Lời này của Quý Phỉ Phỉ rất uyển chuyển, cũng vô cùng thành thục, lộ ra khuôn mặt thanh tao và giọng nói nho nhỏ, tựa như chỉ cần Thanh Li không đồng ý thì chính là ức hiếp nàng ta, chính là người không nói lý lẽ vậy.
Đổng thị thấy nàng ta làm ra vẻ ta đây thì chịu không nổi nhíu mày lại, nghe mấy lời kia thêm nữa thì càng chói tai, bà chỉ cảm thấy cơn giận đối với Tĩnh An Hầu phủ ngày càng lan tràn, thế nhưng bà chỉ liếc mắt nhìn nữ nhi chứ không có ý định nói cái gì.
Nữ nhi đã lớn, con đường này phải là do tự bản thân nó đi, bà có thể giúp được một hai lần chứ không giúp được cả đời, loại chuyện này, phải để nữ nhi tự giải quyết mới được.
Thấy Hoàng hậu không nói gì, giống như nghẹn lời, Nguyên Thành Trưởng công chúa kìm lòng không được che miệng cười cười, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng mang theo ý an ủi: "Tại sao nương nương không nói gì? Không phải bất ngờ quá đó chứ?"
"Người cũng đừng chịu không nổi lời nói khó nghe của ta, rốt cuộc bệ hạ mới chính là quân chủ, là chủ nhân của Đại Tần, nương nương nghĩ mà xem, các triều đại thay đổi, vị quân chủ nào mà không có ba ngàn mỹ nhân? Trước mắt, bên cạnh bệ hạ chỉ có một mình hoàng hậu người, nếu để lời không hay truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người đời chỉ trích hay sao? Dù cho nương nương có vì thanh danh của mình hay là Ngụy quốc công phủ ----"
Đuôi mắt nàng ta nhướng lên, cực kỳ vui vẻ, thế nhưng ngữ điệu lại sắc lạnh, "Thì phải biết nên làm thế nào mới phải."
"Sợ là phải làm ngươi thất vọng rồi, cũng làm vị cô nương Quý gia này thất vọng nốt," Thanh Li nhướng mi lần lượt liếc hai người rồi từ tốn nhấp một hớp nước ấm, sau đó nàng chuyển mắt sang nói chuyện với Nguyên Thành trưởng công chúa, "Xưa nay bổn cung không thích chó mèo, cũng chưa từng gặp thứ súc sinh càn rỡ, ngược lại chó con thì còn đỡ, trời sinh có tính trung thành, quăng cho khúc xương là thành thành thật thật, đổi lại mèo thì không được như vậy."
"Nhất là loại mèo hoang không biết phép tắc kia." Ánh mắt quét qua Quý Phỉ Phỉ đang quỳ trên mặt đất, Thanh Li không thèm đếm xỉa nói tiếp: "Thường ngày thích gây chuyện thị phi thì cũng thôi đi, đã vậy còn không an phận, vừa đến mùa xuân là bắt đầu động dục khiến cho người ta khó chịu. Mắt không thấy tâm không phiền, Bổn cung cảm thấy, không nuôi thì tốt hơn."
Ánh mắt nàng tùy ý đảo qua mặt Quý Phỉ Phỉ, cách một khoảng không khí, chính là đúng lúc liếc nhau.
Quý Phỉ Phỉ quỳ trên mặt đất, lúc nhìn thì phải ngửa mặt lên mới được, Hoàng hậu lại ngồi ở trên cao, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống bản thân, ánh mắt khinh miệt rõ ràng, tựa như nàng ta chính là vật bẩn thỉu không đáng
nhìn, liếc mắt thôi đã ngại bẩn, lòng nàng ta đau đớn từng cơn.
Tuy lời nói của Hoàng hậu nghe có vẻ tùy ý nhưng lại chế nhạo mình như súc sinh, nàng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, sắc mặt cũng không chịu nổi mà trở nên trắng bệch.
Ngăn chặn cơn tức trong lòng, Quý Phỉ Phỉ cười lớn tiếng, "Nương nương ghen ghét thần nữ, dù không chịu nổi nhưng cần gì phải nói lời khó nghe như vậy..."
"Lời này của người nói không đúng," Thanh Li lười biếng liếc nàng ta, nàng cười dịu dàng đáp trả: "Đang yên lành, Bổn cung lại đi tức giận với súc sinh thì có nghĩa lý gì, những thứ đó vốn không được xuất hiện trước mặt, chỉ thuận miệng nhắc tới thôi Bổn cung cũng đã ngại bẩn, so đo với chúng nó, càng mất phong cách."
"Nương nương là ngọc thể nghìn vàng, tất nhiên là cao quý," Quý Phỉ Phỉ cắn môi nhỏ nhẹ nói: "Có điều thần nữ cũng xuất thân từ Hầu phủ, không cho phép bị người ta sỉ nhục, nương nương mở miệng ra là súc sinh, người đang cố ý khinh thường thần nữ đúng không?"
"Lời này của ngươi khiến cho người khác không biết phải nghĩ làm sao," Thanh Li mỉm cười hất cằm, ánh mắt lười biết đặt trên mặt Quý Phỉ Phỉ, tựa như nhìn một vật vấy bùn xúi quẩy, "Lời này là tự ngươi nói đấy, tất cả mọi người đều nghe được ---- Ban đầu là chính ngươi tự nhận mình là chó con mèo con, muốn được người ta nuôi dưỡng."
"Đầu tiên ngươi tự sỉ nhục mình, sau đó người ta mới sỉ nhục ngươi, ngươi đã tự nhận mình xuất thân từ Hầu phủ, chẳng lẽ một ít đạo lý này mà cũng không biết. Là ngươi không xem mình là người, sau đó Bổn cung mới gọi một tiếng súc sinh, ta nói sai chỗ nào?"
Mặc dù trước đây Quý Phỉ Phỉ đã từng gặp Thanh Li, chạm mặt nhau chỉ là nhàn nhạt, nàng ta không hề biết miệng lưỡi nàng bén nhọn như thế, bị nàng chỉ dùng một câu mỉa mai châm biếm, nhất thời nàng ta không biết phải phản bác thế nào, lúng ta lúng túng khó tả.
Cũng may được sự dạy bảo cẩn thận của Tĩnh An Hầu phu nhân, thấy mình có xu thế thua trận, sắc mặt cũng không thể hiện sự ảm đạm mà chỉ hơi trắng bệch, giống như đang tủi thân, nàng ta bày ra vẻ đáng thương cúi đầu, người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng nàng ta bị oan ức gì lớn lắm.
"Nương nương đừng vội chuyển đề tài," Nguyên Thành trưởng công chúa thấy Quý Phỉ Phỉ đã cạn từ, trong lòng thầm mắng một câu phế vật rồi cắn răng nói với Thanh Li: "Người đang có mang, khó có thể làm bạn giá, như vậy, bên cạnh bệ hạ lại nên có người hầu hạ, nếu không phải là Phỉ Phỉ thì cũng sẽ là người khác, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hà tất phải ích kỷ như vậy, cũng đừng hùng hổ dọa người quá."
Ồ, bây giờ nói ngược lại đã thành ta hùng hổ dọa người!
Hạng người vô liêm sỉ đến thế, Thanh Li xem như được mở rộng kiến thức, Nguyên Thành trưởng công chúa đã dốc toàn lực khiến cho nàng ngột ngạt, vậy thì cũng đừng trách nàng không khách sáo.
"Ngược lại bổn cung thấy hơi lạ," Nàng lạnh lùng nhìn sang, không chút khách sáo nói: "Ngươi tự xem mình như thần tiên trong miếu à? Ngươi là người thế nào mà dám quản chuyện trên đầu bổn cung và bệ hạ?"
"Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, từ nay về sau chính là người nhà chồng, tại sao vẫn còn quản chuyện của nhà mẹ đẻ nhỉ? Càng không cần phải nói, ngươi còn đang nhúng tay vào chuyện trong phòng của huynh trưởng ---- Thể diện ngươi lớn như vậy sao?"
"Còn nữa, ngươi cũng là chính thê của thế tử Tĩnh An Hầu phủ, đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ sự khó xử của chính thất mới đúng, tại sao hôm nay lại làm ngược lại, giúp đỡ huynh trưởng của mình nạp thiếp? Ồ, bổn cung đã hiểu rồi, Nguyên Thành vốn là thứ xuất mà, dân gian gọi cái này là gì ấy nhỉ, tiểu phụ dưỡng ---- Chẳng trách kiến thức hạn hẹp, không ra được cửa chính!"
Lời này của Thanh Li cực kỳ sắc bén, cũng chẳng giữ lại họ Nguyên Thành trưởng công chúa chút mặt mũi nào, hoàn toàn xé nát da mặt nàng ta ra rồi.
Coi như Nguyên Thành trưởng công chúa đã nhìn ra, loại người này trời sinh chính là thích đâm vào chỗ đau người khác, không có nửa phần tình cảm, nếu không phải như vậy thì đã không giẫm lên đầu mình mà đi rồi.
Đồ đê tiện!
Tiên đế chưa từng lập hậu, con trai trưởng duy nhất lại đang ở Tây Bắc xa xôi, hoàng tử công chúa ở Kim Lăng đều là thứ xuất, giữa các thứ xuất, tất nhiên phân chia đích thứ không được rõ ràng.
Điều duy nhất bọn họ có thể phân chia đại khái chính là mức độ được tiên đế sủng ái.
Dung mạo Thục phi rất đẹp, tiên đế cực kỳ sủng ái, cho nên ông ta cũng rất chiều chuộng Nguyên Thành trưởng công chúa, sau đó nuôi nàng ta trở thành tâm cao khí ngạo, không để mọi người vào trong mắt.
Tự cảm thấy bị làm nhục thật sâu, phản ứng Nguyên Thành trưởng công chúa còn lớn hơn lúc nãy, nét cười cợt trên mặt tản đi, hoàn toàn là vẻ dữ tợn: "---- Ngươi dám nói lời nhục nhã mẫu phi của ta, nhục nhã ta!"
"Nhục nhã? Ngươi nghĩ thơm quá nhỉ, ngươi mà cũng xứng để bản cung nhục nhã? Về nhà soi gương nhiều một chút, nhìn rõ mình là hạng người gì thì mới được!"
Nói đến đây, Thanh Li cũng không khách sáo nữa, lưng nàng thẳng tắp, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: "Bổn cung là Hoàng hậu Đại Tần, là quốc mẫu được tông miếu thông qua, thân phận này không có bất kỳ ai có thể phủ nhận, trong thiên hạ, trừ bệ hạ ra thì có ai có thể vượt mặt bổn cung đây?"
"Chẳng qua ngươi chỉ là một công chúa thứ xuất, Thục phi cũng chỉ là một phi thiếp của Tiên đế, đừng nói bà đã qua đời, dù bà có đứng ở đây cũng phải hành đại lễ trước bổn cung ---- Ngươi cho rằng ngươi tài giỏi thế nào, Thục phi tài giỏi thế nào?"
"Một thứ nữ, một cơ thiếp, người nào cho các ngươi lá gan mà phát ngôn bừa bãi trước mặt chủ mẫu như thế! Kẻ tiểu nhân nhảy nhót, xấu hổ không tự biết!"
Nguyên Thành trưởng công chúa chỉ cảm thấy từ đầu đến đuôi bị người ta bóc trần, sắc mặt đỏ lên đến nỗi sắp nhỏ máu, ngoài ngạc nhiên phẫn nộ, bờ môi run run thì ngay cả lời nói cũng chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.
"Bổn cung có thai, thái y cố ý dặn dò, bên cạnh không được nuôi chó mèo," Bàn tay dịu dàng xoa bụng, Thanh Li lười biếng dựa lưng vào ghế, nàng vừa nhìn Nguyên Thành trưởng công chúa vừa nói: "Ngược lại là Nguyên Thành, ngươi đã lớn tuổi mà bên người quá mức vắng vẻ, phải nuôi mấy thứ để pha trò, thường xuyên qua lại không chừng nữ nhi cũng sinh ra, mặc dù không phải chui từ bụng ngươi ra ngoài, nhưng thật sự cũng phải gọi ngươi một tiếng mẫu thân, sau khi già rồi còn có chỗ nương tựa, có phải không?"
Con người ai mà không sợ già, chỉ cần sử dụng là thành công, Thanh Li hiểu rất rõ chuyện này, quả nhiên, vừa nói xong đã thấy Nguyên Thành trưởng công chúa toàn thân cứng ngắc thay đổi sắc mặt.
Hai gò má giật giật vài cái, nàng ta lạnh lùng đáp: "Ngươi đừng nên quá phận!"
Nguyên Thành trưởng công chúa cảm thấy như vậy là quá phận, Thanh Li có thể không cảm thấy hay sao?
Vừa rồi ngươi chăm chăm bức bách ta, không phải muốn ta thu nhận Quý Phỉ Phỉ à? Lúc này đâu phải sắc mặt này đâu!
Bây giờ chuyện không thành thì bày ra dáng vẻ như bị ta ức hiếp, ngươi có ác tâm hay không?
"Tuy Nguyên Thành là thứ nữ, song trời sinh tính tình lỗ mãng, thực sự phải nên biết hai chữ phép tắc viết thế nào ---- Ai cho phép ngươi lá gan luôn mồm chỉ trích bổn cung? Làm càn!"
Lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, Thanh Li nói tiếp: "Ở nơi khác ngươi quái gở thế nào bổn cung không cần biết, cũng chẳng muốn biết, nhưng mà ở trước mặt bổn cung, ngươi phải quy củ nói tiếng người đi!"
"Nếu như ngươi không muốn, bổn cung cũng không có cách nào khác, chẳng qua là trưởng tẩu như mẫu thân, không thiếu được phải thay Thục phi dạy dỗ một chút," Mi mắt cụp xuống, giọng nói nàng lạnh nhạt, tựa như là chẳng màng quan tâm, "Vậy thì đành miễn cưỡng đưa ngươi đến am ni cô ở ngoại thành ăn chay niệm phật, xóa bớt hung hãn, về phần lúc nào được ra ngoài thì phải xem khi nào ngươi thanh tâm tĩnh khí ---- Lời của bổn cung, Nguyên Thành cảm thấy như thế nào?"
Mặc dù Hoàng hậu còn trẻ tuổi, nhưng chỉ qua một cuộc đối thoại mà như lôi đình, ngôn từ sắc bén, khí độ ung dung, người trong điện không hề vì tuổi nàng còn nhỏ mà khinh thường nửa phần, rốt cuộc sắc mặt Nguyên Thành
trưởng công chúa cũng lộ vẻ sợ hãi, ngón tay nàng ta run run, cuối cùng cúi đầu xuống, chấp nhận thua cuộc.
Nói xong mấy lời này, Thanh Li cũng không còn hào hứng nhiều lời với nàng ta nữa, nàng quay đầu nhìn xung quanh, "Hoàng phu nhân thân mẫu Chương Vũ Hậu đâu rồi?"
Sau đó có cung nhân dẫn Hoàng thị tới, Thanh Li mỉm cười gật đầu, ấm giọng trấn an, "Hôm nay là do bổn cung sơ xuất khiến phu nhân ấm ức, xin phu nhân thứ lỗi."
Hoàng thị cúi đầu thật sâu thi lễ, bà cười đáp: "Nương nương nói vậy làm thần phụ ngại quá, việc này vốn là lỗi của người khác, làm sao trách lên người nương nương được."
Hoàng thị hiểu lễ, Thanh Li nói chuyện với bà cũng thoải mái, sau đó nàng nói với người bên cạnh, "Mời Tĩnh An Hầu phu nhân tới đây."
Tĩnh An Hầu phu nhân bị chuyển chỗ ngồi ở tít phía sau, đi tới cũng xa, lúc cung nhân tìm đến bà ta, bà ta đang đấu võ mồm với Dư phu nhân, nghe thấy Hoàng hậu truyền gọi, bà ta cho là mọi sự đã thành nên hùng hổ trừng mấy người xung quanh rồi kiềm chế vui mừng đi về phía trước.
Chờ đến khi đến gần Hoàng hậu, thấy nữ nhi của mình quỳ trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng Tĩnh An Hầu phu nhân rơi lộp bộp một cái, bà ta vô thức nhìn về phía Nguyên Thành trưởng công chúa, thấy sắc mặt nàng ta cũng vặn vẹo, thần sắc khiến người ta phải sợ hãi, bà ta hết hồn, lại có thêm mấy phần dự cảm không ổn.
Ngụy Quốc Công phủ và Tĩnh An Hầu phủ chẳng có giao tình, đương nhiên Thanh Li cũng không khách sáo với Tĩnh An Hầu phu nhân, cộng thêm vở kịch lớn vừa rồi, càng khiến sự nhẫn nại của nàng đối với người nhà này rơi vào điểm mấu chốt, nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Phu nhân tới vừa đúng lúc, bổn cung có mấy lời muốn dặn dò trước, coi như là báo tin mừng cho quý phủ."
Cúi đầu nhìn phần bụng chưa nhô ra của mình, trên mặt Thanh Li treo nụ cười dịu dàng, "Bổn cung sắp làm mẫu thân nên đặc biệt cảm nhận được tấm lòng mẫu thân trong thiên hạ, không phải tất cả là vì sự bình an vui vẻ của con cái mình hay sao? Nam thành tài, nữ tìm thấy một chốn đi về tốt, hôm nay cô nương nhà phu nhân đã mở lời, Bổn cung sẽ thành toàn cho nàng ta."
Nếu Tĩnh An Hầu phủ đã có ý tặng người tiến cung, vậy thì đã sớm nhận biết sẽ đắc tội với Hoàng hậu và Ngụy quốc công phủ, Tĩnh An Hầu phu nhân nghe ra giọng Hoàng hậu tuy nhỏ nhẹ, nhưng lòng bà ta chẳng những không cảm thấy được an ủi mà trái tim còn đập thình thịch như đánh trống.
Quả nhiên, sắc mặt Thanh Li không đổi, nàng nói tiếp, "Cô nương nhà phu nhân nói yêu cầu của nàng ta không nhiều, chỉ cần được nuôi dưỡng như chó con mèo con là được rồi, Bổn cung bèn giúp nàng hoàn thành nỗi khổ tâm này ---- Đại tuyển đang ở trước mắt, trở về bổn cung sẽ nói với bệ hạ, nhất định phải chọn một người trong sạch thích nuôi động vật nhỏ rồi phó thác nàng ta qua đó, chỉ là có lẽ nàng ta phải đợi thêm một thời gian nữa."
"Cầu người được người," Sắc mặt Thanh Li dịu dàng, giọng điệu ôn hòa, "Phu nhân đã hài lòng chưa?"
Ý này là... Chẳng phải muốn tìm đại một người nào đó rồi gả Phỉ Phỉ qua làm thiếp hay sao?
Chuyện này là như thế nào?
Khi Tĩnh An Hầu phu nhân nghe được mấy lời ấy thì như sét đánh ngang tai, trong khoảng thời gian ngắn, cả người bà ta run rẩy không biết phải nói gì, lúc đang định lên tiếng thì bị Lục nữ quan cắt ngang, "Phu nhân, đừng vì vui mừng quá mà quên nói chuyện, nương nương đã đồng ý, đây là ân điển bao nhiêu ---- Người nên tạ ơn rồi!"
Giờ khắc này, Tĩnh An Hầu phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ đau đớn, cuống họng tanh tanh, một búng máu đã tràn lên cổ họng nhưng lại bị bà ta cứng rắn nuốt xuống, không trào ra được.
Cố gắng áp chế gân xanh trên trán, khuôn mặt bà ta vặn vẹo miễn cưỡng quỳ xuống tạ ơn, "Thần phụ tạ ân điển của nương nương."
"Đây là cung tiệc của mệnh phụ, cô nương Quý gia ở đây e rằng không thích hợp," Thanh Li không thèm nhìn các nàng ta, nàng thản nhiên nói: "Nguyên Thành thân là trưởng tẩu nên dẫn nàng ta hồi phủ đi, tiếp tục ở lại chỗ này chỉ tổ xấu mặt thêm, làm trò cười cho người ta mà thôi."
Nguyên Thành trưởng công chúa đang bất động đứng yên tại chỗ, nghe được mấy lời ấy, nàng ta bỗng nhiên giật nảy mình.
Cái gì gọi là dẫn Quý Phỉ Phỉ hồi phủ?
Nói cho cùng còn không phải đuổi hai người ra khỏi bữa tiệc hay sao?!
Trước mặt đám phu nhân huân quý, chỉ cần vừa xoay lưng bước đi thì chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho cả thành Kim Lăng này, cuối cùng không ngẩng đầu lên được!
Quý Phỉ Phỉ quỳ trên mặt đất, nghe được mấy lời ấy, đầu móng tay suýt chút nữa bị bẻ gãy.
Đi? Làm sao nàng ta đi cho được?!
Bây giờ mà đi, cả đời này nàng ta sẽ không trở mình được nữa!
Thấy mấy cung nhân sắp sửa tiến lên muốn đỡ nàng ta dậy rồi đưa ra ngoài, trái tim nàng ta suýt chút nữa bật ra khỏi cổ họng, trái lo phải nghĩ, thực sự không có cách nào giải quyết.
Trong lúc lòng nàng ta tràn ngập nôn nóng thì nghe thấy tiếng thái giám vang lên phía xa xa sau lưng.
“---- Bệ hạ giá lâm.”