Đã được tiểu cô nương cho phép, Hoàng Đế càng không
biết xấu hổ, vốn là một quyển sách trắng, không đến mấy ngày đã được vẽ kín quá nửa.
Hắn được truyền thừa từ Đổng Thái Phó, khả năng vẽ rất
tốt, hình vẽ người trông rất sống động, khuôn mặt yêu kiều đẹp đẽ, dáng người uyển chuyển quyến rũ giống như
nữ yêu quyến rũ câu hồn người, quả nhiên là cấp bậc cao
nhất, dù là ai thấy cũng không khỏi tán thưởng.
Tất nhiên những người này không bao gồm Thanh Li.
Cho dù nữ tử trong tranh có khuôn mặt hoàn toàn giống
mình nhưng thực sự nàng không khỏi xấu hổ, trời vừa tối
là che mặt không dám nhìn Hoàng Đế, mặc hắn giày vò.
---- Không sợ trên đời có lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Nàng sống hai đời coi như đã hiểu rõ ràng những lời này rồi.
Đến tận buổi tối đầu năm đó, Hoàng Đế hứng thú bừng
bừng, hồi lâu cũng không dừng, nàng ở bên có chút nghe
không nổi, dùng chăn che mặt, nhỏ giọng hỏi một câu:
"... Còn chưa xong sao?"
Sau một lúc yên lặng, Hoàng Đế mới thở gấp nói: "Trẫm còn không có gấp, Diệu Diệu gấp cái gì chứ?"
Thanh Li nghe hơi thở không ổn định của hắn cũng hiểu
được phần nào tình huống của hắn lúc này, lại thêm giọng điệu chế nhạo của Hoàng Đế, nàng nhịn không được mặt đỏ lên, cũng may có chăn che khuất nên không
ai nhìn thấy.
Nàng mạnh miệng nói: "---- Ai gấp chứ, chàng chỉ nói bậy."
Hoàng Đế ra vẻ cười hai tiếng, hắn cũng không trả lời lại, chỉ có tiếng lật sách sột soạt truyền tới, có lẽ hắn đang chọn tư thế mình thích.
Cách một lớp chăn, Thanh Li rầu rĩ nói: "Lúc trước ngoại
tổ phụ dạy chàng vẽ tranh, nếu biết chàng dùng tài năng để vẽ cái này có lẽ người sẽ tức giận lắm đấy."
"Học là để dùng," Hoàng Đế mặt dày mày dạn đáp: "Có
gì đáng để tức giận chứ?"
"Hừ," Thanh Li hừ mũi một cái, tỏ vẻ mình xem thường
hắn: "---- Văn hoá bại hoại."
"Văn hóa bại hoại thì thế nào?" Giọng Hoàng Đế mang
theo tiếng cười, "Trẫm văn hóa bại hoại như vậy, Diệu
Diệu cũng vẫn yêu thích đấy thôi?"
"Đừng vội phản bác lại, nàng không ngại nhớ tới ---- trước lúc nàng mang thai, người nào khiến đệm giường
ngày ngày đều ẩm ướt vậy?"
Thanh Li giận không được mà xấu hổ cũng không xong,
nàng thở hồng hộc kéo chăn xuống lườm hắn, lại lầm bầm lăn sang bên cạnh cuốn hết tất cả chăn, quay vào bên trong mà ngủ.
A, Tiểu Diệu Diệu tức giận rồi, đến cái chỗ ngủ thơm thơm mềm mềm bị khoá chặt luôn rồi.
Hoàng Đế cười ha ha vài tiếng rồi lại mặt dày mày dạn cọ qua, cố gắng chen vào trong chăn, nói hết lời mới khiến tiểu cô nương thu nhận, phu thê hai người hôn hôn
xoa xoa ngọt ngấy một hồi rồi cùng nhau ngủ.
Do đang mang thai nên Thanh Li càng thích ngủ. Ngày thứ hai lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng khẽ vươn tay sang bên sờ phải không khí mới biết Hoàng Đế không ở đây nên tỉnh táo vài phần.
Mùng chín mới thượng triều mà, hắn làm gì vậy chứ?
Nàng lười biếng dụi dụi mắt thì thấy tập đông cung đồ do Hoàng Đế trăm cay nghìn đắng, hao phí vô số tâm huyết vẽ ra kia, nó vốn được sủng ái yêu thương giờ lại cô đơn thê lương nằm bên cạnh mình, nhất thời nàng hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Bị dọa.
---- Không phải nói chứ, chính hắn xem rồi cất đi thì cũng thôi đi, giờ làm sao lại dám ngang nhiên phô bày ở đây còn người thì bỏ đi vậy chứ?
Nếu có người tiến vào nhìn thấy, nàng biết phải ứng xử thế nào đây!
Còn nói sẽ cẩn thận, giờ thì sao?
Đảo mắt đã quên rồi!
Thanh Li nghiến răng một hồi lâu mới nhịn xúc động muốn xé quyển lương thực tinh thần này của Hoàng Đế,
nàng cẩn thận cất gọn rồi mới đứng dậy, oán hận lết đôi
giày thêu, loẹt quẹt đi tìm hắn tính sổ.
Oanh Ca và Ngọc Trúc là nha hoàn hồi môn của nàng, vẫn trông coi bên ngoài tẩm điện, Thanh Li kéo cửa ra gọi các nàng ấy tiến vào, trực tiếp hỏi: "Bệ Hạ đâu?"
Hai người đồng thời khẽ giật mình, lập tức phản ứng kịp:
"Bệ Hạ có chuyện gì đó, trước đây không lâu đã đến thư
phòng."
Thanh Li gật gật đầu, cũng không nhiều lời, nàng gọi người vào trang điểm rồi đi đến thư phòng trong Tuyên Thất Điện của Hoàng Đế.
Chỗ đó cách tẩm điện có vài bước đường, cũng không coi là xa, chờ đến khi nhìn thấy đám thái giám bên người
Hoàng Đế chờ bên ngoài là biết Hoàng Đế đang ở đâu.
Dù sao cũng là chuyện giữa phu thê hai người, dù Thanh
Li có tức giận đi nữa thì nàng cũng không muốn để người
khác biết được nên ý bảo Ngọc Trúc Oanh Ca ở lại bên
ngoài còn mình nén giận, một mình đi vào trong phòng.
"---- Tiêu Phong Diễn! Ngày ấy chàng nói thế nào, tự
mình sẽ cất thật kỹ thật kỹ, giờ thì sao đây? Mới có mấy
ngày mà chàng đã quên sạch rồi!"
"Lại là cái đức hạnh này, ta cho một mồi lửa đốt luôn cho rồi!"
Vừa vào gian trong, Thanh Li nhịn một lúc lâu đã không nhịn nổi nữa, còn chưa nhìn thấy Hoàng Đế nàng đã tuôn ra một tràng rồi nhấc tấm rèm đang buông xuống lên, hùng hổ đi vào trong.
Nhìn thoáng qua nàng đã sững sờ đờ người.
Hoàng Đế đang ngồi trên ghế, trước mặt hắn là một đám triều thần nhất mực cung kính, giờ đang mặt ngơ ngác nhìn nàng.
Trái tim nhỏ của Thanh Li run rẩy nhìn tình huống này, nàng phát hiện trong đám triều thần có không ít người mình quen, nhất thời đầu óc ong ong, ầm ĩ vô cùng.
Anh Quốc Công, Trường An Bá, Xa Kỵ tướng quân... Còn có cha cùng với Nhị ca Bình Viễn.
---- Mẹ kiếp, sao lại có nhiều người vậy chứ!
Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng.
----- Dường như... Mình đã gây họa rồi.
Đây là ý tưởng thứ hai xuất hiện trong đầu.
Trường An Bá cẩn thận nhích sang chỗ Anh Quốc Công,
giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy: "Chúng ta ----- sẽ không bị diệt khẩu chứ?"
Anh Quốc Công cũng nhỏ giọng: "Làm sao có thể, Quốc Trượng với Quốc Cữu còn đang ở đây mà."
"Vậy càng phải diệt khẩu," Trường An Bá đập vỡ suy nghĩ của ông ta rồi nói: "Bọn họ là người một nhà, rắn chuột một ổ đấy!"
Anh Quốc Công gật đầu: "...Có đạo lý."
Ngụy Quốc Công mỉm cười: "...Ta nghe được đấy."
Một đám thần tử còn đang ở đây, Thanh Li cũng hiểu
mình đã gây họa cho Hoàng Đế, còn là vô cùng liều lĩnh,
theo bản năng nàng nhìn về phía Hoàng Đế.
Đến tối muộn hôm qua Hoàng Đế nhận được tin nói cuối
cùng Tây Lương cũng đã trình lên điều khoản nghị hòa
nên triệu mấy vị đại thần đến nghị sự, không ngờ tiểu cô
nương nhà bọn họ nổi giận đùng đùng tiến vào, nói những lời... khiến người ta vô cùng, khụ khụ...
Ở trước mặt một đám thần tử mà hắn bị đối xử như thế,
mặt Hoàng Đế không khỏi đen một chút nhưng thấy dáng vẻ bất lực của tiểu cô nương, như thể mình nói một câu nào nặng lời với nàng thì nàng sẽ rơi nước mắt ngay lập tức thì hắn lại bắt đầu đau lòng, khoát tay về phía nội thất, hắn bất đắc dĩ nói: "Qua đó."
Khuôn mặt Thanh Li ửng đỏ nhưng lòng lại ấm áp vô cùng. Một đám thần tử như bừng tỉnh giấc mộng, thỉnh an nàng. Nàng gật đầu rồi đi vào trong nội thất.
Sắc mặt Hoàng Đế lập tức khôi phục lại, nhàn nhạt nói với chư vị thần tử: "Hoàng Hậu trẻ tuổi, lại hoạt bát thích
trêu đùa, khó tránh khỏi có chút không chín chắn, hôm khác trẫm sẽ nói lại với nàng."
Ở đâu mà hoạt bát ham đùa chứ, rõ ràng là dáng vẻ ngang ngược tùy hứng mà.
Nếu đổi lại là nhà dân chúng thường dân khác cũng không có thê tử nào dám gọi thẳng họ tên của trượng phu đâu, càng không cần phải nói đến đây là hoàng gia đấy.
Mọi người đã sớm nghe nói Hoàng Đế có phần chiều chuộng vị tiểu Hoàng Hậu này nhưng cũng chỉ tùy tiện
nghe tai này ra tai kia, nay thấy thái độ của Hoàng Hậu
mới hiểu rõ một chút.
---- Đâu có phải sủng ái chiều chuộng thê tử đâu, rõ ràng là yêu thương tiểu nữ nhi mà.
Dưới đáy lòng chúng thần niệm vài câu nhưng cũng không dám trêu vào, dù trong lòng nghĩ thế nào về tình
cảm của Hoàng Đế đối với vị tiểu Hoàng Hậu kia thì trên
mặt cũng thuận theo lời nói của Hoàng Đế mà hùa theo:
"Đâu có đâu có, nương nương hồn nhiên ngây thơ, với Bệ Hạ đúng là một đôi do đất trời tạo nên."
Dù sao Hoàng Hậu cũng xuất thân từ phủ Ngụy Quốc
Công, Ngụy Quốc Công không thiếu được muốn thỉnh tội,
Ngụy Bình Viễn nhìn ra được ý tứ của phụ thân nên vội
vàng kéo ông lại, khẽ lắc đầu, ý bảo phụ thân không cần
gấp gáp nhất thời.
Bị tiểu Hoàng Hậu gọi thẳng tên họ, lại còn trước mặt đám thần tử cấp dưới thế này, Hoàng Đế cũng không muốn nói thêm nên nói hai ba câu che dấu rồi lại chuyển
sang tình hình Tây Lương.
Hắn không muốn nhắc đến, chúng thần cũng không muốn đào sâu, liên quan đến chuyện của hoàng gia, nhất
là dưới tình huống Hoàng Hậu còn đang có thai, vô cùng có khả năng sinh hạ hoàng trưởng tử thì càng không muốn dây dưa việc này.
---- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vận
mệnh cuộc sống ai cũng không nói chính xác được, nếu
hôm nay nói gì không đúng, không chừng sẽ báo ứng đến
trên đầu mình mất.
Đợi đến khi nghị sự chấm dứt cũng đã tới gần trưa, chúng thần theo thứ tự cáo lui, chỉ còn phụ tử Ngụy Quốc
Công ở lại, thỉnh tội với Hoàng Đế.
Tuy Hoàng Đế bị tiểu cô nương làm mất hết mặt mũi nhưng trong nội tâm hắn thực sự cũng không có bao nhiêu phiền muộn ---- Lúc ở riêng hai người còn náo loạn ầm ĩ kinh hơn, càng quá phận hơn cũng có, đến bàn chân nhỏ của người ta cũng đã dẫm lên mặt trẫm mà trẫm còn không tức giận nữa là.
Bởi vậy, Hoàng Đế cũng không trách tội, còn vì ngăn ngừa thần tử sinh ra cái suy đoán gì đó không cần thiết,
hắn còn cố gắng thưởng nhiều kim ngọc trân bảo nhằm trấn an.
Ngụy Bình Viễn lại quỳ lạy lần nữa, y nói với Hoàng Đế: "Nương nương tuổi trẻ, khó tránh khỏi có chút hồ đồ, kính xin Bệ Hạ tha thứ, bỏ qua cho nàng nhiều hơn. Từ khi nương nương xuất giá thần còn chưa được gặp lại nàng, chẳng hay có thể cho thần nói chuyện với nương nương hay không? ---- Mong Bệ Hạ thứ lỗi."
Theo thông lệ cũ, sau khi đã được sắc phong, hậu phi
không được tiếp kiến thần tử, dù cho vị thần tử kia là phụ
thân và huynh trưởng ruột thịt cũng không được, nhưng
luật pháp cũng cần để ý đến tình người, dù thế nào mọi
chuyện cũng vẫn có ngoại lệ đấy.
Chính Hoàng Đế cũng không phải là người nhất nhất đều
làm theo quy tắc, đối với chuyện này cũng không phải
rất quan tâm.
---- Cách xa nhau bởi bức tường mỏng manh, đến huynh
muội ruột thịt cũng không thể gặp nhau, vậy cũng không
khỏi quá vô nhân tính.
Ngụy Bình Viễn và thế tử Ngụy Quốc Công Ngụy Bình
Diêu cùng với tiểu cô nương của hắn là huynh muội ruột
thịt nhưng dung mạo lại không giống nhau.
Tóm lại, ngoại hình Ngụy Bình Viễn và tiểu cô nương vô
cùng tốt, dường như hai người được tạo bởi mọi thứ đẹp
nhất của trời đất này, so sánh qua thì Ngụy Bình Diêu kém một chút.
Cũng không phải nói Ngụy Bình Diêu tướng mạo xấu xí,
thực tế, ở Kim lăng, tính ra người ta cũng là nam tử thượng đẳng nhưng khó sánh bằng tướng mạo đẹp đẽ của đệ muội, không tránh được khiến cho hào quang của y kém hơn một chút.
Trước khi lấy tiểu cô nương Hoàng Đế cũng đã cẩn thận tìm hiểu qua một phen, cho ra kết luận chính là ----
Ngụy Quốc Công quá xấu, làm hỏng mất mỹ mạo hiếm thấy truyền thừa từ Đổng Thái Phó.