Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 85-1: Người cũ 1


1 năm

trướctiếp

Việc Tĩnh An Hầu phủ rớt đài mới chỉ là một điểm bắt đầu, đợi đến ngày thứ hai sau cung yến, cũng chính là ngày mùng chín tháng giêng, Hoàng Đế chính thức khai bút, hắn lấy khí thế sét đánh lôi đình, bắt đầu xử lý vụ án tham ô trước đây.

Mặc dù Tĩnh An Hầu phủ có động tay chân nhưng thực sự động vào không sâu, nhưng dưới tình thế này lại vô cùng vi diệu.

---- Đến cả Tĩnh An Hầu phủ công danh mấy đời nối tiếp mà cũng không dám nhúng vào quá sâu vậy chủ mưu chân chính của đại án này sẽ là nhân vật thế nào đây?

Cuối cùng vì chứng thực suy đoán này, sau buổi tan triều ngày mùng chín hôm đó, chúng thần mới biết được một tin tức khiến người người kinh hãi ---- Binh đoàn phụ trách bảo vệ kinh đô phụng mệnh của Hoàng Đế tiến vào thành Kim Lăng, hiển nhiên chuyện đổ máu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Năm trước Hoàng Đế cũng không trắng trợn hỏi tội, tuy chúng thần biết hắn định tóm gọn một lần nhưng thực sự không ngờ mãnh liệt dữ dội như thế. Trong nhất thời, người người nhà nhà trong thành Kim Lăng đều là lòng người bàng hoàng, sợ hãi không thôi.

Thanh Li ở trong nội cung, bầu bạn bên cạnh Hoàng Đế, người thân trong nhà nàng lại không có liên quan đến vụ án này nên tất nhiên nàng sẽ không hỏi nhiều, dù cho bên ngoài có mưa gió nổi lên thì cuộc sống của nàng cũng vẫn là một mảnh bình yên.

Đến bây giờ, việc nàng cần làm duy nhất đó là ăn cơm thật ngon, ngủ cho thật say, giữ tinh thần luôn vui vẻ là được.

Cho đến mấy ngày trước đây tình trạng nôn nghén bắt đầu nặng hơn, buổi sáng mới thức dậy nàng đã cảm thấy buồn nôn, tiếp theo khẩu vị của nàng cũng kém rõ rệt, những đồ ăn lúc trước nàng vẫn thích thì nay một chút cũng không muốn ăn, trái lại những đồ ăn mới mẻ, kỳ lạ nàng rất bằng lòng dùng thử.

Hoàng Đế đối với mấy cái này cũng không thèm để ý, hắn cũng không thiếu một chút tiền kia nhưng đối với việc thay đổi khẩu vị của nàng hắn có chút lo lắng nên căn dặn ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn mỗi loại một chút, không cần số lượng chỉ cần tinh xảo, hoàn mỹ, cẩn thận chú ý đến khẩu vị thay đổi của nàng.

Đến thời gian ăn trưa, trước mặt Thanh Li chính là món sủi cảo tôm thủy tinh mà trước đây nàng la hét muốn ăn. Tay nghề của ngự trù rất tốt, lớp vỏ bên ngoài bao quanh con tôm được cán cực kỳ mỏng, trải qua quá trình nấu càng thêm óng ánh long lanh, thịt tôm trơn bóng có thể nhìn thấy rõ ràng, cộng thêm mùi thơm tươi mới cuốn hút của món ăn khiến người ta khó có thể cưỡng lại được.

Hoàng Đế hầu hạ vị tiểu tổ tông này thật cẩn thận. Hắn sợ nàng bị nóng nên cố ý thổi cho nguội bớt rồi mới đưa tới miệng nàng, rất dịu dàng săn sóc.

Lúc trước bữa ăn, trong lòng Thanh Li cảm thấy thèm món này vô cùng nhưng khi vào bữa ăn, lúc cầm đũa đâm đâm cái sủi cảo tôm kia nàng lại cảm thấy không còn chút thèm ăn, miễn cưỡng cắn một cái liền hơi hơi nhăn lông mày.

Hoàng Đế hỏi nàng: "---- Mùi vị không ngon sao?"

"Không phải," Ngự trù đúng là đã trổ hết tài năng đấy, Thanh Li cũng không muốn liên lụy đến người ta, nàng thành thành thật thật nói: "Là không muốn ăn." Nói xong nàng liền nhíu đôi lông mày, gắp miếng sủi cảo còn hơn một nửa, đưa đến bên miệng Hoàng Đế.

Khẩu vị của Hoàng Đế so với nàng nặng hơn nhiều, hắn hưởng thụ mỹ nhân đút ăn xong mới nói: "Đồ ăn thanh đạm quá à?"

"Không phải thế," Thanh Li đút hết cho hắn phần còn dư lại trong bát, vừa đút hắn ăn nàng vừa trả lời: "Chính là không có khẩu vị thôi."

Hoàng Đế để tùy nàng đút thức ăn vào trong miệng mình, sau khi nuốt xuống toàn bộ hắn mới thấp giọng quở trách một câu: "Khó chiều, trừ trẫm ra cũng không biết ai chịu nổi nàng đây."

"Ta khó chiều," Thanh Li cười hì hì nói: "Còn không phải do Diễn lang nuông chiều mà ra ---- Đáng đời chàng phải chịu đựng thôi."

"Nàng cứ kiêu ngạo đi," Hoàng Đế liếc nàng một cái rồi cười lạnh: "Đợi hài tử sinh ra thì nàng mới có quả ngon để ăn."

"Còn sớm lắm," Thanh Li nhướng lông mày: "Cứ qua lúc này rồi hãy nói."

Hai người đang nói chuyện thì thấy thái giám đi vào, nói nhỏ vài câu vào tai Trần Khánh, không biết chuyện gì mà có thể khiến vị thái giám tổng quản luôn luôn không đổi sắc mặt này hơi biến sắc.

"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng Đế nhìn ra vài manh mối trên mặt Trần Khánh, hắn ngồi thẳng lưng trầm giọng hỏi.

"Bê Hạ, thái giám vừa mới báo lại," Giọng của Trần Khánh không nóng không vội, chỉ hơi nhíu lông mày cho thấy dưới đáy lòng ông không bình tĩnh như bề ngoài: "Binh Bộ Thị Lang Khúc Nghị... Tự sát tại nhà rồi."

"Giờ mới tự sát sao, lúc trước gã đã làm cái gì đây hả, có điều lại nói," Hoàng Đế ném đôi đũa bạc trong tay lên cái bàn, phát ra "coong" một tiếng giòn vang: "Gã cũng là người thông minh đấy."

"---- Vẫn tốt hơn một số người đến chết cũng không nhận tội kia."

Từ xưa Vương hầu làm việc không nể nang ai, cũng không có hình phạt rõ ràng nào từ cấp trên, nhưng mà điều kiện đầu tiên là bọn họ phải thức thời cái đã.

Như Binh Bộ Thị lang Khúc Nghị chẳng hạn, chưa hỏi đến tội đã tự sát, giả sử lỗi của gã cũng không quá nặng thì còn có thể bảo toàn thanh danh cho đời sau, không đến mức liên lụy đến gia quyến.

Trái lại nếu tình trạng nước đến chân mà vẫn không chịu nhận thức, chỉ sự kết cục cũng không tốt như vậy đâu.

Từ sau chuyện Tĩnh An Hầu phủ, thành Kim Lăng chợt sóng êm biển lặng hẳn, nhưng dù là ai thì cũng biết, cái yên tĩnh kia chỉ là yên bình trước bão táp mà thôi.

Khúc Nghị chọn tự sát vào thời điểm này, không thể nghi ngờ đã ném một tảng đá lớn vào mặt nước yên ả, trong nháy mắt làm cuộn lên vô vàn tầng sóng.

Có người bằng lòng cam chịu số phận, tự nhiên cũng có người không muốn thừa nhận . Sau khi Khúc Nghị chết, ngay trong ngày hôm ấy, phòng lưu giữ sổ sách chợt bốc cháy, một trận cháy lớn không thể dập tắt lửa ngay khiến một mồi lửa đốt sạch cả phòng. Cũng may Hoàng Đế đã sớm có chuẩn bị, trước đó đã căn dặn người cất riêng sổ sách nên mới không dẫn đến hậu quả trở tay không kịp.

Cùng lúc đại hỏa phát sinh, hạ nhân trong các gia đình thành Kim Lăng cũng im hơi lặng tiếng biến mất. Sóng gió nổi lên, những vị chủ tử kia đã liên kết trước, lại sợ đám hạ nhân để lộ tiếng gió nên họ trở thành đối tượng đầu tiên bị thanh lý, sống không thấy người chết chẳng thấy xác, ở trong trận sóng gió này bặt vô âm tín.

Dấn thân sâu trong vũng nước đục không thể cầu cứu được ai đành phải liều chết mà tự cứu lấy mình, ít liên quan hơn thì bắt đầu tìm đường phủi sạch quan hệ.

Nghĩ đến lúc trước, việc Tĩnh An Hầu phủ bị tiêu diệt trở thành ngòi nổ, lại nhớ tới ân sủng của Hoàng Đế đối với Hoàng Hậu nên cũng đã có người đến cửa Ngụy Quốc Công phủ cầu sự giúp đỡ, thậm chí trực tiếp để phu nhân hậu trạch dâng bài tử cầu kiến Hoàng Hậu.

Xưa nay Ngụy Quốc Công phủ ít xuất đầu lộ diện, đến khi cô nương nhà mình làm Hoàng hậu thì lại càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, chắc chắn sẽ không phản ứng trước những lời cầu xin đó.

Để đề phòng mọi người gặp nhau lại cảm thấy mất mặt, Ngụy Quốc Công dứt khoát cáo ốm, không tiếp khách. Đổng thị với tư cách là đích thê, tất nhiên bà muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc, bà còn căn dặn người đưa thư cho Thanh Li, bảo nàng không cần phải tiếp bất kỳ ai cả.

Không cần Đổng thị dặn dò, Thanh Li cũng biết có chừng mực, không để ý đến những bài tử cầu kiến kia.

Chỉ tiếc nàng trốn được người ngoài lại không tránh khỏi người trong cung, sau khi từ chối những vị phu nhân cầu kiến kia, trong nội cung Khác Thái Phi cũng đã cầu kiến.

Chuyện lần này, nhà mẹ đẻ Khác Thái Phi cũng có quan hệ trong đó, Thanh Li hiểu rõ đó là một vũng bùn lầy, không cần phải để ý dây vào, lại nghĩ đến Triệu Hoa Anh cũng xuất thân từ Triệu gia, trong lòng nàng càng cảm thấy chán ghét tất nhiên sẽ không chịu để ý đến.

Triệu gia là huynh trưởng ruột thịt của Khác Thái Phi Triệu Tĩnh làm đương gia, ông ta giữ chức quan tứ phẩm, tự nhiên cũng không tìm được cái đại thụ nào để dựa vào. Chuyện vừa vỡ lở ra, người ông ta nghĩ tới đầu tiên là muội muội cùng với cháu ngoại trai Vương gia của mình.

Có thể là gia chủ một gia tộc, tất nhiên Triệu Tĩnh cũng không ngu. Chuyện lần này liên lụy rất lớn, ông ta cũng không dám tùy tiện kéo cháu ngoại trai Vương gia xuống nước nên chỉ đưa tin cho muội muội, xin bà đi năn nỉ một chút.

Khác Thái Phi cũng đã nghe ngóng hiểu được huynh trưởng mình, tuy nói tài đức bình thường nhưng cũng không phải kẻ mơ hồ, chỉ biết ra ngoài làm xằng làm bậy, có lẽ cũng chỉ có chút liên quan mà thôi.

Không cảm thấy việc này có bao nhiêu nghiêm trọng, bà thầm mắng huynh trưởng vài câu rồi đưa tin cầu kiến Hoàng Hậu. Vốn cảm thấy đây là chuyện chắc chắn trong tầm tay, song bà ta lại không ngờ là bị từ chối, vẻ mặt bà ta không khỏi có chút bẽ bàng, lại nghe thấy huynh trưởng bên ngoài liên tục thúc giục, bà ta càng cảm thấy bất mãn, chỉ là chuyện Tĩnh An Hầu phủ trước đó không lâu, cuối cùng bà ta cũng không dám lộ ra chút sắc mặt nào, chỉ đành âm thầm nhịn xuống, không dám đề cập tới.

Thanh Li nghe cung nhân bẩm báo, nói thời điểm Khác Thái Phi đi ra sắc mặt bà ta không tốt là biết mình đã đắc tội người ta rồi, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.

Vả lại, dù có đắc tội đi nữa, Khác Thái Phi cũng không thể làm gì được mình đấy, nàng mới không sợ đâu.

Hoàng Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương, nàng chậm rì rì đi qua, chờ hắn ngẩng đầu nhìn mình nàng mới vươn tay vẽ ra một vòng tròn lớn, vẻ mặt tràn đầy không muốn, "Oanh Ca nói với ta, Thanh Dương Hậu phủ đưa đồ tới, có một hạt châu lớn như này này, còn có những phủ khác nữa cơ, họ tặng đều là đồ vật giá trị liên thành đấy. Nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho chàng nên ta đã để các bà mang đồ về rồi."

"Chàng nhìn một chút xem, vì đại sự của chàng," Thanh Li có chút thịt đau như cắt nhìn hắn oán thán: “Ta đã mất đi bao nhiêu thứ đây.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp