Thật lâu sau, lúc Thanh Li đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe tiếng Hoàng đế dịu dàng gọi mình, "Diệu Diệu, Diệu Diệu? Đã giữa giờ Tý rồi, dậy ăn sủi cảo nào."
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa xoa mắt vừa hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Mèo nhỏ lười," Hoàng đế cầm khăn lau mặt cho nàng để nàng tỉnh táo hơn một chút, "Chẳng trách hối trẫm nhanh lên, thì ra là do nàng lười biếng, không đợi nổi một canh giờ."
"Không có," Tiểu cô nương mềm mại nhỏ giọng mềm mại một câu, song lại bị hoàng đế cười cắt đứt, "Được rồi, ngồi dậy ăn sủi cảo, năm nay mới xem như qua được ----- Ngủ lâu như thế, nàng không đói bụng à?"
Hắn còn chưa nói dứt lời, Thanh Li đã cảm thấy bụng mình sôi lên sùng sục, trong lúc nhất thời, nàng quẳng luôn bức tranh mỹ nhân ngủ ra sau đầu, ồn ào đòi ăn.
Hoàng đế tốt tính bưng bát tới hầu hạ tiểu tổ tông ăn sủi cảo, vậy là xem như qua một năm, sau khi rửa mặt xong, hai người mới đi về tẩm điện.
Lúc nãy Thanh Li đã ngủ một giấc, cho nên bây giờ nàng không cảm thấy buồn ngủ, nàng ngồi ngơ ngẩn dưới ánh đèn dầu một hồi mới chợt nhớ ra, "Tranh vẽ ta đâu? Ta chưa từng nhìn thấy nha."
"Không mất được," Hoàng đế mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó hắn đưa cho nàng quyển sách ở ngay bên cạnh, "Ở ngay đây nè."
Thanh Li không hiểu lắm, nàng vội hỏi: "Kẹp trong đây hả? Không hay đâu, sẽ nhăn đấy."
Hoàng đế thoải mái nhàn nhã nằm xuống, hắn gối đầu lên cánh tay mình, từ tốn trả lời: "Diệu Diệu xem là biết."
Thanh Li nghi ngờ liếc hắn một cái rồi tùy tiện mở quyển sách kia ra nhìn vào, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, suýt chút nữa trượt tay làm rơi quyển sách.
"----- Tiêu Phong Diễn, chàng có biết xấu hổ không hả?!"
Nàng vẫn tưởng Hoàng đế vẽ tranh mỹ nhân ngủ, cho nên mới ngoan ngoãn nằm im không dám lộn xộn, ai ngờ bụng dạ hắn đen tối, tâm tư gian xảo, rõ ràng lợi dụng tư thế của mình vẽ tranh khiêu dâm.
Bây giờ nhớ lại, chỉ sợ ngay từ đầu hắn đã chẳng có ý gì tốt ---- Chẳng trách khi bảo mình nằm xuống hắn lại cao hứng như vậy.
Bình tĩnh suy xét, tranh Hoàng đế vẽ không tệ, ngũ quan khuôn mặt rất sống động, dáng người đường cong uyển chuyển, khóe mắt đuôi mày đều hiện ra phong tình, bức hoạ này so với bản thân Thanh Li, quả là không kém bao nhiêu, khiến người ta không khỏi phải khen một tiếng đẹp.
Thanh Li đi theo bên cạnh Đổng thái phó nhiều năm, khả năng giám định và thưởng thức nàng có đủ cả, bức tranh này quả thật rất đẹp, thế nhưng nữ tử trong tranh lại có khuôn mặt giống nàng như đúc, muốn nàng khen ra miệng thế nào đây?
Oán hận liếc Hoàng đế một cải, nàng muốn giơ tay xé đi bức tranh bày ra ngay trước mắt, thế nhưng Hoàng đế lại nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, thuận tay giành mất.
"Làm gì thế, làm gì thế?" Hoàng đế tiện tay đặt quyển sách kia xuống gối nằm, sau đó ôm thê tử đang xấu hổ hai gò má phiếm hồng vào lòng, "Muốn xem là nàng, muốn xé cũng là nàng, sao nàng khó hầu hạ thế chứ?"
Thanh Li giãy giụa muốn thoát ra, song lại bị Hoàng đế đè lại, bây giờ nàng muốn nhúc nhích cũng không được, nàng bực mình thở hồng hộc mắng: "Nào có ai như chàng, tự dưng vẽ cái này, lỡ như có người trông thấy..."
Hoàng đế ôm nàng thật chặt thản nhiên trả lời: "---- Vậy thì trẫm sẽ giết hắn."
"Vậy cũng không ổn," Thanh Li chẳng thèm sợ, nàng gấp đến độ mắt cũng đỏ lên, "Dù sao chàng vẫn bắt nạt ta!"
Hoàng đế cúi đầu hôn lên mi mắt tiểu cô nương rồi nhỏ giọng dỗ dành, "Diệu Diệu đừng xé, trẫm giữ lại có ích mà."
"Chàng bớt gạt ta đi," Thanh Li không tin mấy lời hoang đường của hắn, "Có ích gì mà giữ lại?"
"Thật sự có ích, không gạt nàng," Hoàng đế nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng kéo xuống dưới thăm dò, đến khi tiểu cô nương chạm phải, hắn mới thì thầm vào tai nàng, "---- Trẫm nhịn rất vất vả."
Từ sau khi Thanh Li có thai, Hoàng đế chưa từng chạm vào người nàng, tuy chỉ mới có mấy ngày, nhưng nghĩ đến thời gian trước đây hắn cần cù cày cấy hàng đêm ra sao, thì có thể hiểu được mấy ngày nay hắn nhịn vất vả thế nào.
Lòng Thanh Li hơi mềm lại, song nàng vẫn không muốn dễ dàng buông tha chuyện này như vậy, có điều hoàng đế nói nghe đáng thương như vậy, nàng hùng hổ quá mức cũng không tốt, giọng nói bắt đầu nhẹ hơn, "Ta biết lang quân vất vả, nhưng chuyện này... Có liên quan gì với tranh vẽ đâu chứ..."
"Sao lại không?" Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng mắc cỡ đến nỗi tai cũng đỏ, lòng hắn càng cảm thấy ngứa ngáy hơn, cố ý muốn trêu chọc nàng một chút, hắn kề sát vào tai nàng, nhỏ giọng nỉ non, "Thân thể Diệu Diệu không tiện, trẫm lại không muốn có người khác, vậy thì dứt khoát..."
Càng về sau giọng nói Hoàng đế càng nhỏ, Thanh Li tập trung lắm mới nghe được, nàng mắc cỡ không chịu đựng nổi mà liên tục giơ tay đánh hắn, "Nào có người làm bừa như chàng, không được, không được!"
Hoàng đế không vội phản bác mà bắt đầu tập trung tinh thần ngụy trang thành dáng vẻ đáng thương, hắn lại nhỏ giọng nói: "Nếu như trẫm nghĩ đến chuyện tìm người khác giải quyết ---- Diệu Diệu có bằng lòng hay không?"
Thanh Li nghẹn lời.
---- Đương nhiên là nàng không muốn!
Thế nhưng mà, nếu để cho hắn... Vậy thì khó xử quá đi mất!
Dừng một lúc lâu, rốt cuộc tiểu cô nương đã có quyết định, nàng xấu hổ liếc hắn, lắp ba lắp bắp: "Ta... Ta giúp chàng là được chứ gì."
Hoàng đế cũng không ngờ mình có thu hoạch lớn như vậy, hắn không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Có điều thịt đã đến bên miệng rồi, làm gì có chuyện buông tha, hắn gật đầu đồng ý ngay, "Trẫm nghe phu nhân hết."
Nói xong, Hoàng đế lại có ý định khác, hắn xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, "---- Vậy chúng ta... Bắt đầu ngay di."
Trong lòng Thanh Li vẫn còn chút xấu hổ, tuy nhiên cũng không phải nàng chưa từng làm qua, cho nên ngược lại nàng không cảm thấy khó chấp nhận như lần đầu tiên, thế là nàng ngoan ngoãn đi qua, giúp hắn một chút.
Qua một lúc lâu, đến nỗi tay nàng đã mỏi nhừ, nhưng mà Hoàng đế vẫn không có phản ứng gì cả, nàng có chút nóng nảy, âm thầm ra thêm chút sức, song thật sự là tốn công vô ích.
Tốn công vô ích giày vò một hồi lâu, mặc dù hoàng đế chưa kêu ngừng, nhưng mà nàng kiên nhẫn không nổi.
Không còn hơi sức buông tay, Thanh Li tội nghiệp tiến đến trước mặt Hoàng đế, "Coi như được rồi đúng không?"
Hoàng đế nhàn nhạt hỏi nàng: "--- Nàng cảm thấy thế nào."
Thanh Li mặc kệ nằm dài ở trên giường, tức giận giả làm người chết.
Nàng cảm thấy bực mình, song Hoàng đế lại nở nụ cười, than nhẹ một tiếng, hắn ngang nhiên xông tới, "Diệu Diệu, vốn là phu thê, nàng sợ cái gì vậy?"
Không phải Thanh Li càn quấy, chẳng qua nàng chỉ xấu hổ mà thôi, "Cảm thấy xấu hổ muốn chết chứ sao."
"Không sao đâu mà," Hoàng đế yêu thương hôn lên mặt nàng, rất có kiên nhẫn khuyên nhủ, "Người khác không nhìn thấy được."
Nghe hắn nói, lòng Thanh Li cũng thả lỏng, nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng, nàng đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, lẳng lặng nghĩ một lát, rốt cuộc nàng mới nói: "---- Không cho phép gọi người vào."
Nàng chịu thả lỏng, tất nhiên Hoàng đế vui mừng còn không kịp, "Được."
Thanh Li lại nói: "---- Sau này không cho phép tự chủ trương, có chuyện gì cũng phải thương lượng với ta."
Hoàng đế gật đầu chắc nịch, "Đã biết."
Thanh Li còn nói thêm: "---- Chuyện bên ngoài do chàng quyết định, song chuyện trong nhà, phải là do ta quyết định."
Hoàng đế vẫn luôn chấp nhận, "Trẫm nghe theo nàng hết."
Thấy vẻ mặt dễ nói chuyện kia Thanh Li tức đến đau dạ dày, nàng chẳng màng tôn ti gì nữa mà thở hồng hộc đạp thẳng lên mặt hẳn, "--- Đánh không được đánh lại, mắng không được trả treo."
Một cước kia đạp không mạnh, nhưng cũng rất vững vàng giẫm trên mặt Hoàng đế, lúc vừa giẫm lên, tiểu cô nương đã có chút hối hận rồi.
---- Dù gì thì người nọ cũng là Hoàng đế đấy.
Lúc nàng còn đang bận tâm, ánh mắt vô thức nhìn về một điểm thì bỗng cảm giác lòng bàn chân hơi ngứa, nàng chịu đựng không nổi mà cười lên ha hả.
Hoàng đế thuận tay bắt được bàn chân nhỏ trắng như tuyết kia, hắn lười biếng hôn lên lòng bàn chân nàng một chút, hơi thở nóng hổi lướt nhẹ qua làm cho xương cốt nàng mềm nhũn, ngồi cũng không vững.
"Trẫm đều nghe phu nhân," Kéo tiểu cô nương vào lòng mình, Hoàng đế nói tiếp: “---- Không trả treo, cũng không đánh lại.”