Lúc Thanh Li còn chưa xuất giá thì đã nghe qua tin đồn này, khi ấy nàng còn âm thầm bàn luận với Lan Nhị tỷ.

Chẳng qua là khi ấy, bất luận là Hoàng đế cao cao tại thượng hay là Chương Vũ Hậu oai hùng bất phàm, đều chẳng có liên quan gì đến nàng, dính dáng đến mấy vấn đề khó nói ra khỏi miệng đó, nghe qua tai này thì cũng lọt qua tai kia thôi.

Đợi đến khi thành đôi với Hoàng đế, cái ý niệm này cũng đã từng đảo qua đảo lại trong đầu Thanh Li mấy lần, tuy nhiên sau khi thành thân, xét thấy thái độ nóng bỏng nhiệt tình của Hoàng đế, cộng thêm cảm giác động tình lúc ôm nàng, thật là chẳng dính dáng gì đến chuyện ham thích phương diện kia cả, nhìn qua là biết trai thẳng mười phần, nàng cũng không còn rối rắm chuyện không có kia nữa.

Thế nhưng, thời điểm hiện tại, trong đầu Thanh Li bỗng hiện lên mấy ý nghĩ kỳ quái.

Nghĩ mà xem, nét chữ trên phong thư kia có hơi khí khái, nếu nói là bút tích của tiểu thư khuê các thì có vẻ cứng nhắc quá, giả sử đổi lại là nam tử thì ngược lại có nhiều khả năng hơn.

Cho nên nói, có phải bức thư kia là do Chương Vũ Hậu viết hay không?

Động tác trên tay Thanh Li dừng lại một lát, trong đầu vang lên từng hồi trống báo động, nàng đứng bật dậy, ngó trái ngó phải nói: "Ra tiền điện xem thử một chút."

Tình cảm Đế Hậu cực kỳ tốt, sau khi thành hôn hiếm khi tách ra, mọi người còn nhìn thấy bọn họ thân mật nhiều hơn nữa, thấy hoàng hậu đứng dậy là vội đi tìm Hoàng đế, tuy trong lòng mọi người cười thầm hoàng hậu dính người, song ngoài mặt chẳng ai dám thể hiện ra cả.

Có điều Thanh Li đến sớm, lúc nàng đi qua trong tiền điện chỉ có mình Hoàng đế và vài thái giám, về phần Chương Vũ Hậu trong lời đồn, không biết đã đến rồi về hay là vốn chưa có đến, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Hoàng đế ngồi sau thư án đọc tấu chương, dáng người đoan chính, khuôn mặt nghiêm nghị, đều thể hiện sự uy nghi của bậc đế vương.

Dáng vẻ này của hắn, người bình thường nhìn đã thấy sợ, song Thanh Li lại chẳng quan tâm, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Hoàng đế rồi thử lên tiếng thăm dò hắn: "---- Chàng đang bận rộn gì đó?"

"Mấy chuyện tiền triều kia chứ còn gì nữa," Hoàng đế không biết mớ bồng bông trong đầu tiểu cô nương, hắn chỉ nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt, hắn không ngẩng đầu nói tiếp: "Dù sao vẫn chưa giải quyết xong."

"Nghe nói hôm nay Chương Vũ Hậu sẽ vào cung, tại sao không thấy người đâu?"

Thanh Li làm ra vẻ vô tình nhắc tới nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn mặt Hoàng đế, ngữ khí nhẹ nhàng từ tốn, "Từ lâu ta đã nghe nói Chương Vũ Hậu tuổi trẻ anh hùng nên muốn gặp mặt một lần, đáng tiếc là cho đến nay vẫn chưa được như nguyện, ta còn tưởng hôm nay sẽ được nhìn thấy đó chứ."

Lời nàng nói cực nhẹ nhàng, tựa như không thể so sánh sức nặng với lông chim, nhưng lại làm thái giám tổng quản đứng bên cạnh hơi biến sắc, ông nhướng mi liếc hoàng hậu một cái rồi âm thầm lắc đầu, sau đó rũ mi xuống một lần nữa.

"Hắn ta còn chưa tới đây, thế nào," Hoàng đế ngừng việc trong tay, rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khó tả, giọng nói mang theo sự nặng nề khó phát hiện, "--- Diệu Diệu rất muốn gặp hắn ta?"

"Ngược lại cũng không phải muốn lắm," Giờ khắc này Thanh Li bị thái độ của hắn ép đến nỗi lòng chùng xuống, nàng rũ mi giải thích: "Chỉ là có chút tò mò mà thôi."

Hoàng đế tiện tay ném ngự bút trong tay xuống bàn, phát ra tiếng động trầm đục, tựa như sấm chớp trước cơn mưa to, khiến lòng Thanh Li hơi chấn động, nàng giật mình theo bản năng.

"Đừng nóng vội," Hắn lười biếng nở nụ cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên mặt nàng, chậm rãi nói: "Nàng sẽ được nhìn thấy nhanh thôi."

Ban đầu Thanh Li vốn chỉ nghi ngờ lung tung, bây giờ thấy thái độ Hoàng đế như thế, cách nói chuyện cũng quái gở, trong lòng nàng càng cảm thấy nặng nề hơn, nàng nhỏ giọng đáp lại một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Không biết Hoàng đế đang suy nghĩ gì, hiện tại hắn cũng không dỗ dành nàng như trước nữa.

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, mày nhíu chặt bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, lúc đang định mở miệng nói gì đó thì nghe tiếng thái giám ngoài cửa thông báo, "Bệ hạ, Chương Vũ Hậu đến rồi ạ."

Dù sao Thanh Li cũng là người trong hậu cung, nơi đây lại là tiền điện của Tuyên Thất Điện, mặt dày mày dạn gặp gỡ thần tử thì không được thỏa đáng cho lắm, nghe báo Chương Vũ Hậu đã đến, Thanh Li chần chờ một chút, sau đó nàng đành ngoan ngoãn đi vào nội thất.

Hoàng đế ngồi thẳng người nhìn chằm chằm theo bóng lưng nàng một lát, mãi đến khi màn che khép lại mới thu hồi tầm mắt.

Chương Vũ Hậu Trình Thanh Nghiêu nhỏ tuổi hơn Hoàng đế, song cũng được coi là đứng tuổi, do bôn ba làm việc nhiều năm, dù gương mặt không tính là già, nhưng cả người lại toát lên vẻ chững chạc điềm tĩnh.

Tuy y là tâm phúc của Hoàng đế, song xét về mặt quy tắc thì chưa từng ngạo mạn, sau khi tiến vào tiền điện, y chưa từng liếc mắt nhìn lung tung mà cúi đầu hành lễ theo phép tắc.

Do trở ngại lễ nghĩa, Thanh Li chủ động tiến vào nội thất, có điều dù là như thế, tính tò mò trong lòng lại chưa từng giảm bớt, mượn màn che dày dặn, nàng vén một góc lên nhìn trộm vị Chương Vũ Hậu này.

Đại khái là đã chinh chiến nửa đời người, trên người Chương Vũ Hậu cho người ta loại hơi thở cực kỳ tương tự Hoàng đế, bất luận là vẻ ngoài tuấn lãng hay là thái độ nghiêm túc, thậm chí là khí chất bên trong cũng vậy, khiến cho Thanh Li cảm thấy rất quen thuộc.

Nhìn thoáng qua, hai người có vẻ hơi giống nhau.

Có lẽ do ánh mắt nàng quá mức nóng bỏng, Chương Vũ Hậu vô thức nhìn sang, Thanh Li hết hồn nhanh chóng buông màn che xuống, rụt đầu trở về.

Lúc ánh mắt Chương Vũ Hậu lướt qua chỉ nhìn thấy tấm màn che màu xanh yên ắng, bên cạnh là lư hương ngọc đang tản ra từng làn khói mơ hồ, y lắc lắc đầu, hình như mình quá mức mẫn cảm nên mới sinh ra ảo giác.

Hoàng đế từ tốn nhấp một ngụm trà đã nguội, giọng nói có chút lạnh lùng khó có thể phát hiện, "---- Nhìn cái gì đó?"

"Không có," Chương Vũ Hậu cúi đầu nhận lỗi, "Thần mạo muội, mong bệ hạ thứ tội."

"Không sao," Ánh mắt hoàng đế như có như không vô tình liếc về phía màn che rồi thản nhiên mở miệng, "Nói tiếp đi."

"Cuộc chiến Tây Lương lần này, ngoại trừ án tham ô thì cần phải điều chỉnh lại trợ cấp và thưởng phạt ở các bộ, thần ăn nói càn rỡ, xin bệ hạ đừng giận."

Thấy sắc mặt Hoàng đế không đổi, Chương Vũ Hậu âm thầm thả lỏng, y cười nói tiếp: "Thần nghe được mấy lời mộc mạc trong quân doanh, ngược lại có chút ý tứ, hôm nay thần kể lại cho bệ hạ nghe."

"Quân Tây Bắc giống như được thân mẫu nuôi dưỡng, bất luận là quân lương hay trợ cấp, đều là thứ nhất đẳng."

"Quân cấm vệ doanh Vũ Lâm thì như được kế mẫu nuôi dưỡng, tuy rằng thân phận kém một chút, song dù gì cũng được xem như con, không có gì đáng lo."

"Số quân còn lại thì chẳng khác nào do chó đẻ,  quân lượng phát trễ nhất, trợ cấp ít nhất, chuyện xấu gì cũng bị đổ lên đầu, thế nhưng chuyện tốt thì chỉ có thể đứng bên cạnh ngó."

"Loại chuyện này dù sai trên người ai đi chăng nữa thì cũng không có người nào tình nguyện, bệ hạ nói xem có phải đạo lý này hay không."

Lời nói này có chút thô tục, tuy nhiên Hoàng đế cũng không giận, hắn mỉm cười gật đầu, "Có lý lắm."

Chương Vũ Hậu đứng dậy thi lễ rồi trầm giọng nêu ý kiến của mình: "Chẳng phải thần ngóng trông mọi thứ có thể thống nhất, song tốt xấu gì cũng nên công bằng một tý ---- Được ăn thịt rồi thì cũng phải nhả lại chút xương cho những kẻ không kịp ăn thịt chứ?"

"Mọi người đều chỉ có một cái mạng, lên chiến trường cũng chỉ có vẻn vẹn cái mạng đó mang ra chém giết, vậy mà lại có những mạng quý hơn một chút, chuyện này khiến người ta tin phục thế nào đây?"

"Cứ thế mãi, thần chỉ sợ lòng người xao động, lòng quân đại loạn."

Cách một lớp màn che, mặc dù Thanh Li không nhìn thấy vẻ mặt hai người thế nào, nhưng nàng vẫn nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, giờ khắc này nghe Chương Vũ Hậu phát biểu như thế, ngược lại ấn tượng của nàng về y rất tốt.

Nói chuyện dí dỏm, nhân phẩm không tệ, còn hiếu thảo, dù sao cũng không phải là hạng người xấu.

Giả sử không xảy ra chút chuyện gì không nên với Hoàng đế... Vậy thì càng tốt hơn.

Thanh Li nghĩ ngợi lung tung một lát, nàng cảm thấy đầu óc mình rối loạn như một mớ bồng bông, trái giật nhẹ, phải giật nhẹ, dù sao cũng không tìm thấy lối ra, khó hiểu khiến người ta phiền lòng.

Nàng hơi giật mình khi thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tấm màn che bị người xốc lên. 

Hoàng đế đứng trước mặt nàng, ánh mắt tìm tòi nhìn chăm chú lên mặt nàng, hắn thản nhiên hỏi: "--- Nghĩ gì đấy?"

Nữ nhân chửa ngốc mất ba năm, đặt trên người Thanh Li quả không sai một tý nào, đầu óc nàng vẫn còn mơ màng, thốt lên một câu theo bản năng của mình, "Chương Vũ Hậu đi rồi?"

"Thế nào?" Hoàng đế cũng bắt đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Không nỡ bỏ hắn ta?"

Câu này có ý gì?

Thanh Li phát hiện giọng hắn không đúng lắm, tâm trạng hình như cũng không tốt, đương nhiên nàng sẽ không trêu vào, nàng lắc đầu trả lời: “Tất nhiên không phải rồi, ta và y không quen biết, có gì mà nỡ với không nỡ chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play