Như lạc vào mộng cảnh trong mơ vừa kỳ lạ vừa xinh đẹp, trong một khoảng thời gian ngắn, Quý Phỉ Phỉ lại có chút xuất thần.
Đến tận khi giọng nữ hơi lạnh ở bên cạnh vang lên, nàng ta mới giật mình bừng tỉnh.
"---- Điện hạ, thần phụ ngồi ở chỗ này, là thiếp mời do Hoàng Hậu nương nương đích thân viết, có con dấu của lễ bộ kèm theo, lại được nữ quan dẫn tới đây, tại sao chỉ vì một câu nói hời hợt của điện hạ đã muốn thần phụ phải nhường lại chứ?"
"Cũng không phải thần phụ nhiều chuyện," Giọng nói kia không tự ti cũng không kiêu ngạo mà tiếp tục: "Nhưng do không thể ném đi thể diện của Hầu phủ nên phải hỏi cho rõ ràng."
Nguyên Thành Trưởng công chúa vốn tưởng rằng chuyện hôm nay sẽ cực kỳ thuận lợi, ai ngờ ngay từ đầu nàng ta đã bị người khác quét sạch mặt mũi, cho nên nàng ta không nhịn được nhăn lông mày lại.
Cố gắng nhịn xuống, nàng ta nói với vị phu nhân kia: "Cũng không phải ta bảo phu nhân nhường chỗ ngồi, chỉ là bổn điện hạ dẫn theo người đến nhưng lại thiếu ghế nên đành mời phu nhân chuyển lùi xuống một chỗ, nhường cho nàng một chỗ ngồi mà thôi."
Nguyên Thành Trưởng công chúa dẫn Quý Phỉ Phỉ đến đằng trước, nhưng vị trí ngồi đã sớm sắp xếp ổn thỏa, tất nhiên không có chỗ của Quý Phỉ Phỉ nên trong thoáng chốc có chút lúng túng.
Trước khi đi, Nguyên Thành Trưởng công chúa đã cam đoan với Tĩnh An Hầu phu nhân, tất nhiên nàng ta cũng không thể qua loa được, nhìn xung quanh một vòng, nàng ta nghĩ ra một biện pháp. Nàng ta nói với phu nhân bên cạnh lùi xuống một chỗ, cách ra một chỗ cho Quý Phỉ Phỉ.
"Lời này của điện hạ thật thú vị mà," Phu nhân bị yêu cầu nhường chỗ là mẫu thân của Chương Vũ Hậu Hoàng thị, tính tình bà có chút thẳng thắn. Nghe được lời ấy bà cười ngay, không chút yếu thế đáp lại: "Thần phụ là chính nhị phẩm Cáo Mệnh phu nhân do Bệ Hạ sắc phong, là đương gia chủ mẫu của Chương Vũ Hậu nên mới được tới đây dự tiệc, xin hỏi người mà điện hạ mang đến... Ồ, đây là cô nương còn chưa xuất giá nhỉ?"
Trong giọng nói của bà thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng, dưới tình huống này lại càng khiến Nguyên Thành Trưởng công chúa và Quý Phỉ Phỉ ngượng ngùng: "---- Xin hỏi vị cô nương này có cáo mệnh hay tước vị nào trên người? Nếu có thể vượt qua thần phụ, tất nhiên thần phụ không có lời nào để nói, lập tức nhường lại chỗ ngồi."
Nguyên Thành Trưởng công chúa bị câu hỏi của Hoàng thị chặn họng, lời nói dưới đáy lòng cũng bị nghẹn lại, trong thời gian ngắn nàng ta cũng không biết làm thế nào cho phải.
Mặt Quý Phỉ Phỉ lại càng đỏ, ngón tay nắm chặt giấu dưới ống tay áo, nín nín nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
Các nàng không nói, Hoàng thị lại cười càng thoải mái, bà nhẹ giọng nói: "Vậy chính là không có nhỉ?"
Bà cười vui vẻ, giống như là đang giễu cợt, ánh mắt của tất cả những quý phụ xung quanh như có như không đảo tới, coi các nàng như là thú vui, để các nàng ấy đùa cợt chế nhạo vậy.
Nguyên Thành Trưởng công chúa cảm thấy phải chịu nhục, sắc mặt nàng ta lập tức khó chịu thu lại nụ cười, lạnh mặt nói: "---- Bà nói như vậy chính là không chịu cho bổn điện hạ thể diện?"
Chương Vũ Hậu đang được Hoàng Đế trọng dụng, là tân quý trong triều, càng không cần phải nói đến chuyện Chương Vũ Hậu mới giành được thắng lợi từ Tây Lương trở về, vô cùng có danh vọng.
Có mấy tầng lý do này, Hoàng thị cũng không sợ vị trưởng công chúa này, bà tự nhiên phóng khoáng nói: "Cũng không phải thần phụ không cho điện hạ thể diện mà là người nên có chừng có mực."
Nhi tử có bản lĩnh, người làm mẫu thân như Hoàng thị này cũng có thể thẳng eo, tự tin phản bác lại Nguyên Thành Trưởng công chúa: "Chỗ ngồi đều đã được sắp xếp từ trước, làm sao có thể thay đổi? Một mình thần phụ thì cũng thôi đi, một người lùi thì rất nhiều người khác cũng đều phải lùi theo chỉ vì vị cô nương này sao? Nói lời không khách khí chứ ---- Nàng ta có tài đức gì đây?"
"Người đang sống thì phải thiết thực một chút, không nên đòi hỏi những thứ mình không chiếm được, bằng không thì," Mắt thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Thành Trưởng công chúa và ánh mắt rét lạnh của nàng ta, giọng điệu của Hoàng thị cũng chuyển lạnh, bà không khách khí nữa: "Kết cục của hỏa trung thủ lật* chính là tự phế một tay."
*Hỏa trung thủ lật: Ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.
"Phu nhân thật sự rất thẳng thắn," Trong lòng Nguyên Thành Trưởng công chúa tức đến mức bật cười: "---- Lại dám thuyết giáo* với bổn điện hạ!"
*Thuyết giáo: giảng giải lý lẽ.
"Điện hạ là kim chi ngọc diệp, tất nhiên thần phụ không dám thuyết giáo," Hoàng thị mỉm cười, gật đầu làm lễ: "Vẫn nên mời Hoàng Hậu nương nương quyết định đi."
Lúc này Thanh Li đang nói chuyện với Đổng thị, đã hai tháng chưa gặp mặt, mẫu nữ hai người nói mãi không hết chuyện, chỉ cảm thấy thời gian quá ngắn, khó có thể nói hết suy nghĩ trong lòng.
Tuy nói hài tử đã lớn nhưng trong lòng phụ mẫu, chúng mãi mãi là hài tử, vĩnh viễn đều cần phải quan tâm lo lắng, đây là suy nghĩ bình thường của phụ mẫu toàn thiên hạ.
Đổng thị đã sớm nghe nói Hoàng Đế đối xử vô cùng tốt với nữ nhi của mình, lại biết nàng vào cung không lâu đã mang thai, lòng bà yên tâm một nửa.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên nét mặt nữ nhi tỏa sáng, càng tốt hơn lúc trước, đến cả đôi gò má cũng hơi đẫy đà. Như vậy cũng đủ thấy nàng không phải chịu chút đau khổ nào, nàng được Hoàng Đế bảo vệ vô cùng tốt, đáy lòng cũng tự động buông lỏng. Bà nhỏ giọng hỏi hài tử trong bụng nàng thế nào, gần đây ăn uống ra sao.
Anh Quốc Công phủ và Ngụy Quốc Công phủ đều được thành lập từ khi thái tổ khai quốc, tổ tiên hai nhà có giao tình, đời đời truyền xuống đều có qua lại, tình cảm còn đó, Thái phu nhân Anh Quốc Công cũng hiền lành, bà cười tủm tỉm nhìn Thanh Li, thỉnh thoảng cũng góp vài câu, bầu không khí hài hòa, tốt đẹp.
Đúng lúc này Oanh Ca đến sau lưng Thanh Li, nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, Nguyên Thành Trưởng công chúa muốn thêm một chỗ ngồi bên người, nhưng chỗ ngồi đã được sắp xếp từ đầu, không thể lách vào được, nàng ta muốn những phu nhân ngồi sau đều lùi một vị trí,
nhường chỗ nên nổi lên tranh chấp với lão phu nhân Chương Vũ Hậu."
"Nhường chỗ?" Vui vẻ trên mặt Thanh Li hơi thu lại, nàng gật đầu ra hiệu với mẫu thân và Thái phu nhân Anh Quốc Công rồi mới nhỏ giọng nói: "Nàng ta yêu cầu chỗ ngồi là muốn cho ai sao?"
Vẻ mặt Oanh Ca có hơi bất mãn: "Thay em chồng của nàng ta, cô nương Tĩnh An Hầu muốn ngồi chỗ đó. Vừa rồi nô tỳ thấy cô nương kia trang điểm xinh đẹp... Thần thái cũng có phần lỗ mãng."
"Nói cho nàng ta biết," Thanh Li nhìn nhìn móng tay mình, thản nhiên trả lời: "Không được."
Nàng nói tiếp: "Nếu nàng ta bằng lòng thì tặng chỗ ngồi của mình cho em chồng, nếu không thì để cho em chồng nàng ta đến từ chỗ nào thì quay về chỗ ấy đi --- Cung yến của mệnh phụ, khi nào thì có chỗ cho cô nương chưa xuất giá chứ, không biết liêm sỉ!"
Nơi Hoàng Hậu triệu kiến mệnh phụ như vậy mà Nguyên Thành Trưởng công chúa lại quang minh chính đại dẫn theo em chồng chưa xuất giá tới, không phải muốn đánh vào thể diện của vị Hoàng Hậu là nàng sao?
Lại còn dám muốn mệnh phụ nhường vị trí cho nàng ta, tự tin của nàng ta từ nơi nào đến vậy?
Nực cười, lại càng đáng hổ thẹn!
Lúc nói lời này Thanh Li cũng không cố gắng giảm thấp giọng nói nên những mệnh phụ bên cạnh nghe được rõ ràng, họ lập tức che miệng cười.
"Lời này của nương nương nói rất đúng," Phu nhân của Kim Tử Quang Lộc đại phu Tô thị cười vô cùng thoải mái, nàng ấy mở miệng nói: "Cung yến thiết đãi mệnh phụ đang êm đẹp vậy mà lại bị một số thành phần ở đẩu ở đâu trà trộn vào, rõ ràng là tiểu nương tử trong sạch, vậy mà không đi đường đúng đắn, lại cố ý đi lệch hướng, chẳng phải là không biết liêm sỉ sao?"
Kim Tử Quang Lộc đại phu Dương Khôi là một văn nhân đứng đắn nghiêm chỉnh, tự nhiên cũng có thói quen hồng tụ thiêm hương, bệnh phong lưu của văn nhân, thiếp thất nạp lần lượt từng người từng người một, cũng có chút tiếng tăm.
Gã - dù chưa đến mức sủng thiếp diệt thê*, hà khắc đích tử đích nữ nhưng nơi nhiều oanh oanh yến yến, chuyện phiền muộn cũng nhiều hơn. Tô thị với tư cách là chính thê, trong lòng nàng ấy không thiếu được khó chịu bực bội, tất nhiên không thể chào đón những cái thiếp thất kia rồi.
*Sủng thiếp diệt thê: Cưng chiều ái thiếp giết thê tử chính thức.
Hôm nay vừa thấy dáng vẻ nữ nhi Quý gia quyến rũ lẳng lơ kia Tô thị đã không thích, lúc này nghe được Hoàng Hậu khiển trách nữ nhi Quý gia, trong lòng nàng cảm thấy khoái chí nên là người đầu tiên nói ra.
"Phu nhân thật đúng là mau mồm mau miệng," Nguyên Thành Trưởng công chúa đẩy cung nhân đang ngăn nàng ta ra, trực tiếp tiến lên, nàng ta ngẩng mặt, cười lạnh, ác ý nói với Tô thị: "Chẳng trách không nhận được sự yêu thích của Dương đại nhân, khiến cho gã lưu luyến bụi hoa, lần lượt nạp từng mỹ thiếp vào phủ."
Lời nói này của nàng ta đâm đúng chỗ đau, coi như là lời vô cùng không khách khí nhưng Tô thị lại không để tâm, dưới đáy lòng nàng lạnh lùng cười cười ---- quả thực ta không được vui sướng nhưng Công chúa điện hạ ngươi... chỉ sự chưa chắc đã viên mãn.
"Điện hạ nói rất đúng," Mặc dù Tô thị không được trượng phu sủng ái nhưng vẫn nhận được sự kính trọng, cộng thêm huynh trưởng ruột thịt làm đương gia, muốn chống lại vị công chúa không được thánh ý này, nàng vẫn có tự tin, "Xưa nay thần phụ vẫn hồ đồ, chỉ lo dạy dỗ nhi nữ mà mất đi tâm của trượng phu, thật là hổ thẹn."
"Cũng may mấy hài tử của thần phụ biết nghe lời, có một chút tiền đồ, cũng an ủi thần phụ vài phần," Tô thị kéo dài giọng, hơi cười cười nhưng không chút lưu tình phản kích lại: "Còn điện hạ thì tốt rồi, phò mã đối với người thật lòng thật dạ, những năm qua bên người ngài ấy cũng sạch sẽ thật."
Hài tử là nỗi đau cả đời của Nguyên Thành Trưởng công chúa, càng là vết thương vĩnh viễn không cách nào đóng vảy, thường ngày, dù hữu ý vô tình nàng ta bị Tĩnh An Hầu phu nhân đâm một đao, tàn nhẫn xát muối vào vết thương của nàng ta thì cũng thôi, hôm nay ngay cả Tô thị
cũng đã nói đến trên đầu nàng ta, thật sự lại thêm một đao nữa.
Lời nói kia tuy hời hợt nhưng lại là một thanh chủy thủ sắc bén, xuyên thẳng đến trái tim nàng ta, dù không thấy máu nhưng là một nhát trí mạng.
Càng không cần phải nhắc đến cái gọi là một tấm chân tình của phò mã rồi. Chỉ cần nhớ tới mấy ngày trước thế tử Tĩnh An Hầu muốn nạp thiếp, Nguyên Thành Trưởng công chúa bèn cảm giác trong lòng tụ máu, hận không thể nhổ nó ra ngoài.
Ngón tay siết chặt, tức giận từ sau vụ Hoàng thị dâng lên, nàng ta không kìm nén nổi, Nguyên Thành Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Tiện tỳ, khá khen cho ngươi, dám càn rã trước mặt bổn điện hạ!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng làm bộ tiến lên, hiển nhiên là muốn đánh nhau.
"Ngăn nàng ta lại!" Thanh Li nhăn lông mày lại, trầm giọng căn dặn một câu.
Nguyên Thành Trưởng công chúa bị hai ma ma chặn lại, sắc mặt u ám của nàng ta còn có vài phần dữ dằn. Nàng ta lãnh đạm nói với Thanh Li: "Hoàng tẩu làm cái gì vậy, đến cùng, sao tẩu lại muốn giúp đỡ người ngoài ức hiếp người nhà chứ?"
Thanh Li cười lạnh một tiếng, ánh mắt nàng lẳng lặng rơi trên mặt nàng ta: "---- Ngươi đang nói chuyện với người nào thế?"
Nguyên Thành Trưởng công chúa giật mình, trên mặt nàng ta hiện lên một tia khuất nhục, cuối cùng quỳ gối hành lễ với Thanh Li: "Thần muội vấn an hoàng tẩu."
"Nguyên Thành vẫn nên đổi lại xưng hô đi," Mặt Thanh Li thản nhiên, hiển nhiên không muốn nói lời thân mật gì với nàng ta: "Ngươi lớn hơn bổn cung nhiều, một tiếng hoàng tẩu này thật không được tự nhiên đấy."
Nguyên Thành Trưởng công chúa không ngờ nàng lại không khách khí như vậy, sắc mặt đổi mấy lần cuối cùng vẫn phải cắn răng, thi lễ lần nữa: "Thần muội vấn an nương nương, nguyện nương nương trường nhạc vị ương, vĩnh hưởng an khang."
"Đứng lên đi," Ánh mắt Thanh Li đảo trên người vị trưởng công chúa rất có ngạo khí này vài vòng, dường như nghĩ tới điều gì: "Bổn cung nghe nói, thời điểm Nguyên Thành tới làm khách còn dẫn theo một vị khách nữa đến?"
Lời nói này nhẹ nhàng, êm ái nhưng ý tứ trong lời nói lại hàm chứa gai nhọn ---- nào có ai thời điểm đến làm khách mà còn dẫn theo khách nhân chứ?
Đó mới là chuyện cực kỳ thất lễ, không có quy củ!
"Lời này của nương nương khiến thần muội không dễ đáp lại rồi," Nguyên Thành Trưởng công chúa ngẩng đầu, ánh mắt chống lại Thanh Li, trong đó lại có vài phần đắc ý: "Nơi này cũng không chỉ là nhà của nương nương, đây cũng là nhà của thần muội. Đã là nhà của mình, làm sao có thể là khách được? Dẫn theo một vị khách, chẳng lẽ có gì sai hay sao?"
Đổng thị đang ngồi một bên, bà nghe được lời nói vô sỉ như vậy của Nguyên Thành Trưởng công chúa chỉ cảm thấy được mở mang kiến thức.
---- Quả nhiên làm khó nàng ta, quặt bảy rẽ tám lại có thể lôi ra một lý do ngụy biện như vậy.
"Chẳng lẽ bổn cung nhớ lầm sao?" Vẻ mặt Thanh Li không đổi, cười dịu dàng nói: "Mấy năm trước, dường như Nguyên Thành đã gả đến Tĩnh An Hầu phủ rồi mà?"
"Theo như quy định, thứ nữ xuất giá, sau khi nhận được đồ cưới thì không còn quan hệ gì với của cải, chuyện nhà mẹ đẻ chứ nhỉ, tuy rằng có thể trở lại nhà mẹ đẻ nhưng về mặt pháp lý," Nàng chậm rãi nói: "---- Cũng đã là người nhà phu quân."
Thanh Li nói với Lục nữ quan bên cạnh: "Có phải hay không?"
Lục nữ quan khẽ gật đầu, bà nghiêm mặt nói: "Nương nương nói rất đúng."
"Đã như vậy, Nguyên Thành chớ tự xưng nơi đây là nhà của ngươi," Thanh Li liếc nhìn nàng ta, nhẹ nhàng cười: "--- Không thích hợp."
Giọng nói của Hoàng Hậu có phần nhẹ nhàng nhưng Nguyên Thành Trưởng công chúa lại cảm thấy trên mặt mình bị vả đôm đốp, trước mặt người khác thể diện của mình mất sạch, vẻ mặt nàng ta lập tức dữ tợn: "Lời này của nương nương có ý gì, muốn đuổi thần muội ra ngoài
sao?"
"Cũng không phải," Thanh Li cười mà như không cười nhìn nàng ta, "Chẳng qua ta đang giảng đạo lý cho ngươi mà thôi."
"Giảng đạo lý, được, giảng đạo lý," Trong nụ cười có ý lạnh của Nguyên Thành Trưởng công chúa khiến đáy lòng người ta phát lạnh, nàng ta hơi hơi nghiêng người: "Phỉ Phỉ, tới đây."
Ánh mắt Thanh Li nhìn theo giọng nói của nàng ta thì thấy tiểu nương tử nhà Tĩnh An Hầu phủ Quý Phỉ Phỉ đã tới, một thân y phục hồng đào nổi bật lên dung nhan như cành hoa đào đa tình của nàng ta, tầm mắt nhướn lên, chính là mị ý lưu chuyển ---- Vưu vật trời sinh.
Lại nói, trước khi xuất giá, Thanh Li cũng đã gặp qua Quý Phỉ Phỉ, chẳng qua không có thâm giao gì thôi, không nghĩ đến lúc này lại có cơ hội rồi.
Tĩnh An Hầu phủ đã sớm có ý đưa Quý Phỉ Phỉ vào cung nên sẽ cố gắng tìm người dạy bảo nàng ta.
So với chúng nữ nhi chưa xuất giá khác, hiển nhiên Quý Phỉ Phỉ càng thêm phong tình. Lúc bước đi vòng eo lắc nhẹ, phảng phất như cành liễu xuân đong đưa, chẳng qua mị ý trên mặt quá nặng khiến cho người ta hơi có cảm giác ngả ngớn lẳng lơ. Mấy vị phu nhân trong nội điện đều nhăn lông mày, cúi đầu che giấu sự không thích của bản thân.
Liếc nhìn Quý Phỉ Phỉ dịu dàng quỳ gối, ánh mắt Nguyên Thành Trưởng công chúa dừng trên mặt Thanh Li, ác ý dưới đáy mắt như muốn tràn ra: "Nương nương có thai, không tiện hầu hạ Bệ Hạ, cũng không nên để Bệ Hạ một mình, tuổi tác Phỉ Phỉ vừa vặn, sao nương nương không gọi nàng ấy vào cung, cùng làm bạn với Bệ Hạ đi?"
Lời nói này thật quá phận, cũng quá mức vô lễ, trong nhất thời, ánh mắt của mọi người ở đằng kia đều đảo mấy vòng giữa hai người, than thở, kinh ngạc... vị kia da mặt cũng đủ dày.
Thái phu nhân Anh Quốc Công vừa đúng lúc ho khan vài tiếng thu hút ánh mắt đám đông chuyển qua, bà nói khẽ: "Lão thân sống từng này năm mới chỉ biết phụ mẫu trưởng giả chuẩn bị thiếp thân cho vãn bối. Còn giống như trưởng công chúa, quản đến tận trong phòng của huynh trưởng vẫn là lần đầu tiên lão thân thấy đấy."
Ai nói không thất lễ?!
Nếu là trưởng bối thì cũng thôi đi, làm gì có chuyện muội muội tặng người vào phòng của huynh trưởng chứ?
---- Còn biết xấu hổ không đây!
Đáy lòng Thanh Li cũng cười lạnh, nàng nghiêng người liếc Nguyên Thành Trưởng công chúa, đang định nói chuyện thì thấy Quý Phỉ Phỉ quỳ tiến lên vài bước, thoáng nhích về phía trước, nhẹ giọng mở miệng.
“Thần nữ cũng không dám si tâm vọng tưởng, thầm nghĩ được hầu hạ quân, cũng không so đo danh phận, kính xin nương nương tha thứ, không so đo với thần nữ ---- Người coi như là... Nuôi một con chó con mèo ở bên cạnh làm vui là được.”