Tĩnh An Hầu phủ Quý thị nhất tộc vốn là công thần khai quốc nên được phong Hầu tước, đã từng hết sức huy hoàng, cảnh tộc vinh quang.

Năm đó, sở dĩ Tiên đế gả nữ nhi yêu quý Nguyên Thành trưởng công chúa đến Tĩnh An Hầu phủ là do nhìn trúng công lao nối tiếp mấy đời nhà bọn họ, thanh thế kia quá lớn, có thể dự đoán được tương lai sau này.

Song bây giờ, tất cả đều không còn tồn tại nữa.

Hoàng đế mượn danh tiếng án tham ô lần này đoạt lại tước vị, phế truất Tĩnh An Hầu phủ, với tư cách là người đứng đầu Hầu phủ, đương nhiên Tĩnh An Hầu sẽ mất đi tất cả danh hiệu tôn quý.

Còn với tư cách là phò mã, thế tử Tĩnh An Hầu phủ vốn không thể tham dự chuyện triều chính, nhờ mang danh này, ngược lại không bị nhục nhã.

Về phần Tĩnh An Hầu phu nhân, bà ta bị tước đoạt hết thảy cáo mệnh, hiện tại gặp bằng hữu cũ cũng đành phải bị gọi một câu Quý Lưu thị.

Tan đàn xẻ nghé, trong vòng một đêm, toàn bộ danh hào chức vị quan nhất phẩm Quý gia được chuyển giao thành công cho thứ tử Lý Minh Hoài vốn không được coi trọng, cú trở mình ngoạn mục như thế, thật khiến cho nhiều người phải đánh rơi tròng mắt.

Tĩnh An Hầu phủ bị phế truất, Hoàng đế vẫn cho phép người Quý gia ở lại phủ đệ mà bọn họ ở từ xưa đến nay chứ không xung vào công quỹ như quy định của án tham ô.

Mặc dù Quý gia có nhúng một tay vào đại án tham ô này, nhưng thực sự không có thâm nhập quá sâu, ai có thể ngờ bọn họ không chịu cụp đuôi làm người mà lại cả gan dám tính toán trên đầu thái tuế, tất nhiên không có quả ngon để ăn rồi

Hoàng đế mượn lý do này rút sạch vinh hoa tích góp mấy đời của Tĩnh An Hầu phủ, từ tranh chữ cổ quý hiếm qua các thời kỳ, đến ruộng đồng điền trang, ngay cả mấy bộ trâm cài tóc bằng vàng của mấy phu nhân và dụng cụ bút mực có chút giá trị đều bị tịch thu hết.

Quan viên được cử đến kiểm kê định giá nhận được mật chỉ của cấp trên, đồ vật mười lượng cũng phải nói thành ba lượng, qua đợt thanh tra kết quả thu được chính là sau khi thu hết mọi thứ trong Tĩnh An Hầu phủ, thì chỉ đủ để bù đắp vào lỗ hổng thiếu hụt mà thôi. 

Sau khi thánh chỉ vừa ban xuống, Tĩnh An Hầu đã bất chấp cơ thể bệnh tật mà đuổi đánh Tĩnh An Hầu phu nhân, sức khỏe khó khăn lắm mới bồi dưỡng lại đều tiêu
xài hết, trong đêm cùng ngày bệnh tình ông ta bộc phát, tình trạng bắt đầu nguy kịch.

Thời điểm Hộ bộ sai người đi kiểm kê tài sản ông ta cũng có mặt, chống chọi bệnh tật theo dõi cả buổi, đến khi quan viên Hộ bộ đọc kết luận như vậy, ông ta bỗng thở gấp một hơi rồi ngất tại chỗ.

Vốn là con dâu Tĩnh An Hầu, Nguyên Thành trưởng công chúa đương nhiên cũng không được đặc xá, mặc dù là công chúa tôn quý, song ai cũng biết, nàng ta không được thánh ý, kể từ đó, đương nhiên chẳng có người nào chịu bán cho nàng ta vài phần thể diện, vì để bổ sung vào lỗ trống do tham ô, ngay cả của hồi mỗn của nàng ta cũng bị lấy đi hơn phân nửa.

Đối với người Quý gia mà nói, phủ đệ này đã thừa hưởng mấy đời vinh quang, hiển nhiên đã trở thành nơi thân thuộc nhất, càng không cần phải nói bây giờ mọi ngóc ngách đều trống trơn, khiến lòng người nguội lạnh biết bao nhiêu.

Quy tắc của Đại Tần rất nghiêm, quan viên mấy phẩm thì mặc quan phục màu gì, phủ đệ mấy gian đều có trong quy định, trước mắt Hoàng đế nhân từ cho cả nhà họ Quý
tiếp tục ở lại Hầu phủ, thế nhưng nếu một ngày nào đó tâm trạng hắn không tốt, giận chó đánh mèo lên nhà bọn họ, vậy thì chỉ có thể cam chịu.

Có suy nghĩ này nên việc mua thêm một tòa nhà nữa là chuyện quan trọng nhất của người Quý gia bây giờ.

Lúc Nguyên Thành trưởng công chúa và thế tử Tĩnh An Hầu phủ thành thân, Tiên đế đã ban phủ công chúa cho nàng ta, ngặt nỗi thế tử Tĩnh An Hầu phủ lại là trưởng tử,
cho nên chắc chắn hắn ta sẽ không rời xa phụ mẫu mà đến ở chung với công chúa, từ đó đến nay, phủ công chúa vẫn luôn để trống.

Đợi đến khi Hoàng đế kế vị, hắn cũng chẳng màng để ý đến thứ muội này mà thuận miệng bày ra cớ phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, sau đó lập tức thu hồi phủ công chúa của Nguyên Thành trưởng công chúa lại.

Đến giờ khắc này, người Quý gia đã nghĩ đủ đường nhưng một nơi để ở cũng tìm không thấy, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, sắc mặt xám như tro, dù là nhờ người quen tìm giúp, chỉ sợ không có ai tình nguyện đứng ra giúp đỡ người phủ Tĩnh An Hầu đã từng hận không thể dùng lỗ mũi mà nhìn người.

Đúng là Thanh Li cực kỳ căm hận cách làm của Tĩnh An Hầu phủ, tuy nhiên nàng cũng không mong muốn bọn họ tan nhà nát cửa, nói tới nói lui, dù nàng không muốn thì vẫn không thể nào tránh khỏi.

Nàng và Hoàng đế cùng ở chung trong Tuyên Thất Điện, lại đang lúc dưỡng thai, những thứ ngổn ngang kia chắc chắn sẽ truyền không tới tai, nhưng trong lúc vô tình nàng có hỏi một câu, thái giám hầu hạ bên cạnh Quý Khoan mới kể lại mọi sự đã rồi cho nàng nghe.

"Đáng đời!" Oanh Ca hừ một tiếng, "Nếu không phải lòng dạ bọn họ không đứng đắn thì cũng không thể dồn mình vào bước đường cùng như vậy, nói cho cùng chính là tự gây nghiệt không thể sống."

"Ai nói không phải chứ," Ngọc Trúc Oanh Ca là hai nha hoàn theo hầu Thanh Li đã nhiều năm, tất nhiên cảm thấy bất bình thay nàng, "Nếu không phải cô nương Quý gia sinh lòng không an phận thì kết cục sao có thể như hiện tại, làm cho thanh danh của mình thối không chịu nổi, quả là báo ứng!"

"Nói đi cũng phải nói lại, là do bọn họ tự tìm đường chết, dám nảy sinh ý xấu với quân lương, chiến sĩ ngoài tiền tuyến thì hăng hái chiến đấu đẫm máu, bọn họ không góp thêm thì thôi, tại sao lại âm thầm tư lợi, người như vậy, đừng nói là bị tịch thu gia sản, dù là chém đầu cũng là trừng phạt đúng tội!"

Quê hương Oanh Ca ở phía Bắc, thuở nhỏ phụ mẫu và người thân đều chết vì chiến sự, sau đó nàng mới lưu lạc đến Kim Lăng rồi được Ngụy Quốc Công thu dưỡng, bởi vì có mối liên hệ này nên đối với các tướng sĩ anh hùng giết địch nàng rất có cảm tình, còn đối với loại người chỉ có tiền tài trong mắt, tất nhiên là phải phỉ nhổ.

Ngọc Trúc được sinh ra trong phủ Ngụy Quốc Công, từ nhỏ nàng đã chăm sóc tiểu tỷ muội trải qua gian khổ này, nghe thế nàng cũng cảm động nhíu mày, "Oanh Ca nói đúng, đối với loại người thế này Bệ Hạ đã nhân từ quá rồi, thật đúng là quá mức tử tế!"

Tử tế?

Hắn làm gì tử tế đến mức đó.

Tĩnh An Hầu phủ không tham gia hoàn toàn vào chuyện tham ô lần này nhưng lại bị một đao của Hoàng đế chém cụt tay, tổn thất vô cùng thê thảm, cái này gọi là tử tế?

Thanh Li ầm thầm cười cợt ---- Hắn nha, chỉ sợ là người xấu nhất trên thế gian thì có.

Gần đây, nàng càng ngày càng lười, cung tiệc thiết đãi mệnh phụ lần trước đã rút đi không ít sức lực của nàng, mấy ngày tiếp theo nàng đều ủ rũ nằm trên giường, khiến
lòng Hoàng đế đau như dao cắt.

Nhướng mi mắt lên, nàng đang muốn nói gì đó thì nghe tiếng Hoàng đế đang đến gần, hình như đang nói chuyện gì đó với Trần Khánh, nàng kiềm lòng không đậu mà cười cười ---- Mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác.

Hai nha hoàn biết phu thê hai người này thân mật như thế nào, tất nhiên các nàng sẽ không ở đây làm vướng bận, các nàng cười hì hì liếc trộm Thanh Li một cái rồi nhanh chóng lui xuống.

Hoàng đế dặn dò Trần Khánh vài câu rồi đi đến trước mặt Thanh Li, ánh mắt quét một vòng quanh mặt nàng, ngược lại hơi có vẻ kinh ngạc: "Hôm nay thế nào? Trông sắc mặt nàng rất tốt."

Thanh Li ngồi dậy, kê gối lót ở sau lưng, lúc này nàng mới cười dịu dàng kéo ống tay áo hắn: "---- Bởi vì ta biết Diễn lang thương ta nên cố ý giúp ta hả giận đó mà."

Hoàng đế hiểu rõ thêm vài phần, hắn ngồi xuống mép giường hỏi nàng: "Quý Khoan nói với nàng rồi?"

Thanh Li mỉm cười gật đầu.

"Năm đó khi đoạt vị, Tĩnh An Hầu chính là dây leo trên tường, chẳng qua là khi đó rút tay không ra, bọn họ lại ăn sâu bén rễ, trẫm đành phải tạm thời ẩn nhẫn."

"Tĩnh An Hầu không tính là thông minh, song thực chất cũng không ngu ngốc, những năm này ông ta rất chú ý cẩn thận, trẫm vốn không muốn so đo với bọn họ, nhưng lần này chính bọn họ kiếm chuyện với trẫm, vậy thì làm sao trách trẫm được?"

"Nói nhảm," Thanh Li liếc nhìn Trần Khánh đang đứng khá xa, nàng hạ giọng nói với Hoàng đế: "Chàng dám khẳng định là chàng không cố ý làm cho Tĩnh An Hầu phủ rớt đài không?"

Trong lòng Hoàng đế bỗng hiện lên một tia sáng như tuyết, thế nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra, hắn nhìn tiểu cô nương rồi khẽ nói: "---- Nàng đừng vu oan người tốt!"

"Ai thèm nói oan cho chàng," Đôi mắt hạnh của Thanh Li híp lại, nàng nghi ngờ nhìn hắn rồi chậm rãi nói tiếp, "Ta đã từng đọc trong sách, có công có bột mới gột nên hồ, ta cũng từng nghe tổ phụ nhắc đến, quân ngựa không động, lương thảo đi đầu."

"Chuyện tham ô lần này không chỉ liên lụy mình Tĩnh An Hầu phủ mà còn có mấy nhà khác nữa, thế nhưng mà ta nghe được chỉ có một nhà Tĩnh An Hầu phủ là bị tịch thu gia sản, bổ sung lỗ thủng, nguy cơ tán gia bại sản ngay trước mắt, từ đó suy ra, mức độ thiếu hụt quân lương chỉ sợ lớn không thể tưởng."

"Có điều trên thực tế," Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn hắn, "Ta không hề thấy chàng nóng vội, cũng chưa từng nghe nói lương thảo chưa kịp chuyển tới tiền tuyến ---- Có thể thấy được là chàng đang gạt người."

"Tiểu Diệu Nhi," Hoàng đế mỉm cười ôm nàng rồi hôn lên trán nàng một cái cực kỳ vang dội, "Làm thế nào nàng hiểu trẫm đến thế?"

"Vì trận chiến Tây Lương lần này, Trẫm đã chuẩn bị biết bao nhiêu năm, tướng sĩ tiền tuyến đã cực khổ bao lâu nay, binh lính Hà Tây trải qua khó khăn như thế nào, làm sao trẫm nhẫn nhịn khi người khác gây thêm phiền phức cho mình, chuyện Tĩnh An Hầu phủ gây ra đúng là chuyện xấu, đừng nói là xét nhà, dù trẫm róc xương lóc thịt bọn họ cũng không quá đáng!"

Giọng hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhưng động tác chạm vào Thanh Li lại nhẹ nhàng chậm chạp, giọng hắn mềm xuống tiếp tục nói: "Nói trẫm chơi xấu bọn họ, kỳ thật không có gì không đúng, có điều phải nói là ---- Nếu bọn họ không có cái tâm tư này thì làm sao trẫm chơi xấu bọn họ được?"

"Ta đã bảo mà," Thanh Li mỉm cười liếc hắn, "Dù sao vẫn là do chàng sắp đặt mà thôi."

"Đây không phải gọi là sắp đặt, mà là chuyện trẫm vốn phải làm," Hoàng đế nhanh chóng ôm lấy tiểu cô nương, hắn tiến đến nhỏ giọng nói bên tai nàng, "--- Trẫm có xấu xa hay không?"

"Xấu xa!" Thanh Li trả lời chẳng chút do dự, "Trong thiên hạ không có ai xấu xa hơn chàng cả."

Nàng nói không khách sáo, Hoàng đế cũng không thèm để ý, hắn ngửa đầu hôn lên má nàng một cái, "---- Trẫm xấu xa như thế, Diệu Diệu có thích không?"

Thanh Li không nhìn hắn, nàng chẳng chút do dự gật gật đầu, "Thích!"

"---- Không chê trẫm xấu xa?"

"Trong lòng người có thể chàng xấu xa nhất thế gian," Ánh mắt Thanh Li dịu dàng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, "Có điều trong lòng ta, chàng là tình lang tốt nhất."

Hoàng đế nhìn qua nàng, nhất thời trong nửa khắc, hắn bỗng có cảm giác không nói nên lời.

Tiểu thê tử của hắn bản lĩnh như vậy, khiến cho trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ có một hình bóng là nàng, lời tâm tình chỉ muốn nói với nàng, giữa lúc lưu luyến triền miên, hắn cũng chỉ muốn vuốt ve an ủi nàng mà thôi.

"Sao thế?" Hoàng đế cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nhẹ giọng nói tiếp: "---- Không chê trẫm xấu xa, thiết kế bẫy cho người ta chui vào à?"

"Đáng đời," Thanh Li nhàn nhạt hừ một tiếng: "Ai bảo bọn họ không quản được lòng tham, khi không thò tay đến chỗ không nên đụng tới? Trừng phạt đúng tội!"

Hoàng đế mỉm cười nhìn tiểu cô nương, hắn tán đồng gật đầu, "Diệu Diệu nói đúng."

"Mắc mớ gì tới chàng," Thanh Li liếc xéo hắn, không muốn để hắn đắc ý cho nên không chút khách sáo nói: "---- Làm như chàng có thể quản được bản thân mình vậy."

"Dạ dạ dạ, Diệu Diệu nói đúng," Hoàng đế chiều theo câu chuyện của nàng, "Người khác nói lời này hiển nhiên trẫm sẽ tức giận, nhưng lời Diệu Diệu nói thì trẫm sẽ nhận hết."

"Phì, nói thế là sao?" Thanh Li lại bắt bẻ hắn, "Chẳng lẽ ta nói sai à?"

"Không sai, không sai." Da mặt Hoàng đế cực dày, hắn mỉm cười đồng ý, "Người khác mới không được nhưng Diệu Diệu nói thì được."

Giọng nói hắn trầm ấm, dường như xâm nhập vào tận đáy lòng nàng, "---- Cuộc đời này của Trẫm cũng chỉ không quản được bản thân khi ở trên người của nàng."

Thanh Li hiểu ra ý hắn, nhất thời đôi gò má nàng đỏ ửng, "---- Chàng nói hưu nói vượn."

"Đúng thế, đúng thế, trẫm nói hưu nói vượn," Hoàng đế hạ giọng, giọng điệu chọc ghẹo, "Người khóc muốn trẫm nhanh một chút chẳng phải nàng à, đến khi nhanh quá không chịu nổi cũng không phải nàng sao, người quấn lấy eo trẫm..."

Hắn mới nói được một nửa Thanh Li đã thở phì phò ngồi dậy, nàng cầm gối đầu che lại cái miệng lúc nào cũng chỉ biết nói lời thô tục, hai gò má đỏ như ráng chiều, cực say lòng người.

Trước mặt Hoàng đế, nàng mất hết mặt mũi đã thành thói quen, có điều tiểu cô nương đã quen thói không biết lớn nhỏ, cho nên tất nhiên nàng không quan tâm đến mấy việc cỏn con này, sau khi cười ha hả, hắn ôm lấy tiểu thê tử thuận thế ngã ra giường.

Lụa mỏng chập chờn, ánh nến dao động, hiển nhiên là một đêm dịu dàng thắm thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play