con không mất hứng thì thôi chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play