Hôm nay cũng không phải có mỗi cung yến dành cho nữ quyến, các thần tử bên ngoài cũng có đấy. Dù Hoàng Đế phải cùng uống rượu với các quan lại nhưng lúc này hắn tới đây cũng là bình thường.

Theo như tục lệ, nếu trong nhà có con em thế hệ sau không chịu thua kém, để bày tỏ quân ân, Hoàng Đế cũng sẽ đi qua, mời rượu những vị phu nhân lớn tuổi.

Lúc trước Thanh Li phỏng đoán ---- Nếu như hắn có tới đây thật thì có lẽ Thái phu nhân Anh Quốc Công phủ, mẫu thân mình cùng với mẫu thân của Hoài Hóa Đại tướng quân và mẫu thân của Chương Vũ Hậu sẽ nhận được loại vinh hạnh đặc biệt này.

Hai người trước là bởi vì thân thiết, còn hai vị sau là do công trạng lần này, tất nhiên sẽ cần đặc biệt hậu đãi rồi.

Vì có suy đoán này nên khi nghe thấy Hoàng Đế đến trái lại Thanh Li cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nàng liếc mắt nhìn dáng vẻ kín đáo mong chờ nhưng lại cố gắng kìm chế của Quý Phỉ Phỉ, cười một tiếng rồi từ từ đứng dậy, chậm rãi hành bán lễ.

Suy cho cùng tôn ti khác biệt, ở nơi này đều là triều thần dự tiệc trước mới đến phiên hậu cung mệnh phụ bọn họ. Vì nguyên do đó, triều thần phía trước đã ngà ngà say thì chúng mệnh phụ phía sau mới bắt đầu khai tiệc không bao lâu.

Hoàng Đế nhận lời thăm hỏi của triều thần, nâng ly cạn chén sau đó có ý định lui về phía sau. Hắn nghe Trần Khánh nhắc tới chuyện Nguyên Thành Trưởng công chúa dẫn theo cô nương Quý gia đang ở trước mặt Hoàng Hậu nói một chút lời khó nghe, trong lòng hắn dường như có chút lo âu.

---- Mặc dù tiểu cô nương không phải là người gió thổi qua là đổ nhưng thân thể nàng đúng là có chút yếu đuối mỏng manh. Mấy ngày trước, sau khi bắt mạch, thái y đã lén lút nói với hắn thai vị của Hoàng Hậu không quá ổn, cần phải cẩn thận chăm sóc.

Lúc này nghe thấy Trần Khánh bẩm báo như thế, hắn vô cùng căm ghét Nguyên Thành Trưởng công chúa không biết điều, lại lo lắng tiểu thê tử vì thế mà tức đến động thai khí, bước chân hắn không khỏi nhanh hơn.

Trần Khánh hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế đã nhiều năm, ông hiểu rõ tính tình hắn. Mắt thấy hắn bước đi vội vàng, vẻ mặt đông lạnh là biết chỉ sợ Nguyên Thành Trưởng công chúa và vị cô nương Quý gia kia không có quả ngon để ăn, dưới đáy lòng ông thở dài một hơi.

---- Tự tạo nghiệt thì không thể sống, trách ai được đây.

Khoảng cách giữa hai điện không xa, bước chân Hoàng Đế vội vàng, sau khi đến, đầu tiên thấy Thanh Li, giống như tuyết đọng thấy ánh nắng, vẻ mặt hắn lúc này mới dịu xuống.

Thân phận địa vị còn đó, tâm ý của Hoàng Đế cũng ở đó, tất nhiên người hắn muốn nâng dậy đầu tiên là tiểu Hoàng Hậu của hắn rồi.

Lại nói tiếp, từ sau khi thành hôn, lúc hai người ở chung liền ít để ý đến lễ nghi, hôm nay thấy nàng cúi thấp đầu, hành lễ rất có dáng vẻ khiến Hoàng Đế cảm thấy có chút xa lạ.

Hắn cũng không dừng lại mà đi nhanh về phía trước, khi đang định tiến lên nâng nàng dậy thì trông thấy cô nương đang quỳ bên cạnh dường như không thể chịu nổi, thân thể lảo đảo vài cái rồi yếu ớt, tê liệt ngã xuống. Đổi lại là người bình thường, nếu ngã xuống như thế thì sẽ rất khó coi, mất hết hình tượng.

Nhưng cô nương này lại mỹ miều trời sinh, sợi tóc nàng ta tản ra một chút, hơi hơi lộ ra đôi môi trắng bệch với khuôn mặt lớn bằng bàn tay, vô cùng chọc người thương tiếc.

Thật đúng lúc đấy.... Hoàn toàn ngăn chặn trước mặt Hoàng Đế.

Không ít người ở Nội Điện khi thấy Hoàng Đế tới đây đều là dáng vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nhìn lung tung, dù là như vậy nhưng ánh mắt họ vẫn liếc nhìn, vừa vặn thu hết một màn này vào mắt. Mặc dù trên mặt không để lộ chút sắc thái nào nhưng trên khóe môi, hoặc nhiều hoặc ít vẫn thể hiện sự khinh thường từ tận đáy lòng.

---- Vội vàng dán lên như vậy bảo sao người ta không để ý đến. Câu "đồ đê tiện" này dùng để nói nàng ta cũng không oan chút nào.

Nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Quý Phỉ Phỉ cũng không muốn như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, không thành công cũng thành nhân, nàng ta chỉ có thể đánh cược một lần.

Đánh cược vị Bệ Hạ này... sinh ra vài phần thương xót mình. Đánh cược hắn sẽ dừng lại, đỡ bản thân dậy, đến lúc đó mình lại biết thời biết thế ngả sang, tỏ vẻ bản thân không phải quân không xuất giá, không thèm để ý đến danh phận, để hắn lay động rồi từ từ mưu tính tiếp.

Nàng biết rõ những nữ nhân kia xem thường mình, nhưng như vậy thì làm sao? Ngày hôm nay vừa qua, có thể mình sẽ thành nương nương, cần gì phải để ý đến trong lòng người khác nghĩ thế nào?

Quý Phỉ Phỉ không nhìn người khác mà chỉ dùng ánh mắt dịu dàng chờ đợi nam tử đã đi đến trước mặt mình. Ánh mắt kia vừa ướt át vừa ấm ức, như là cành hoa lê dính mưa, sau khi bị gió xuân lướt nhẹ qua khiến cánh hoa rơi đầy xuống đất, hương thơm lan tỏa, vô cùng động lòng người.

Chỉ tiếc, nàng ta phải thất vọng rồi.

Ánh mắt Hoàng Đế cũng không thèm liếc xéo qua nhìn nàng ta, hắn bước nhanh, vượt qua thân thể đang ngã lệch trên sàn của nàng ta, một chút ý tứ do dự cũng không có, như thể hoàn toàn không nhìn thấy tiểu mỹ nhân hoạt sắc sinh hương là nàng ta đây.

Sắc mặt Quý Phỉ Phỉ vốn chỉ hơi trắng nhưng lúc này nó lại đổi thành màu xám tro, mất hết sức sống.

Nàng ta - một người lớn sống sờ sờ ra đấy, Bệ Hạ... không thấy sao? Hay là nói... Căn bản hắn không để nàng ta vào mắt?

Càng khiến Quý Phỉ Phỉ xấu hổ và giận dữ muốn chết là đám thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế thấy hắn dẫn đầu bước qua người nàng ta tất nhiên họ sẽ không dừng lại, đến một chút do dự cũng không có, cả đám cùng nhau bước qua người nàng ta, bắt kịp Hoàng Đế.

Đám hoạn quan này lại cũng dám bước qua như thế!

Sau khi Hàn Tín phải chịu nhục nhã chui qua háng người khác cũng công thành danh toại, trở thành truyền kỳ được mọi người ca tụng, còn nàng ta thì sao... Phải chịu sự nhục nhã của đám hoạn quan này vì cái gì chứ?

Dường như đã không nhịn được nữa, chúng mệnh phụ đang quỳ gối ở hai bên phát ra vài tiếng cười, cũng không phải chỉ từ một người phát ra mà trộn lẫn giữa đám người, trong một khoảng thời gian ngắn, Quý Phỉ Phỉ cũng không thể phân biệt được là ai đang cười.

Do sợ ảnh hưởng đến Đế Hậu nên cũng không có ai dám cười to, dù có cười ra tiếng nhưng cũng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, song những tiếng cười này rơi vào trong tai Quý Phỉ Phỉ lại như là tiếng sấm vang dội khiến nàng ta cảm thấy toàn thân tê liệt, xấu hổ và giận dữ khó tả.

Giống như bị lột bỏ hết y phục, trần truồng chịu đựng những ánh mắt dò xét, tùy ý bình phẩm của đám người áo mũ chỉnh tề kia, chân chân chính chính bị dẫm xuống bùn.

Lần này, Quý Phỉ Phỉ thực sự tê liệt, một chút sức lực mà thân thể cũng không lấy ra được, đến việc đơn giản như ngồi dậy nàng ta cũng không thể làm nổi. Mềm nhũn nằm bẹp trên mặt đất, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, run run rẩy rẩy miễn cưỡng lấy ống tay áo che mặt lại, hoảng sợ nhưng cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Nàng ta miễn cưỡng nhắm mắt lại, tự mình gạt mình rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, lập tức có thể tỉnh lại thôi.

Hoàng Đế tiến lên đỡ Hoàng Hậu đứng dậy, giọng nói khó nén thương tiếc: "Nàng đang mang thai mà, cần gì phải để ý đến những thứ lễ nghi này làm cái gì."

Đang ở ngay trước mặt mọi người, Thanh Li khó có khi được hiền lành một lần, nàng nghiêm túc đáp lại: "Lễ nghi không thể bỏ, làm sao có thể chỉ bởi vì một mình thần thiếp mà sửa được?"

Nói đùa, ngày đó không biết nàng đã giẫm lên mặt trẫm bao nhiêu cái ấy chứ.

Hoàng Đế thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch này của nàng nhưng cũng không vạch trần, ngón tay hắn nhéo một cái lên tay nàng, ánh mắt chế nhạo quét qua mặt nàng, lúc này mới nói với chúng nhân: "Chư vị phu nhân xin đứng lên, không cần câu nệ."

Ở nơi như vậy, dù Hoàng Đế có nói như thế nhưng cũng không ai thực sự dám không câu nệ. Mọi người hàn huyên vài câu thì thấy Hoàng Đế làm như cái gì cũng không biết, hắn nhẹ giọng hỏi Hoàng Hậu: "Đây là làm cái gì vậy, tất cả đều tập trung ở chỗ này, có vẻ náo nhiệt quá nhỉ."

"Thật ra cũng không có cái gì," Thanh Li cười dịu dàng liếc nhìn hắn, có thâm ý khác trả lời: "Nguyên Thành nói, sợ Bệ Hạ và thần thiếp rảnh rỗi đến nhàm chán nên muốn đưa cho thiếp mấy con chó con mèo tới đây pha trò ấy mà."

Hoàng Đế nghe một chút là hiểu ngay, hắn thấy tiểu cô nương dù đang cười nhưng vẻ mặt lại có chút thản nhiên là biết nàng có chút mất hứng, hắn nhịn không được ở trong lòng mắng Nguyên Thành Trưởng công chúa lấy gậy quấy phân heo ---- Vị tiểu tổ tông này gần đây càng ngày càng yếu ớt, lúc này nàng mất hứng thì không biết hắn còn phải bỏ ra bao nhiêu công sức để dỗ dành nàng đây.

Kéo nàng ngồi xuống, Hoàng Đế ấm giọng nói: "Nuôi con chó con mèo cái gì chứ, không phải thái y đã nói Hoàng Hậu đang có thai, tốt nhất không nên nuôi những cái vật kia sao."

Thanh Li thấy hắn nói vậy, trong lòng như được lấp đầy, nàng cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đáp lại: "Tất cả mọi chuyện thần thiếp đều nghe Bệ Hạ hết."

Hoàng Đế thấy nàng như vậy cũng thả lỏng một hơi, hắn chuyển hướng, cười nhạt nói với Nguyên Thành Trưởng công chúa đang đứng thẳng, bất động một bên: "Trái lại Nguyên Thành lại rảnh rỗi nhàn hạ, không quản chuyện bên cạnh mình mà lại quản đến chuyện của trẫm đấy."

Nguyên Thành Trưởng công chúa thấy Hoàng Đế tới đây thì không dễ phát hiện lui lại mấy bước. Vốn cho rằng mình đã ẩn nấp tốt rồi nhưng không ngờ thoáng một cái Hoàng Đế đã hỏi tới nàng ta nên không khỏi cảm thấy kinh hoàng, nàng ta cười lớn nói: "Thần muội cũng chỉ có ý tốt mà thôi, dù có lòng nhưng trời sinh tính tình đần độn, sợ là đã khiến hoàng tẩu tức giận rồi."

Nàng ta thấy Hoàng Đế thể hiện như vậy là biết hắn muốn giúp tiểu Hoàng Hậu của hắn hả giận, lại nhìn khuôn mặt với nụ cười châm biếm kia của hắn, nàng ta cảm thấy giống với cảnh máu nhuộm cung điện năm đó, so với bất cứ loại ác quỷ nào cũng đều đáng sợ hơn.

Cảm thấy lạnh đến mức run cầm cập, Nguyên Thành Trưởng công chúa quyết định vội vàng quỳ rạp xuống, tát hai cái thật mạnh lên mặt mình, nàng ta dùng sức rất lớn khiến Thanh Li cũng phải hơi hơi ghé mắt nhìn.

Hơi ngẩng đôi gò má nhanh chóng sưng lên, Nguyên Thành Trưởng công chúa cực kỳ nhún nhường nói với Thanh Li: "Con người của thần muội là vậy, trước khi làm việc cũng không biết suy nghĩ, lời nói ra miệng lại càng không biết cân nhắc, hôm nay lại uống nhiều mấy chén nên càng hồ đồ, xúc phạm đến hoàng tẩu, đáng chết
đáng chết..."

Người này đúng là co được dãn được, chỉ là...

Dưới đáy lòng Thanh Li cười lạnh ---- Ngươi đã làm cái gì chứ?

Thời điểm Hoàng Đế còn chưa tới, cho dù chịu thua thì khuôn mặt nàng ta cũng là kiểu tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đến khi Hoàng Đế tới liền ăn nói khép nép, giả bộ là bé thỏ trắng ngay đấy hả?

---- Cảm thấy mình là cục bột nhão, nàng ta dễ dàng nắn bóp nhào nặn phải không?

Nếu vừa rồi ta không có khí thế áp đảo ngươi thì lúc này ngươi sẽ có cái vẻ mặt này hay sao?

Thực đáng ghét!

Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, lúc này nhìn lại xem ra Nguyên Thành Trưởng công chúa gả vào Tĩnh An Hầu phủ thật đúng là trời tạo nhân duyên!

Tâm địa Thanh Li không xấu nhưng nàng cũng không phải thánh mẫu.

Sở dĩ Nguyên Thành Trưởng công chúa chịu khuất phục cũng không phải do nàng ta thành tâm nhận sai mà nàng ta bị tình thế bức bách, bất đắc dĩ phải làm vậy, nếu có cơ hội không chừng nàng ta còn muốn ngóc đầu dậy ấy chứ.

Đã như vậy, dựa vào cái gì mà nàng phải làm người lương thiện, thành toàn cho con rắn độc tùy thời đều có thể cắn người này chứ?

Trước mặt tất cả mệnh phụ ở đây, nếu nàng nhân cơ hội này tỏ vẻ bản thân nhân ái lương thiện không chừng cũng có thể có được cái mỹ danh nhưng Thanh Li cũng không muốn làm như vậy.

Thứ nhất, Nguyên Thành Trưởng công chúa không xứng.

Thứ hai, nàng cũng không cần đến cái gọi là thanh danh.

Có lẽ lúc trước tình cảm của nàng đối với Hoàng Đế còn mơ mơ màng màng nhưng bây giờ nàng lại biết rõ, hiểu tường tận.

---- Nàng yêu người nam nhân này, nàng muốn một mình chiếm hữu hắn, cũng muốn hắn chỉ có một nữ nhân là mình, muốn giữa bọn họ chỉ có lẫn nhau, không có người khác chen ngang.

Nàng không muốn chia sẻ hắn với những nữ nhân khác, một chút cũng không được!

Có suy nghĩ như vậy, lại ở thời đại này, một ngày nào đó nàng cũng sẽ được lưu danh sử sách về việc ghen tuông, chiếm hữu mạnh mẽ, đã định trước nàng không chiếm được cái thanh danh hiền thê mà thế nhân muốn rồi.

Không chiếm được thì không chiếm được đi, Thanh Li lười biếng liếc nhìn nam nhân bên cạnh, dưới đáy lòng nàng từ từ nở nụ cười.

---- Dù sao nàng cũng không thèm.

Vẻ mặt không thay đổi, Thanh Li nhìn về phía Nguyên Thành Trưởng công chúa, giọng điệu nhàn nhạt: "Muội làm cái gì vậy, người không biết còn tưởng rằng Bổn cung ỷ thế hiếp người đấy, đang ở trước mặt Bệ Hạ cùng chư vị phụ nhân thế này trái lại khiến Bổn cung không biết làm thế nào cho phải rồi."

---- Cái này ý tứ là không chịu tha thứ đi.

Ánh sáng chờ mong dưới đáy mắt Nguyên Thành Trưởng công chúa lập tức tắt ngúm.

Ở trước mặt một đám mệnh phụ tự bạt tai mình, nàng ta đã ném sạch sẽ tôn nghiêm chính mình. Nàng ta tự nhận đã ăn nói đủ khép nép nhưng cũng không đạt được khoan dung, tha thứ của Hoàng Hậu.

Nếu đổi lại lúc khác, nàng ta không chừng sẽ đứng dậy rời đi nhưng vào lúc này nàng ta không dám.

Cho dù có cho nàng ta thêm mấy lá gan nữa nàng ta cũng không dám.

Hoàng trưởng huynh... Vẫn còn ở bên cạnh nhìn nàng ta đấy.

Mặt mũi đã ném đi rồi thì nàng ta cũng không cần để ý mất mặt thêm chút nữa, nàng ta cúi người dập đầu nói: "Hôm nay là do Nguyên Thành lỗ mãng, làm việc không đúng chừng mực, cầu hoàng tẩu xử trí, thần muội tuyệt đối không nói hai lời."

Thanh Li cũng không phải muốn Nguyên Thành Trưởng công chúa nhún nhường như thế, nàng thầm tặc lưỡi trước lực uy hiếp của Hoàng Đế, đang định nói chuyện thì một tay của nàng lại bị Hoàng Đế cầm chặt, thuận thế kéo nàng tới cạnh hắn.

Hoàng Đế không nhìn nàng cũng không phản ứng gì với Nguyên Thành Trưởng công chúa đang quỳ sát đất kia, giọng điệu tùy ý nói với Quý Phỉ Phỉ đang nằm co quắp trên đất: "Đó là nữ quyến nhà ai vậy? Dựa theo trang phục phải chưa xuất giá mới đúng, làm sao có thể đến cung yến dành cho các mệnh phụ này chứ?"

Lúc nghe được Hoàng Đế giá lâm, phu nhân Tĩnh An Hầu vốn cũng hàm ẩn chờ mong, kỳ vọng nữ nhi có thể chiếm được sự coi trọng của Hoàng Đế, mong đợi nữ nhi có thể thừa cơ để hòa một ván. Mắt thấy nữ nhi dùng tư thái xinh đẹp thuận thế ngã xuống trước bước chân của Hoàng Đế, bà ta kích động đến mức tim suýt nhảy ra khỏi yết hầu.

Thế nhưng... Hoàng Đế chỉ hờ hững bước qua người nữ nhi, làm như không thấy nàng ta, coi như chỗ ấy chỉ là một đám không khí thôi vậy.

Lúc đấy, lòng phu nhân Tĩnh An Hầu đã nguội lạnh một nửa.

Giờ phút này nghe được câu hỏi của Hoàng Đế, bà ta lúng ta lúng túng một hồi cuối cùng quỳ xuống, lắp bắp mở miệng giữa một bầu không khí tĩnh lặng.

"Hồi Bệ Hạ, là... cô nương Tĩnh An Hầu phủ, nàng tuổi còn nhỏ nên thần phụ mới dẫn nàng đi theo, mở mang tầm mắt, làm quen cảnh đời... Đúng, chính là làm quen cảnh đời."

Lời này của bà ta lắp bắp, sai sót chồng chất. Đừng nói là Hoàng Đế, đến chính phu nhân Tĩnh An Hầu cũng không thể tin cái cớ này. Đang lúc lòng bà ta kinh hoảng, trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh lại nghe được tiếng cười không kìm nén được bên cạnh khiến cái mặt mo này của bà ta nhất thời đỏ lên.

Hoàng Đế cũng cười, chẳng qua nụ cười ấy lại không có nửa phần độ ấm khiến người ta run rẩy rét lạnh:

"Lại còn có thể đến nơi này để mở mang kiến thức hay sao? Thế nhưng đây là lần đầu tiên trẫm nghe nói đấy, hôm nay nàng ta đến yến hội của mệnh phụ để mở mang kiến thức, ngày mai còn muốn đến chỗ nào để mở mang đây? Trái lại cô nương Tĩnh An Hầu phủ thật là có phép
tắc ---- Hay nên nói, phu nhân dạy dỗ đặc biệt tốt đây?"

Rõ ràng đã vào đông nhưng trên trán phu nhân Tĩnh An Hầu lại chảy từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, run run rẩy rẩy dừng ở chỗ kia, mỗi lần nhúc nhích cũng khiến trong lòng bà ta run sợ, muốn vỡ tan.

Cái mùi vị ấy vô cùng khó chịu, bà ta rất muốn đưa tay lau đi nhưng lại sợ khi quân nên đành cố gắng nhịn xuống, nơm nớp lo sợ đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Hoàng Đế.

Hoàng Đế nói được một nửa thì ống tay áo của hắn bị kéo lại, lúc quay đầu nhìn đã thấy tiểu cô nương hơi hơi đến gần, mỉm cười nói vài lời vào tai hắn.

Một đám phu nhân đều là con mắt sáng ngời, chỉ cần thấy thái độ ban đầu của Hoàng Đế là biết hắn vô tình với Quý Phỉ Phỉ.

Đâu phải chỉ có vô tình, chỉ sợ hắn còn muốn thuận tiện xử lý Tĩnh An Hầu phủ tự chủ trương ấy chứ. Lại nghe Hoàng Đế nói gần nói xa giúp đỡ Hoàng Hậu thì họ càng rõ ràng địa vị của vị tiểu Hoàng Hậu này trong lòng Hoàng Đế.

Chờ tới bây giờ, mọi người thấy Đế Hậu hai người không e dè ai kề tai nói nhỏ, Bệ Hạ cũng thuận theo hơi hơi cúi đầu để tiện cho vị Hoàng Hậu thấp hơn hắn rất nhiều này dễ dàng nói vào tai hắn. Dáng vẻ tình cảm thân mật ấy, quả thật là không thể dung nạp được thêm người khác nữa, lúc này mọi người đều hiểu là vị tiểu Hoàng Hậu này chính là đầu quả tim của Hoàng Đế, nửa phần ấm ức nàng cũng không phải chịu đâu.

Lại nói tiếp, trừ bỏ Tĩnh An Hầu phủ, những người còn lại chưa hẳn đã không có loại tâm tư này, chỉ là không có dáng vẻ vội vàng không nhịn được như Tĩnh An Hầu phủ mà thôi.

Trước mắt nhìn thấy Đế Hậu thân mật như vậy, Hoàng Đế lại cực kỳ cưng chiều vị tiểu Hoàng hậu khiến rất nhiều người âm thầm từ bỏ tâm tư không nên có, đây là nói sau đi.

Hoàng Đế nghe tiểu cô nương nói vài câu bên tai, mùi thơm quen thuộc cũng tới gần thì cảm giác trong lòng hắn có chút ngứa ngáy nhưng e ngại ở nơi đông người, cũng không tiện làm cái gì nên nín nhịn, ép xuống, hắn nói với phu nhân Tĩnh An Hầu:

"Hoàng Hậu hiền lành nhân ái, nguyện ý khoan dung các ngươi là may mắn của các ngươi, cũng hy vọng các ngươi có thể an phận thủ thường mới tốt. Cung yến của mệnh phụ đang êm đẹp lại bị biến thành cái dạng này cũng thật khiến lòng người phiền muộn, dẫn theo vị cô nương nhà ngươi hồi phủ đi, từ nay về sau ---- trẫm tự có sắp xếp."

Không để ý tới phu nhân Tĩnh An Hầu dập đầu tạ ơn, Hoàng Đế lạnh lùng nhìn về phía Nguyên Thành Trưởng công chúa:

"Tính tình của trẫm như thế nào, ngươi nên hiểu rõ mới đúng, nhớ kỹ ---- Đây là một lần cuối cùng, nếu còn dám tái phạm lần nữa, xúc phạm Hoàng Hậu thì ngươi nên đi đến trước mặt tiên đế và Thục Phi, cố gắng tận lực làm tròn chữ hiếu đi!"

Tiên đế và Thục Phi đã mất bao nhiêu năm, nói là đi làm tròn chữ hiếu, trên thực tế chỉ sợ là muốn tiễn nàng ta ra đi.

Cả lòng Nguyên Thành Trưởng công chúa run rẩy lợi hại, đến cả giọng nói của nàng ta cũng run rẩy: "Bệ Hạ đừng lo, thần muội tuyệt... Không dám còn có loại tâm tư này, nếu không thần muội..."

Hoàng Đế không có tâm tư nghe nàng ta nói này nói nọ, thề thề thốt thốt, hắn nói: "Thất thần cái gì chứ, chẳng lẽ còn muốn trẫm tự mình tiễn các ngươi hay sao?"

Lời này vừa thốt ra, Quý Phỉ Phỉ đang nằm co quắp trên mặt đất cũng không còn cách nào giả chết được nữa, thái giám nghe xong Hoàng Đế căn dặn, không chút do dự kéo nàng ta từ trên mặt đất dậy, cùng với Nguyên Thành Trưởng công chúa và phu nhân Tĩnh An Hầu, bước chân nhanh chóng lui ra ngoài.

Hoàng Đế đến đây một nửa là để xả giận thay tiểu cô nương, một nửa khác là do các mệnh phụ.

Hắn kính rượu với mấy vị mệnh phụ lớn tuổi, lại nói với Thái phu nhân Anh Quốc Công: "Ngài là lão nhân đã trải qua tam triều, vô cùng may mắn, cho nên..."

Ôm chặt tiểu thê tử bên người, Hoàng Đế nhìn qua cái bụng còn chưa nhô lên của nàng, ấm giọng nói với Thái phu nhân Anh Quốc Công: "Đợi tiểu thái tử của trẫm sinh ra, chỉ sợ phải làm phiền Thái phu nhân một lần, tự tay tắm ba ngày cho tiểu thái tử mới được."

Lúc nói lời này, giọng của Hoàng Đế không cao, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều mệnh phụ còn cho rằng mình nghe nhầm.

---- Tiểu Thái Tử?

Hài tử trong bụng Hoàng Hậu còn chưa xuất thế mà Bệ Hạ đã quyết định sắc phong thái tử sao?

Tiểu Hoàng Hậu được sủng ái như thế thật khiến người ta kinh hãi!

Đừng nói là người khác, đến chính bản thân Thanh Li lúc nghe được Hoàng Đế nói thế nàng cũng hơi kinh ngạc nhưng nghĩ một chút là hiểu rõ.

Quả thực Tĩnh An Hầu phủ có tâm tư không đứng đắn, nhưng văn võ bá quan cả triều, người có ý nghĩ đấy cũng không phải chỉ có một nhà Tĩnh An Hầu phủ.

Nói là tặng nữ nhi vào cung hầu hạ, nhưng nói cho cùng còn không phải là vì cái vị trí kia sao?

Lúc này Hoàng Đế lại ở trước mặt tất cả các mệnh phụ nói rõ ràng vị trí thái tử không phải là hài tử của hai người thì không được, những người có cái tâm tư không nên có kia chỉ sợ trong phút chốc cũng xua tan phân nửa.

Quân vô hí ngôn*, nếu hôm nay hắn đã nói như thế, ngày nào đó lại đổi giọng không nhận thì uy tín của Đế Vương ở đâu chứ?

*Quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.

Dứt khoát như vậy, thật khiến cho lòng người kinh sợ, cũng khiến Thanh Li không thể tự chủ được động lòng.

Thái phu nhân Anh Quốc Công còn đang kinh ngạc, bà chưa kịp mở miệng thì nàng đã mỉm cười liếc hắn giận dỗi: "Bệ Hạ nói đã quá sớm rồi, nếu thần thiếp hoài thai là công chúa thì nên làm thế nào cho phải?"

"Hoàng tử hay công chúa thì đều là cốt nhục của trẫm, tất nhiên là đều tốt, nếu thật sự là trưởng công chúa thì trẫm cũng vẫn yêu thích," Hoàng Đế cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, không chút che giấu sự thân mật: "Hoàng Hậu còn trẻ, trẫm cũng đang tráng niên, liên tiếp sinh đến mười tám hài tử, thế nào cũng không thể đến một vị hoàng tử cũng không có chứ, hoàng tử đã có thì tất nhiên Thái Tử cũng sẽ có."

Hắn đúng là không tiếc lăn lộn, da mặt cũng dày vô cùng, Thanh Li bị hắn nói đến mức xấu hổ thẹn thùng, lúc này Thái phu nhân Anh Quốc Công mới cười tủm tỉm nói: "Tiểu Thái Tử tôn quý thế nào, lão phụ có thể giúp người tắm ba ngày cũng là may mắn của lão phụ. Bệ Hạ đã không chê thì lão phụ xin đồng ý."

Hoàng Đế cười ôn hòa, hơi có chút ý tứ thương yêu của người làm phụ thân: "Lão phu nhân chịu ưng thuận, trẫm xin cảm ơn trước."

"Hoàng Hậu mang thai thái tử của trẫm, đúng là thời điểm cần tĩnh dưỡng, nếu như bị ai đó làm nàng khó chịu, trẫm tuyệt đối không bỏ qua," Hoàng Đế thờ ơ nhìn xung quanh một vòng, nói: "Đại tuyển trước mắt, trẫm tự thấy mình không cần lưu lại nên để các nàng ấy đi đến hành cung Nam Sơn, miễn cho nhiều người ầm ĩ khiến Hoàng Hậu không được yên lòng."

Việc đại tuyển vốn nên do Hoàng Hậu phụ trách, lúc này Hoàng Đế mở miệng nhưng cũng không phải làm thay việc.

---- Người sáng suốt nghe xong là biết, đây là hắn làm chỗ dựa cho tiểu Hoàng Hậu, không muốn giữ lại những nữ nhân khác.

Đổng thị thấy nữ nhi dăm ba câu đã đuổi được Nguyên Thành Trưởng công chúa và cô nương Quý gia, bà thả lỏng một nửa cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo. Chờ đến lúc Hoàng Đế tới, nhìn hành động của hắn là biết hắn vô cùng yêu thương nữ nhi mình, nghe Hoàng Đế nói chuyện Thái Tử và tuyển tú, bà càng bớt lo lắng, cảm thấy yên tâm.

Dưới tình huống vui mừng trước mắt, bà thấy Hoàng Đế lại nhìn mình, hắn cười nói: "Hoàng Hậu trẻ tuổi nên khó tránh khỏi có chỗ làm không thỏa đáng, phu nhân Ngụy Quốc Công nếu nhàn rỗi thì hãy vào cung thăm nàng, cũng có thể ở bên giúp đỡ chỉ bảo nàng một chút."

Đổng thị cũng đang có ý đó, chỉ là bà còn lo lắng trong cung nhiều phép tắc, nếu thường xuyên tiến cung sợ không tốt nên mới không nhắc đến, lúc này nghe Hoàng Đế nói như vậy tất nhiên liên tục đáp ứng.

Một đám mệnh phụ đặt ánh mắt trên người Đế Hậu nhìn một cái rồi lại nhìn chỗ phu nhân Ngụy Quốc Công, thầm than một tiếng quyết định ---- Sau khi trở về nhà, dù có thế nào cũng phải thương lượng với trượng phụ, qua lại thân thiết với phủ Ngụy Quốc Công mới được, dù có hiềm khích cũng phải lập tức đến bù đắp ngay.

Phủ Ngụy Quốc Công hiện nay chỉ là Hậu tộc nhưng lại sẽ có thêm một tầng ý tứ khác, chờ đến khi Hoàng Hậu sinh tiểu Thái Tử, thậm chí trong tương lai Thái Tử đăng cơ, chỉ sợ họ càng cao thêm một bậc đấy.

Tuy nói mọi chuyện đều có thể có ngộ nhỡ nhưng theo thế cục hiện nay chắc sẽ không có cái gì thay đổi rồi.

Suy cho cùng vẫn là tiểu Hoàng Hậu có bản lĩnh, nắm Hoàng Đế thật chặt trong lòng bàn tay, một chút gió cũng chen không lọt.

Đừng nói là hoàng gia, dù là ở nhà huân quý bình thường có mấy nam tử không nạp thiếp thất cơ chứ?

Nhưng Bệ Hạ thì sao, còn không đợi Hoàng Hậu nói cái gì thì hắn đã tự mình từ chối cự tuyệt, có ngọn cờ tiên phong là phủ Tĩnh An Hầu cũng không chút do dự mà bóp chết từ trong trứng, lại còn ở trước mặt mọi người tỏ rõ người được lựa chọn cho vị trí Thái Tử. Phần tâm ý này, đúng là làm lòng người kinh sợ.

Đã có tầng suy tính này, dù cho Hoàng Đế có trở lại phía trước dùng cung yến với các đại thần thì ở phía sau mệnh phụ cung yến cũng không chút rối loạn, trái lại lúc ứng đối với Thanh Li - vị tiểu Hoàng Hậu lại càng khiêm tốn hơn.

Thanh Li ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc, nói nói cười cười rất bình tĩnh ung dung, quả nhiên là có phong phạm khoan thai của nhất quốc chi mẫu. Cũng chỉ có chính nàng mới biết được trong lòng mình lúc này có bao nhiêu ngọt ngào, mềm mại.

Trượng phu là gì, không phải là những thứ phong hoa tuyết nguyệt như có như không, cũng không phải vàng bạc châu báu vinh hoa phú quý mà là bờ bến an toàn, khiến người ta an tâm, ấm áp mà dựa vào. Chỉ cần tựa vào trong lồng ngực hắn, dù cho gió mưa có lớn hơn nữa nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Thật tốt.

Thanh Li cảm thấy khoan khoái dễ chịu lại yên bình còn phu nhân Tĩnh An Hầu lại cảm thấy hận không thể lập tức ngất đi.

Chuyện hôm nay bà ta chỉ cảm thấy da mặt mình cũng đã bị lột một tầng, dán trên bậc tam cấp tùy người khác giẫm đạp, vừa cảm thấy đau đớn lại càng cảm thấy khuất nhục, đến tận lúc ngồi trên xe ngựa hồi phủ khuôn mặt bà ta cũng đỏ đến mức sắp chuyển tím.

Dù Quý Phỉ Phỉ không tốt nhưng nàng ta cũng là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, lại nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ, ánh mắt thê lương buồn bã của nàng ta, phu nhân Tĩnh An Hầu càng không đành lòng.

Cơ hàm dưới của bà ta run rẩy vài cái cuối cùng bà ta cũng bộc phát.

"Bốp" một tiếng giòn vang, phu nhân Tĩnh An Hầu tát một cái thật mạnh lên bên mặt sưng tấy của Nguyên Thành Trưởng công chúa, nghiêm nghị trách móc: "Nói có biện pháp là ngươi, làm hỏng mọi chuyện cũng là ngươi, hiện tại còn dám làm ra dáng vẻ này, đây là khóc tang cho ai đấy hả!"

Cái tát kia cũng không phải nói đau, chẳng bằng nói là khuất nhục. Thuở nhỏ Nguyên Thành Trưởng công chúa chính là được sủng ái mà lớn, đến lúc tiên đế mất, sau khi Hoàng Đế lên ngôi, tuy rằng nàng ta cũng phải chịu bị khinh rẻ nhưng cũng không ai dám khiến nàng ta phải chịu bất kỳ đau đớn trên da thịt nào, nay bất ngờ nhận một bạt tai của phu nhân Tĩnh An Hầu nàng ta có chút không kịp phản ứng.

Thời điểm cái tát kia vừa vung ra, phu nhân Tĩnh An Hầu cũng có chút giật mình, nghĩ mà sợ nhưng nghĩ lại ---- Nàng ta cũng chỉ là một con phượng hoàng rụng lông, không thể nổi lên cái sóng gió gì, nghĩ vậy cơn tức trong lòng bà ta càng tràn ra.

"Từ sau khi lấy ngươi vào cửa thì không gặp được cái chuyện tốt gì. Ngươi là người mang đến sự xui xẻo, hại nhi tử của ta còn chưa đủ mà ngay cả nữ nhi của ta ngươi cũng hại nốt, đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!"

"Bà già kia, bà dám đánh ta?"

Bỗng nhiên Nguyên Thành Trưởng công chúa gầm lên một tiếng, lập tức đòi lại cả vốn lẫn lời, hung hăng đáp lễ phu nhân Tĩnh An Hầu bằng hai cái tát: "---- Bà là cái thá gì chứ, dám động tay chân với ta?"

Từ sau khi bị người lôi kéo quẳng ra ngoài cửa cung, Quý Phỉ Phỉ có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc này nàng ta như bừng tỉnh, nhào tới đẩy Nguyên Thành Trưởng công chúa ra, lại thuận tay cào một cái trên mặt nàng ta: "Động tay chân thì làm sao, ngươi thực tưởng ngươi là kim chi ngọc diệp người khác không dám làm gì ngươi sao?"

Nguyên Thành Trưởng công chúa đã tập võ một thời gian, lại đang là thời điểm tuổi trẻ mạnh khỏe, sức lực tất nhiên vượt xa phu nhân Tĩnh An Hầu - phu nhân quanh năm suốt tháng sống an nhàn sung sướng sao có thể so sánh được, sau khi chịu hai cái tát đã khiến hai gò má của bà ta bắt đầu sưng đỏ, nóng rát.

Theo bản năng sờ mặt một cái, đột nhiên phu nhân Tĩnh An Hầu bộc phát, bắt đầu tức giận chửi mắng: "Tốt, tiện nhân ngươi muốn lật trời rồi, dám ra tay với cả mẹ chồng của mình! Quả đúng như Hoàng Hậu nói, tiểu thiếp nuôi dưỡng chính là tiểu thiếp nuôi dưỡng, trời sinh đê tiện, không thể lên được mặt bàn!"

Mặt Nguyên Thành Trưởng công chúa bị Quý Phỉ Phỉ cào rách, để lại một vệt máu dài, ánh mắt giận dữ sáng rực khiến cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm em chồng mình, nghe thấy vậy liền hằm hằm nhìn phu nhân Tĩnh An Hầu, trực tiếp đánh tới:

"Ta là vì người nào? Vì ai mới phải chịu nhục nhã? Bây giờ các ngươi không chỉ không cảm ơn mà lại còn lấy oán trả ơn, chó chết, đúng là hai mẹ con, quá giống nhau chứ chẳng cần diễn!"

Tuổi của phu nhân Tĩnh An Hầu tất nhiên không phải là đối thủ của Nguyên Thành Trưởng công chúa, mặc dù Quý Phỉ Phỉ còn trẻ nhưng thân mềm người mảnh, trong nhất thời ba người trong xe ngựa đánh nhau thành một đoàn, khó mà hòa giải được, đến tận khi về trước cửa phủ Tĩnh An Hầu, ba người vẫn chưa phân thắng bại.

Nô bộc bên ngoài nghe được tiếng động phía trong không đúng nhưng cũng không dám lên tiếng, một đám người đang mặt đối mặt nhìn nhau, lại nghe "két" một tiếng, cửa xe ngựa mở ra, "bịch" một cái, cô nương nhà mình tóc tai lộn xộn, trên mặt tràn đầy vết máu ngã xuống, lúc đi ra ngoài thì chỉnh tề xinh đẹp lúc về quần áo cũng rối loạn.

Đang do dự có nên đi qua đỡ hay không thì lại nghe thấy hai tiếng "bịch" "bịch", phu nhân Tĩnh An Hầu và Nguyên Thành Trưởng công chúa đánh nhau thành một đám, cùng nhau ngã từ trên xe ngựa xuống, phu nhân công chúa dáng vẻ đoan trang quý phái thường ngày nay lại ngã từ trên xe ngựa xuống, thật là mất mặt xấu hổ mà.

Bất luận là chuyện lúc trước trong cung hay là chuyện đánh nhau sau đó, lần này phủ Tĩnh An Hầu đều mất hết mặt mũi rồi.

Ba người mẹ chồng nàng dâu em chồng cùng nhau bị trục xuất hồi phủ, chuyện như vậy từ khi Đại Tần khai quốc đến nay còn chưa từng có đâu, theo như trình độ hiếm thấy của các nàng chỉ sợ trước không có sau lại càng không.

Rồi sau đó, ba người mẹ chồng nàng dâu em chồng đánh nhau thành một đoàn lại càng không cần phải nói thêm.

Tĩnh An Hầu nhiễm bệnh, ít đi ra ngoài nên không cảm thấy gì. Thế tử Tĩnh An Hầu và Nhị công tử còn phải ra ngoài làm việc đấy, hai người không thiếu phải nhận nhiều loại ánh mắt khác thường, ngượng ngùng trong đó khó có thể nói hết được.

Thế nhân đối với những chuyện bát quái đều có hứng thú, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Cho dù có chút xíu tiếng gió đều có thể khiến dư luận xôn xao, càng không cần nhắc đến chuyện phu nhân cả sảnh đường đều tận mắt trông thấy chuyện phủ Tĩnh An Hầu, Đế Hậu cũng không hạ lệnh kín miệng nên vì thế, chuyện này lại càng được lan truyền rộng rãi.

Hoàng Đế cũng không khách sáo, bởi vì án tham ô còn chưa kết luận nên mới chỉ phạt mỗi Nguyên Thành Trưởng công chúa, về phần Tĩnh An Hầu phủ thì để lại sau này tính sổ một lúc.

Theo như quy định, công chúa Đại Tần đều nhận sắc phong, bổng lộc hai nghìn thạch. Sau lần cung biến năm đó, Hoàng Đế không nói hai lời đã cắt giảm một nửa hai nghìn thạch của Nguyên Thành Trưởng công chúa, đổi thành một nghìn thạch*.

*Thạch (tạ), đong bằng thúng thì 100 thúng gọi là một thạch, tính theo cân thì 120 cân gọi là một thạch.

Lúc này càng thảm hơn, không chỉ thu hồi kim ấn sắc phong năm đó tiên đế ban tặng, một nghìn thạch cũng cắt giảm xuống còn ba trăm thạch.

Sau khi Nguyên Thành Trưởng công chúa đánh nhau một trận với mẹ chồng và em chồng lại lập tức ầm ĩ một trận với trượng phu.

Nàng ta đang ở trong sân dưỡng thương lại nhận được một đạo ý chỉ như vậy, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.

Ba trăm thạch.

---- Bổng lộc của Huyện lệnh cũng còn là bốn trăm thạch đấy, làm cái gì vậy chứ, coi nàng là ăn mày mà đuổi hay sao!

Phu nhân Tĩnh An Hầu cũng ở trong sân dưỡng thương, nghe được đạo ý chỉ này bà ta cười đến mức cằm cũng suýt rơi xuống.

Bà ta gọi hai người thị nữ dìu đi, đến bên ngoài sân nhỏ của Nguyên Thành Trưởng công chúa chửi mắng nửa ngày mới cảm thấy xả ra được một bụng lửa giận.

Nguyên Thành Trưởng công chúa đâu phải là người có thể nín nhịn nên bắt đầu cãi lộn ầm ĩ với phu nhân Tĩnh An Hầu, vẫn là khi thế tử Tĩnh An Hầu trở về khuyên can mãi hai người mới bằng lòng tạm ngừng chiến tranh.

Ngày tốt lành không kéo dài lâu, phủ Tĩnh An Hầu bị trừng trị rồi. Hoàng Đế mượn án tham ô lần này thuận thế đoạt lại tước vị, phế đi vinh quang mấy đời của Tĩnh An Hầu phủ.

Trong một đêm, Tĩnh An Hầu phủ đã từng thanh danh hiển hách đã không còn tồn tại.

Lúc Kinh Triệu Doãn sai người dỡ bỏ bảng hiệu của Tĩnh An Hầu phủ, Tĩnh An Hầu bất chấp tất cả chống đỡ thân thể bệnh tật đuổi đánh phu nhân Tĩnh An Hầu khắp phủ.

---- Nếu không cưới phải cái người mang đến sự xui xẻo, kiên quyết đụng tới giới hạn của Bệ Hạ thì sao có thể dẫn đến họa khuynh gia này chứ?!

Nhiều người dính phải án tham ô như vậy mà chỉ có ông ta là người đầu tiên bị kéo xuống nước, nói là trùng hợp đánh chết ông ta cũng không tin.

Suy cho cùng, còn không phải xả giận thay tiểu Hoàng Hậu nên Hoàng Đế mới khai đao với Tĩnh An Hầu phủ lập uy hay sao?

Bảng hiệu hầu phủ bị tháo xuống, phủ đệ được miễn cưỡng để lại nhưng những chỗ thiếu hụt trong đó vẫn cần được lấp vào, đồ trang sức châu báu trân bảo của Quý Phỉ Phỉ đều bị vơ vét hết, thời điểm đau như bị đao cắt lại thấy thị nữ bên người mẫu thân vẻ mặt tràn đầy nước mắt chạy đến cầu cứu, nàng ta vội vàng chạy ra ngoài khuyên can phụ thân.

Tĩnh An Hầu, à không, đã từng là Tĩnh An Hầu không thấy nàng ta còn đỡ, vừa thấy ông ta càng tức giận:

"Chọc phải cái họa lớn như vậy mà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?"

“---- Cút! Hai người các ngươi cùng nhau cút đi cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play