Đổng Thái Phó xuất thân danh môn, tướng mạo thanh nhã tuấn mỹ, lấy thê tử Chu thị, cũng là mỹ nhân thế gia,
như vậy sinh ra hai nữ nhi, một yên tĩnh xinh đẹp như
hoa lan, một kiều diễm, nóng bỏng như hoa hồng sa mạc,
mỗi người một vẻ phong tình vạn chủng.
Ngụy Bình Viễn với tiểu cô nương của hắn chính là giống Đổng thị nhiều hơn, mà Ngụy Bình Diêu thảm một chút, giống với Ngụy Quốc Công, khuôn mặt tương đối nhưng so ra có vẻ yếu thế hơn.
---- Lại nói, mình với tiểu cô nương sinh nhi nữ sẽ không phân chia thành hai thái cực như vậy đi!
Không hiểu sao, Hoàng Đế có chút lo lắng.
Đương nhiên, lúc này nói những chuyện này không khỏi
có chút hơi sớm.
Giờ phút này thấy Ngụy Bình Viễn trưng ra khuôn mặt có bảy phần giống tiểu cô nương kia, Hoàng Đế cũng dễ nói chuyện: "Vốn là cốt nhục tình thân, làm sao mà không thể gặp chứ, Ngụy Quốc Công cũng cùng đi qua đi."
"Không cần," Ngoài dự đoán, Ngụy Quốc Công lại từ chối, ông khéo léo nói: "Nhi nữ cũng đã lớn, thần đi qua chỉ sợ bọn chúng lại không được tự nhiên, vẫn là thôi đi."
Hoàng Đế cũng không bắt buộc, tỏ ý bảo thái giám dẫn
Ngụy Bình Viễn đến nội thất.
Trong lòng Thanh Li biết bản thân đã gây họa nên khó
tránh khỏi lo lắng bất an. Nàng đang phiền lòng lại nghe
tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu nhìn thì thấy Ngụy Bình Viễn đã đứng trước mặt mình.
Lúc ở nhà, huynh ấy thích ức hiếp mình nhất, lúc Thanh
Li đang nghĩ mình là Hoàng Hậu thì có lẽ có thể đòi lại
một hồi, ai ngờ Ngụy Bình Viễn đã tiến lên véo má bóp
mặt nàng, lời ít ý nhiều nói: "---- Mập."
Thanh Li nghe xong liền giận: "Mới không có!"
"Có," Ngụy Bình Viễn nói: "Mặt cũng phì hết ra rồi này."
"Huynh nói bậy," Thanh Li che má, tức giận nói: "Chỉ một mình huynh nói vậy."
"Ồ," Ngụy Bình Viễn hai tay khoanh trước ngực, thản
nhiên nói: "Nếu muội bằng lòng nghĩ như vậy thì ta cũng
không có biện pháp."
Thanh Li bị lời nói ấy tức đến không nói được gì bèn dứt
khoát chuyển đề tài: "--- Ai cho huynh đến đây?"
"Tất nhiên là Bệ Hạ," Ngụy Bình Viễn lắc đầu bật cười:
"Người nhà còn lo lắng cho muội nhưng hôm nay thấy
được thì chúng ta có thể yên tâm rồi."
Y tiến lên, vươn tay xoa nhẹ ánh mắt nàng, vừa xoa vừa
nói: "Bệ Hạ đối xử tốt với muội, chúng ta có thể yên tâm.
Tuy nói trước đây cũng nhận được tin tức của muội nhưng dù sao cũng không bằng thấy tận mắt mới tin được."
Người huynh trưởng này dù không đáng tin bằng đại ca
nhưng cũng đối xử với nàng vô cùng thân thiết, săn sóc.
Lòng Thanh Li mềm nhũn ra, nàng lại hỏi: "Huynh xoa
xoa mắt muội làm gì?"
"Ở đây có cái huyệt đạo," Ngụy Bình Viễn vừa xoa vừa
nói: "Dùng sức ấn vào đó, ánh mắt sẽ phiếm hồng, giống
như vừa mới khóc xong, như thế sau khi huynh đi thì
muội liền giả khóc, nếu Bệ Hạ có hỏi là vì sao muội khóc
thì cứ nói là bị huynh mắng..."
"---- Muội đáng thương như vậy thì hắn cũng không tiện
mắng muội rồi, có khi còn có thể trấn an một chút."
Thanh Li liền giật mình rồi lại cảm thấy ấm áp trong
lòng: "---- Nói không chừng hắn còn giận huynh đấy."
"Giận thì giận đi, huynh cũng ít khi gặp Bệ Hạ, không thể so với muội," Ngụy Bình Viễn nói: "Ngày ngày đều ở bên cạnh, lại còn là phu thê, tốt nhất không nên để lại khúc mắc giữa hai người."
"Nhị ca, ý tốt của huynh muội đã hiểu nhưng lại không
thể tiếp nhận," Thanh Li nhẹ nhàng mà kiên định đẩy tay
y ra, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y nói: "Hắn
thật lòng đối xử với muội, không có nửa phần hư tình giả
ý nên muội cũng không muốn lừa dối hắn."
"Làm sai thì chính là sai, ngoan ngoãn nhận sai là được,"
Nàng cầm chặt tay huynh trưởng: "Muội biết rõ, hắn sẽ
không thực sự tức giận."
Ngụy Bình Viễn cẩn thận nhìn nàng: "---- Không hối
hận?"
Thanh Li mỉm cười, vừa ngọt ngào lại tự tin: "Tình cảm
xuất phát từ tự nguyện, sao lại hối hận được?"
"Cũng tốt," Ngụy Bình Viễn sờ sờ đầu nàng, nhỏ giọng
nói: "Người ngốc có phúc của người ngốc, muội có bến đỗ tốt, huynh cũng sẽ vui mừng cho muội."
"..." Thanh Li nói: "Có thể lược bỏ vế trước hay không?!"
~~~~~
Lúc trước khi nói chuyện với huynh trưởng tiểu cô nương vẫn cam đoan chém đinh chặt sắt rằng Hoàng Đế sẽ không tức giận, chờ đến lúc buổi tối, Hoàng Đế còn không phản ứng với nàng thì nàng hiểu đại sự không ổn rồi.
"Diễn lang, là ta không tốt," Nàng chạy bịch bịch bịch
đến bên cạnh Hoàng Đế, làm nũng kéo ống tay áo hắn:
"Ta quá liều lĩnh, lỗ mãng, ta nhận sai, được không?"
Hoàng Đế không để ý tới nàng hiến ân cần, hắn chỉ lầm
lũi bề bộn chuyện trên tay, dù không đẩy cái tay nhỏ bé
kia của nàng ra nhưng cũng không chịu để ý đến nàng.
Trong nội tâm Thanh Li có chút sợ, nàng bổ nhào qua
ôm lấy eo hắn, tội nghiệp nói: "Diễn lang đừng tức giận,
cũng đừng không để ý đến ta mà."
Hoàng Đế vẫn không để ý đến nàng như trước, tiếp tục
cúi đầu bận rộn.
Kể từ đó, tiểu cô nương càng cảm thấy bất an, do dự
trong chốc lát cuối cùng nàng đến bên tai hắn, nhỏ giọng
nói: "Không phải chàng vẫn muốn làm những tư thế khó
kia sao, chờ hài tử sinh ra, ta với chàng cùng làm một
lần có được không?"
Hoàng Đế thản nhiên nhìn nàng một cái rồi lại quay đầu
đi chỗ khác.
Thanh Li nhìn ra hắn có vài phần động tâm, chần chờ một lát nàng lại lần nữa tăng giá: "...Hai lần?"
Hoàng Đế hờ hững lạnh lẽo liếc nàng, không thèm chuyển dịch ánh mắt.
Trong lòng đã nắm chắc, Thanh Li lại nói: "...Ba lần?"
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, cuối cùng trả lời: "---- Nàng đang đuổi ăn mày à?"
Cuối cùng Thanh Li cắn răng: "Vậy sáu lần... Không thể nhiều hơn được nữa rồi!"
Hoàng Đế không nói gì thêm, nhấc chân đi.
Thanh Li vội vội vàng vàng ôm lấy hắn, mang theo nức
nở nói: "Mười lần, mười lần!"
Trên mặt Hoàng Đế thoáng có chút vui vẻ: "---- Cái
này còn tạm được."
Thanh Li nghe giọng điệu hòa hoãn của hắn đáy lòng
liền buông lỏng một hơi, nàng cúi đầu xuống, nhìn nhìn
ngón tay, thành thành thật thật nói: "Diễn lang, thực xin
lỗi, hôm nay là ta không tốt, đã quá liều lĩnh cũng quá hồ đồ rồi..."
"---- Nàng cũng biết mình quá hồ đồ rồi hả?"
Nói đến chuyện này, giọng Hoàng Đế không tự giác lớn
hơn: "Đã nói rồi đấy, đã nói rồi đấy, nàng cũng biết nói
đến lời hứa trước kia, sao nàng chỉ nhớ rõ cái thứ nhất
mà không nhớ rõ cái thứ hai?!"
"Đã nói là ở nhà nghe lời trẫm, giờ thì sao? ---- Nhiều người như vậy đều thấy, phu cương của trẫm mặt mũi của trẫm, tất cả đều không có!"
Dù tức giận nhưng giọng điệu của hắn cũng không hung
ác, Thanh Li nghe được lại không chỉ không sợ mà còn có chút muốn cười.
Nỗ lực nhịn loại xúc động này, tiểu cô nương kiễng chân,
mềm mềm hôn hôn hai gò má trượng phu, thuận tay cho
hắn ăn khối kẹo: "Ai bảo lang quân là tốt nhất, hiểu rõ ta
nhất mà, có phải không đây?"
Hoàng Đế quả quyết nói: "Đó là đương nhiên."
Thanh Li mỉm cười dựa vào trong lòng hắn, đáng yêu
làm nũng: "Ta đói bụng quá."
"Ngoan," Hoàng Đế cúi đầu hôn trán nàng: "Muốn ăn gì
nào? Trẫm căn dặn bọn họ làm cho nàng."
"Hoành thánh tôm tươi," Tiểu cô nương suy nghĩ một
chút, lại bổ sung: "Còn có cháo gà nữa."
Hoàng Đế cặn dặn người đi chuẩn bị, tiểu cô nương cọ cọ, làm nũng với hắn, ngọt ngào nói: "Lang quân thật tốt~"
"Ừ," Hoàng Đế lên tiếng, suy nghĩ một chút, lại mỉm cười nói: "---- Vừa rồi đồng ý mười lần kia, không phải lừa trẫm nhỉ?"