Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 86: Nền tảng tình yêu 1


1 năm

trướctiếp

Nhìn chằm chằm vào phong thư tình kia một lát, Thanh Li bỗng cảm thấy lòng mình hơi... Rối loạn.

Dù sao Hoàng đế lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, lại sống ở thời đại mà người ta thành gia lập thất cực sớm, nếu trước khi gặp nàng hắn có vài đoạn tình cảm khác, thì cũng không phải chuyện đáng trách.

Có điều, trong lòng Thanh Li vẫn có chút khó chịu.

Cho dù là ở thời hiện đại, một cô gái đang thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, bỗng nhiên phát hiện bạn trai luôn giữ thư tình của bạn gái cũ, chắc hẳn cô ấy cũng khó chịu như vậy. 

Đã nói là chỉ có một mình ta mà, tại sao tự dưng xuất hiện một bạn gái cũ.

Diệu Diệu không vui, Diệu Diệu có tâm sự (^)!

Tiện tay nhét lá thư trở về vị trí cũ, nàng bĩu môi hầm hừ đi ra gian ngoài, cũng chẳng thèm nhìn Hoàng đế mà đặt mông ngồi xuống ghế, cúi đầu không nói chuyện.

Lúc tới đây tiểu cô nương còn rất cao hứng mà, bây giờ sao lại bí xị thế này, Hoàng đế cảm thấy có chút khó hiểu nên lên tiếng hỏi: "Diệu Diệu, sao nàng không vui thế?"

Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Li muốn lên tiếng trả lời, song lời đến bên môi nàng lại nuốt trở vào.

Hai người kết tóc phu thê được một thời gian, Thanh Li cũng hiểu được Hoàng đế phần nào ---- Mặc kệ trước đây hắn trải qua thế nào, trong hiện tại, lòng hắn chỉ có mình nàng, tình ý trong đó, nửa điểm cũng không phải giả vờ.

Vừa nghĩ như thế, nàng bỗng cảm thấy hình như mình hơi ích kỷ quá, cứ níu lấy chuyện nhiều năm trước không buông, nếu nói ra thì có vẻ tính toán chi li quá.

Đã là chuyện xưa mơ hồ, hà tất phải nhắc lại, khiến cả hai người đều không vui.

Thế nhưng... Nếu không hỏi tới, trong lòng nàng sẽ lo lắng, mà lo lắng nhiều sinh bệnh thì không hay.

Bối rối quá.

Nàng chẳng nói chẳng rằng, đầu cúi thấp, Hoàng đế càng cảm thấy kỳ lạ hơn, hắn thả ngự bút trong tay xuống rồi gặng hỏi: "--- Cuối cùng là có chuyện gì?"

Thanh Li rầu rĩ liếc hắn một cái, nàng lắc đầu trả lời, "Không có gì."

Nghe thấy câu trả lời, Hoàng đế càng không yên lòng hơn, hắn hỏi lại một lần nữa: "Thật sự không có chuyện gì?"

Con mèo nhỏ phiền muộn cúi đầu, cái đuôi cũng cúp vào, dừng lại một lát, nàng chỉ đáp: "Không có chuyện gì thật mà."

Hoàng đế nhìn ra nàng có tâm sự, có điều tiểu cô nương nhất định không chịu nói, mà hắn thì không biết phải làm sao, đành phải bỏ ngỏ thêm mấy dấu chấm hỏi ở trong lòng (???)

Đến lúc dùng bữa tối, thấy nàng ăn cơm ít hơn bình thường, hắn chịu không được hỏi lại một lần nữa.

Lúc này, trong lòng Thanh Li không còn bối rối như ban đầu, đương nhiên nàng sẽ không giải tỏa nghi vấn cho hắn, nàng viện cớ trả lời qua loa tắc trách vài câu rồi không chịu nói thêm nữa.

Thanh Li lên giường đi ngủ trong bầu không khí quái dị này, nàng rúc đầu vào trong chăn, Hoàng đế tắt đèn, vén chăn chui vào, theo thường lệ chuẩn bị ôm tiểu thê tử thơm mềm chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên đùi hơi đau, khi không bị nàng đá một cước.

"----- Ghét chàng."

"Trẫm đã làm gì?" Giọng điệu Hoàng đế có chút bất đắc dĩ, còn có chút tủi thân không hiểu thấu, "Đang yên lành sao lại bị nàng ghét rồi?"

Thanh Li rầu rĩ nhìn hắn, nàng trầm ngâm một hồi nhưng vẫn không chịu mở miệng, đến cuối cùng, nàng cúi đầu cắn lên vai Hoàng đế một cái, "---- Diệu Diệu tức giận."

Hoàng đế rất kiên nhẫn ôm nàng, bàn tay dịu dàng lướt nhẹ qua mái tóc dài của nàng, từ tốn trấn an con mèo nhỏ cáu kỉnh, "Sao nàng tức giận thế?"

"Bởi vì... Bởi vì," Thanh Li ấp úng cả buổi mà không biết phải nói thế nào, nàng lại cắn hắn thêm một cái nữa, rốt cuộc tủi thân hề hề vùi mặt vào lồng ngực Hoàng đế, "Bởi vì Diệu Diệu không có cá ăn."

Hoàng đế nở nụ cười cưng chiều, "Chẳng phải chính nàng ngại cá tanh, dặn ngự thiện phòng không được nấu cá nữa hay sao?"

Thanh Li bĩu môi, lông mày cũng không giãn ra, "Bây giờ lại muốn ăn."

"---- Vậy để trẫm sai bọn họ đi làm?"

"Được rồi," Vũng nước chua trong lòng tiểu cô nương vẫn còn vang ầm ầm kia kìa, làm gì nuốt trôi thức ăn, nàng lắc lắc đầu nói với Hoàng đế, "Ta mệt, chúng ta ngủ đi."

"Diệu Diệu," Thanh Li còn chưa kịp nhắm mắt lại đã nghe Hoàng đế nói bên tai mình, "Nàng có tâm sự?"

"Nếu là có thì hãy nói với trẫm," Hắn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Phu thê vốn chí thân, không có gì lừa gạt nhau, nàng cứ giấu trong lòng như thế, ngược lại khiến trẫm phải lo lắng."

"Không có mà." Hoàng đế dịu dàng như thế, Thanh Li càng cảm thấy mình quá mức làm kiêu.

Bất luận là trước đây như thế nào, hiện  tại người ở bên cạnh hắn chính là nàng, người trong lòng hắn cũng là nàng, vậy thì nàng còn rối rắm những chuyện không có kia làm gì nữa.

"Ngày mai Diễn lang còn bận rộn chính sự," Thanh Li làm tổ trong lòng hắn, "Chàng ngủ sớm đi."

Bàn tay vuốt tóc nàng thoáng chần chừ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, Hoàng đế ôm sát nàng, không nói gì thêm.

Thanh Li là mèo lười, không cần nghi ngờ, sáng ngày hôm sau, nàng lại dậy trễ.

Đợi đến khi nàng thức dậy, mấy cung nhân hầu hạ nàng mặc y phục xong thì Oanh Ca mới vừa vén màn lên vừa nói với nàng, "Tuy hiện nay đang trong mùa đông, nhưng
mà buổi trưa cũng rất ấm áp, nương nương nên đi ra ngoài dạo một chút, sẵn tiện hít thở bầu khí trong lành đi ạ."

"Oanh Ca nói đúng đó ạ," Ngọc Trúc cũng nói theo, "Mấy ngày trước nô tỳ đi ngang qua Hạnh Phương Viên thì thấy hoa mai đang nở rộ, xưa nay nương nương thích
mấy thứ này, nếu rảnh rỗi, người đến đó đi dạo nhé."

"Cũng được, chọn thời gian thích hợp chúng ta sẽ đi," Thanh Li cho cung nhân bên cạnh lui xuống, bản thân tự cầm bút lên vẽ lông mày, vừa vẽ nàng vừa hỏi Oanh Ca, "Bệ hạ đâu rồi?"

"Bệ hạ ở thư phòng ạ." Bởi vì có bóng ma tâm lý lần trước, lần này Thanh Li cẩn thận sai cung nữ đi nghe ngóng xem có thần tử ở bên trong hay không, không ngờ cũng có tác dụng, "Nô tỳ nghe Lương Khoan nói hôm nay Chương Vũ Hậu sẽ vào cung tấu chuyện, không biết lúc này đã tới hay chưa."

Thanh Li ngừng vẽ lông mày, nàng chớp mắt hỏi lại: "---- Chương Vũ Hậu?"

"Đúng ạ," Oanh Ca không phát hiện giọng nói Thanh Li có chút cứng nhắc, tiểu cô nương tiếp tục nói: "Hình như là vì tình hình chiến sự lúc trước, nô tỳ cũng không biết rõ lắm, chuyện liên quan đến tiền triều, hỏi nhiều không hay."

"Nô tỳ chưa từng gặp Chương Vũ Hậu, nhưng mà đã gặp qua mẫu thân Chương Vũ Hậu rồi, quả đúng là khiến người ta yêu thích."

Ngọc Trúc mỉm cười xen vào một câu, "Trong cung tiệc ngày hôm đó, lúc đối chất với Nguyên Thành trưởng công chúa, thân mẫu của Chương Vũ Hậu --- Hoàng thị chẳng hề rụt rè chút nào, tự nhiên hào phòng, bức Nguyên Thành trưởng công chúa nói không ra lời --- Không bù cho trước đó nô tì còn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay bà ấy."

"Đúng thế đúng thế," Oanh Ca tỏ ý bảo cung nhân xung quanh lui xuống, lúc này tiểu cô nương mới nói tiếp: "Bởi vì xuất thân từ hương thân ở nông thôn nên có rất nhiều người coi thường vị phu nhân này, có điều đến khi nhìn thấy người, phong thái tỏa ra từ người bà ấy, nói là xuất thân từ nhà quyền quý thì cũng có người tin đấy."

Ngọc Trúc phụ họa theo, "Đó là đương nhiên, nếu không làm sao nuôi dạy được một nhi tử như Chương Vũ Hậu chứ."

Vả lại, thân mẫu Chương Vũ Hậu Hoàng thị còn là truyền kỳ một thời của thành Kim Lăng, so với Phương phu nhân dì của Thanh Li, thậm chí còn cao hơn một bậc.

Phụ thân Chương Vũ Hậu chẳng qua chỉ là con kế mẫu, bởi vì mấy âm mưu xấu xa trong hầu phủ mà lão Hầu gia không hài lòng với ông ta, quăng cho ông ta mấy ngàn lượng bạc rồi đuổi ra ngoài, bảo ông ấy tự tìm đường mưu sinh.

Nói là tự tìm đường mưu sinh, có điều ai mà không biết, chẳng qua người nọ chỉ là đứa con bị Hầu phủ đuổi ra ngoài mà thôi.

Phượng Hoàng rơi xuống đất chẳng bằng gà, càng không cần phải nói ngay từ lúc đầu ông ta vốn đã không phải Phượng Hoàng.

Cũng may, xem như là ông ta có chút bản lĩnh, không đến mức để bản thân chết đói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp