Quý Phỉ Phỉ trả lời có chút tự đắc, trong đáy mắt là sương mù mờ mịt, "Nương chỉ cần chờ xem thôi, con có thể làm người thất vọng sao?"
Tĩnh An Hầu phu nhân dò xét nữ nhi thêm một lát, thấy tư sắc nàng ta cực kỳ xuất sắc mới thỏa mãn gật đầu, cuối cùng còn chủ động bày ra dáng vẻ tươi cười với Nguyên Thành trưởng công chúa, "Phỉ Phỉ còn nhỏ, không thiếu được nhờ điện hạ nâng đỡ nhiều hơn."
Gần đây hoàn cảnh Tĩnh An Hầu phủ không tốt, chuyện tham ô bị Hoàng đế vạch tội, họa khuynh gia gần ngay trước mắt, đương nhiên phải tìm đường thoát thân rồi.
Nghĩ đến lần cung tiệc này, lại nhìn đến nữ nhi không tầm thường nhà mình, Tĩnh An Hầu phu nhân bèn dẫn Quý Phỉ Phỉ vào cung, muốn thông qua nữ nhi tìm một
tương lai mới, tìm một lối thoát cho Tĩnh An Hầu phủ.
Nếu có may mắn làm nương nương, thì bệ hạ làm gì còn tâm trạng tính toán chút chuyện nhỏ kia?
---- Nữ nhi Ngụy gia còn được bệ hạ yêu chiều đến thế, Phỉ Phỉ động lòng người như vậy, làm sao không được yêu chiều cho được?
Nguyên Thanh trưởng công chúa rũ mắt xuống, che đi thần sắc nơi đáy mắt, nàng ta nhỏ giọng trả lời: "Vốn là người một nhà, mẫu thân nói như thế là khách sáo quá rồi." Dứt lời, nàng ta dẫn Quý Phỉ Phỉ đến chỗ ngồi của mình.
---- Chỗ ngồi của Tĩnh An Hầu phu nhân bị chuyển ra phía sau, nhưng nàng ta là công chúa hoàng tộc, dù thế nào cũng sẽ không bị chuyển ra phía sau.
Nguyên Thành trưởng công chúa vừa đi, Bên cạnh Tĩnh An Hầu phu nhân trống không, nhìn lại đám phu nhân tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện, bà ta cảm thấy có chút cô đơn.
Bên tay trái bà ta là phu nhân Kỵ Thường Thị ---- Trương thị đang che miệng cười nói với Kim Ngô Vệ phu nhân ---- Lương thị bên cạnh, "Người sống lâu rồi, đúng là cái gì cũng có thể gặp, Lương tỷ tỷ đừng chê cười, lúc mới bước vào ta còn tưởng mình đi nhầm chỗ ---- Đã nói là cung tiệc của các mệnh phụ mà, sao lại có cô nương chưa gả tới thế này, cũng may gặp được người quen, thuận miệng hỏi một câu mới biết mắt mình chưa mờ."
"Ai nói không được đâu," Lương thị như có như không liếc về phía Tĩnh An Hầu phu nhân rồi cũng nhỏ giọng trào phúng: "Tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường còn nhìn ra, cũng không ngại mất mặt xấu hổ."
Đã là mệnh phụ được triệu kiến, không thể nghi ngờ tất cả đều là đương gia chủ mẫu, làm gì có chuyện một cô nương chưa gả gióng trống khua chiêng xuất hiện, rõ ràng ý chính là "Ý của Túy ông không phải ở rượu"*.
*Ý của Túy ông không phải ở rượu: Có dụng ý khác.
Mệnh phụ phu nhân đương nhiên phải là chính thất, thấy đám ong bướm lượn lờ bên cạnh trượng phu như thiêu thân, trong lòng các nàng cực kỳ xem thường đám nữ nhân cam nguyện làm tiểu thiếp kia.
Giống như Tĩnh An Hầu phủ vậy, dẫn cô nương nhà mình đến mong được để mắt, các nàng khó có thể vừa mắt nổi, cho nên trong lúc nói chuyện mới mỉa mai một chút.
Nếu đổi lại là các nhà khác, chưa chắc các nàng dám mở miệng nói ra, chẳng may không thể nhìn mặt nhau được nữa, nhưng đây lại là Tĩnh An Hầu phu nhân tự cho mình rất cao, mới đó mà đã không chịu nổi chỗ ngồi hơi thấp, cùng hàng với đám phu nhân thô bỉ, dường như bà ta đặc biệt nổi bật hơn, đến giờ khắc này, hiếm khi tự mình rước nhục, bị vài lời nói bên ngoài khoét tâm.
--- Nói cho cùng, hiện giờ Tĩnh An Hầu phủ đã suy tàn, còn cái gì phải sợ nữa?
Dù là thâm phụ hoàng ân, nhưng làm sao có thể chuyển chỗ vị trí của bà đến chỗ này đây?
"Mấy người nói bậy bạ gì đó?" Tĩnh An Hầu nghe các nàng nói câu được câu mất, hình như là châm biếm, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, trộn lẫn một chút xấu hổ và giận dữ do bị người nhìn thấu, khó tránh việc bà ta không cách nào tìm được từ ngữ phản bác, nên đành phải ngoài
mạnh trong yếu đáp: "Đều là phu nhân nhà quyền quý, sao miệng lưỡi lại cay nghiệt như thế!"
"Phu nhân đừng nóng giận, chúng ta đâu phải nói phu nhân," Với tư cách là người thay mặt nhà mình ra bên ngoài giao tiếp, làm sao miệng lưỡi các phu nhân này không lưu loát cho được, nghe bà ta nói thế, Lương thị bình tĩnh nở nụ cười, giọng điệu bay bổng: "Người ta nói là ngậm máu phun người, nói là dội nước bẩn, nhưng vẫn chưa từng có ai quang minh chính đại đến mức nói trên đầu mình không có nước bẩn đâu, qua đó, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Buồn cười."
"Ngươi!" Tĩnh An Hầu phu nhân bị mấy câu kia chặn họng cực kỳ chặt chẽ, bà ta cắn răng liếc hai người kia, rồi nhìn đến mấy ánh mắt mỉa mai xung quanh, rốt cuộc bà ta đành phải kiềm chế lại.
Mở to mắt chó của mấy người ra đi, chờ khi Phỉ Phỉ được sủng, xem ta xé nát mặt các ngươi như thế nào!
Điều Tĩnh An Hầu phu nhân nói chính là sau này, còn chuyện Quý Phỉ Phỉ và mẫu thân tâm linh tương thông, cũng phải đợi sau này.
Ngước nhìn Tần cung lộng lẫy nguy nga xung quanh, các hoa văn trang trí sắc sảo ung dung, nàng ta không thể nào che hết lý tưởng hào hùng ---- Nơi này, là chốn về của mình sau này chăng?
Nàng ta còn trẻ như thế, tướng mạo cũng đẹp như thế, mặc dù kém hơn Hoàng hậu vài phần, nhưng mà hoàng hậu đang có thai, khó lòng tùy giá, đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất của nàng ta hay sao?
Nàng ta... có thể đi đến vị trí nào đây?
Lạnh lẽo khổ sở làm phi, khuất phục người khác, hay là, bước lên một vị trí khác cao hơn đây?
Nhìn nội điện vàng son lộng lẫy, rồi nhớ đến gương mặt anh tuấn của Hoàng đế, bất tri bất giác, khuôn mặt Quý Phỉ Phỉ nhuộm một màu đỏ như ráng chiều, đỏ tươi rực rỡ, đột nhiên diễm lệ vô song.
Nàng ta có may mắn... Làm một cuộc cách mạng lớn hay không?