Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 85-2: Người cũ 2


1 năm

trướctiếp

"Không sao," Hoàng Đế có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, như là đang nhìn một tiểu hài tử không hiểu chuyện, "Nếu như họ tặng nàng lễ nặng như thế, nghĩ sơ qua cũng biết họ không phải là người sạch sẽ đâu đấy. Chờ đến lúc trẫm xét nhà, vật vẫn rơi vào tay nàng như thường mà, còn ai có thể nói xấu được chứ."

Thanh Li suy nghĩ một chút số người tặng lễ là bao nhiêu, nàng lại hỏi: "---- Đều muốn xét nhà của tất cả bọn họ sao?"

"Cũng không đến mức ấy," Hoàng Đế rất cưng chiều sờ sờ cằm nàng, như là gãi ngứa cho con mèo nhỏ, vừa cọ cọ vừa không thèm đếm xỉa tới: "Còn phải xem bọn họ mắc lỗi lớn hay nhỏ."

Suy nghĩ một chút, hắn vừa cười vừa nói: "Nếu tất cả nàng đều không thu, chỉ sợ sẽ khiến lòng người bàng hoàng, sinh ra tâm tư oán hận với nàng cũng không tốt. Thế này đi, trẫm sẽ nói cho nàng mấy nhà, nếu bọn họ đưa lễ tới thì nàng chỉ cần thu là được, cũng là để cho bọn họ an tâm."

Thanh Li cũng không phải người thiếu tiền, vừa nãy nàng cũng chỉ đùa với Hoàng Đế một chút mà thôi, giờ lại nghe được hắn nói như vậy nên không khỏi cẩn thận: "---- Thật sự có thể chứ?"

"Có gì mà không thể," Hoàng Đế vừa viết lên giấy cho nàng vừa nói: "Có trẫm là chỗ dựa mà, nàng sợ gì chứ?"

Lời này của hắn đã mở đường cho nàng, Thanh Li mừng rỡ đi thu đồ hối lộ làm phong phú kim khố của bản thân, nàng cực kỳ hăng hái nhận lấy mảnh giấy rồi quay đầu đi căn dặn Oanh Ca Ngọc Trúc.

Hoàng Đế thấy khẩu vị của nàng mấy ngày nay không tốt, người cũng hơi ủ rũ, hắn vốn định tìm một chút chuyện cho nàng làm thì đúng lúc thấy nàng hứng thú với việc này nên cứ để cho nàng chơi đi.

Dù sao nàng cũng có chừng mực, sẽ không làm quá.

Có một tầng suy nghĩ này, lại thấy tinh thần tiểu cô nương sáng láng, trong lòng hắn vẫn hơi cảm thấy đắc ý.

Chỉ là đến ngày thứ hai, Hoàng Đế đã không còn cái suy nghĩ ấy nữa.

Tiểu cô nương cầm một chồng danh sách dày, từng tờ từng tờ một đọc cho hắn nghe.

Nếu như là những lời ngọt ngào tình nồng ý mật giữa phu thê với nhau thì Hoàng Đế cũng nhịn nhưng chồng kia đều là danh sách liệt kê những đồ vật hối lộ của các phủ, giọng của nàng nịnh nọt, cung kính vô cùng, giống như hắn là Nghiêu Thuấn* chuyển thế, công lao như Tam Hoàng **, Hoàng Đế nghe đều cảm thấy chán nản, vậy mà nàng còn có thể có nề có nếp đọc ra danh sách dài như vậy.

*Nghiêu Thuấn: vua Nghiêu và vua Thuấn, hai vị minh quân trong truyền thuyết cổ. Sau này dùng để chỉ Thánh nhân.

**Tam Hoàng: ba ông vua trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc: Toại Nhân; Phục Hi; Thần Nông hoặc Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng.

Chỉ nghe được một lúc mà đã cảm thấy lỗ tai mình sắp hỏng mất, hắn dừng bút lại, đi đến bên cạnh tiểu cô nương đang đọc hăng say kia, "Tâm ý của bọn họ trẫm đã biết rồi, Diệu Diệu đừng đọc nữa."

"Thu tiền tài của người thì cũng phải trừ họa cho họ," Thanh Li nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt nàng là đang tán dương mình chuyện này, "Cầm đồ vật của người ta thì cũng phải thay họ làm việc, bằng không để cho người ta biết thì sẽ nghĩ ta thành người thế nào."

Nói xong câu này, nàng cũng không để ý tới Hoàng Đế mà tiếp tục đọc, nên làm gì thì làm đó.

Hoàng Đế híp mắt nhìn nàng một lúc, cuối cùng không chịu nổi, hắn đi qua ôm lấy tiểu cô nương đang lảm nhảm không thôi kia rồi gằn giọng nói: "---- Tổng cộng nàng đã thu bao nhiêu tiền?"

Thanh Li giơ tay ra đếm, cuối cùng cũng không cho ra được một kết luận, nàng mơ hồ trả lời: "Rất nhiều rất nhiều đi."

Hoàng Đế âm thầm đau răng, nén lại tính tình bắt đầu dỗ dành tiểu hài tử trước mặt:

"Trẫm để Trần Khánh giao nội khố cho nàng, nàng thích gì thì tự mình đến lấy được không?"

Thanh Li thành thật nhìn hắn: "---- Chàng muốn hối lộ ta?"

"Bọn họ cho nàng bao nhiêu thì trẫm lại cho nàng được không?" Hoàng Đế gõ gõ vài cái trên trán nàng, "Trẫm tiêu tiền mua việc nàng im lặng còn không được sao?"

Đôi mắt Thanh Li sáng long lanh, nàng mở miệng hỏi lại hắn:

"---- Cầm bao nhiêu cũng được chăng?"

Hoàng Đế gật đầu: "Chỉ cần nàng vui vẻ."

Từ xưa, thuế thu về quốc gia, phú quý thu về tay thiên tử, tích tụ qua bao nhiêu năm, nội khố chứa biết bao trân bảo, tiền bạc, tơ lụa, chỉ sợ rất nhiều người khó có thể tưởng tượng được con số này.

Thanh Li ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn:

"---- Không sợ ta chuyển sạch kho của chàng sao?"

"Cũng đừng chuyển sạch," Hoàng Đế nghĩ một lúc, hơi nghiêm túc nói: "Tốt xấu cũng chừa lại cho trẫm một ít, nuôi nàng với hài tử chứ?"

"Đi, ai mà thèm chuyển hết, nó vốn chính là của ta đấy, chỉ là chuyển từ tay trái sang tay phải, chàng có ý kiến gì?!"

Thanh Li bị Hoàng Đế điểm trúng huyệt cười, nàng đẩy hắn ra, cười hì hì nói:

"Không phải là không muốn nghe ta đọc thôi sao, chàng làm gì mà phải nói một đống như vậy chứ."

Nàng đi vào bên trong, đến chỗ giá sách thì tùy ý nói tiếp:

"Dầu gì cũng đã thu đồ vật rồi, ta cứ tìm một chỗ để vào, Diễn lang nếu rảnh rỗi thì đến nhìn một cái nhé."

Hoàng Đế thấy nàng không còn kiên trì nên hắn cũng cảm thấy khoan khoái một chút, tất nhiên là thuận miệng đáp ứng.

Giá sách trong thư phòng ngày nào cũng có người dọn dẹp, lau chùi, kích cỡ sách như được đo bằng thước, sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, Thanh Li bước tới nhìn thấy cũng cảm thấy không đành lòng làm loạn lên.

Một bên án thư là các loại văn thư, theo thứ tự dày mỏng mà sắp xếp, nếu để lạc đi đâu đó sợ là sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng, lúc cần tìm không thấy.

Lượn vài vòng trong thư phòng cuối cùng nàng cũng tìm được vị trí của bộ sách cũ, tùy tiện xếp chồng ở phía trên.

Có lẽ bởi vì Hoàng Đế thật lâu không động đến, giá sách này không ngăn nắp như mấy cái trước, còn có phong thư kẹp bên trong, một góc hơi lộ ra, ở trong giá sách chỉnh tề này đặc biệt gây chú ý.

Chứng cưỡng chế của Thanh Li phát tác, nàng đi qua đè nó xuống, muốn để nó gọn vào bên trong.

Chỉ tiếc, hành động này không thể làm nàng đạt được mục đích mà còn khiến lá thư này hiện ra mấy nếp nhăn, cũng may đây không phải là cái văn thư quan trọng nào, bằng không thì há lại không phải lỗi của nàng.

Rút phong thư đã ố vàng từ trong cuốn sách ra, nàng định kẹp lại vào nhưng lúc nhìn thấy tên húy của người nhận trên phong thư lại không nhịn được mà có chút giật mình.

---- Bên trên chính là tên chữ của Hoàng Đế, Thực Thu.

Trong lòng Thanh Li chợt hồi hộp.

Cẩn thận nhìn lại, bên ngoài phong thư vẫn ghi thời gian, nàng tính sơ một chút liền biết phong thư này có lẽ được viết vào mười mấy năm trước, lúc Hoàng Đế chưa xưng đế đã nhận được đấy.

Có chút... Kỳ lạ.

Để thể hiện sự tôn trọng, giữa người cùng lứa tuổi xưng hô phần lớn là tên tự, nhưng đối với người Hoàng tộc lại không phải như thế.

Dù cho khi đó Hoàng Đế không được tiên đế coi trọng nhưng cũng là đích xuất hoàng trưởng tử, giữa những người cùng thế hệ mà xưng hô tên tự cũng có phần thất lễ.

Về phần tên tự kia, chỉ sợ cũng chỉ có các trưởng bối mới gọi.

Thanh Li đã theo Đổng Thái Phó nhiều năm, đối với thư pháp cũng có vài phần tâm đắc. Nàng nhìn chữ viết trên phong thư, loáng thoáng vẫn mang theo vài phần không thông thạo, ngây ngô là biết người viết thư cũng không lớn tuổi.

Hay lắm!

Qua nhiều năm như vậy, một phong thư mà vẫn còn được giữ gìn tốt như vậy, quả thật là tình nghĩa sâu nặng thắm thiết.

Nhìn vào vị trí của nó chỉ sợ trước đó không lâu còn được rút ra xem, lúc này mới không thể nhét lại chỗ cũ được.

Còn xưng hô cái gì Thực Thu, gọi thân mật đến vậy nữa chứ.

Thanh Li yên lặng cắn chặt răng, vị chua từ dưới đáy lòng ào ạt tràn ra.

---- Nàng còn chưa từng gọi như vậy đâu □(□^□) □.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp