Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 78-1: Vẽ tranh 1


1 năm

trướctiếp

Đây là năm mới đầu tiên Thanh Li trải qua trong cung, cũng là năm đầu tiên nàng đón năm mới mà không có phụ mẫu và huynh trưởng ở bên cạnh.

Lúc thánh chỉ phong hậu vừa ban, trái tim nàng lạnh toát, nàng cảm thấy mình phải rời xa ngôi nhà mình đã sống nhiều năm đến một nơi lạnh như băng chẳng có tình người ấm áp, ở bên cạnh quân chủ lớn tuổi hơn mình gấp đôi, cùng với hắn và vài vị hoặc là nhiều nữ nhân khác, cứ như thế mà qua hết một đời.

Song bây giờ thì sao? 

Thanh Li sờ lên phần bụng chưa nhô lên, lại nhìn sang trượng phu đang ở bên cạnh, bây giờ nàng thấy lòng mình tràn ngập hơi thở hài hoà ấm áp, sinh ra một sự viên mãn không thể nói thành lời.

Hoàng hôn vừa buông, đám cung nhân trong Tuyên Thất Điện lần lượt cầm đèn, tầng tầng lớp lớp, từ từ xuất hiện ở cửa cung.

Từ sau khi đế hậu đại hôn, ánh sáng từ đèn Hồng Lăng xinh đẹp chiếu sáng khắp nơi chưa từng dừng lại, trong thời khắc cuối năm, sáng sáng chiếu rọi lên gấm vóc lụa là càng thêm rực rỡ, san hô ngọc thạch chất đầy một bên, trong suốt và sáng chói giao hòa, ánh sáng lấp lánh, lẳng lặng chảy xuôi trong đêm tối mông lung yên ắng.

Bông tuyết chưa kịp tan vẫn đọng thành một tầng dày đặc bên ngoài điện, nương theo ánh sáng nhấp nháy của đèn lòng đỏ tươi đẹp trên hành lang, lười biếng chiếu soi kiến trúc cung điện đã có hơn trăm năm, có nghiêm túc ung dung, có hiên ngang trang trọng.

Thái giám đề đèn, bước đến thắp sáng Vị Ương Cung.

Lấy Vị Ương Cung làm trung tâm, sau khi thắp đèn Vị Ương Cung xong thì cung thất hai bên mới từ từ sáng đèn theo thứ tự, rốt cuộc khiến cho cả tòa Tần cung đèn đuốc sáng trưng, vẻ uy nghiêm trang trọng mất đi vài phần, không khí vui mừng nhân gian tràn ra thay thế.

Hôm nay là ngày cuối năm, nội cung Đại Tần cũng tự tại hơn thường ngày mấy phần, chỉ vì đại biểu cho Hoàng đế nên Vị Ương Cung mới sáng đèn trắng đêm không tắt, tối nay, các cung khác có thể nói là đèn đuốc tối đen qua suốt một đêm.

Tuy là đêm giao thừa, nhưng dù sao cũng là trong nội cung, mọi việc đều phải dựa vào phép tắc, vượt xa cốt nhục tình thân và phu thê thân mật, quy tắc quả thật rất nhiều.

Hoàng đế lười để ý đến những phong tục tập quán từ xưa, cái gì bỏ được là hắn dứt khoát bỏ luôn, hắn chỉ muốn được như các gia đình bách tính bình thường, ở bên cạnh đón giao thừa cùng tiểu thê tử đang mang thai.

Hai người khoanh chân ngồi trên giường gạch ấm, ngọn đèn dầu nhẹ nhàng lay động bên cạnh, có một chút dịu dàng.

Thái giám nối đuôi nhau tiến vào, theo thứ tự trình các món ăn trong bữa tối lên, sau đó bèn khom lưng đi ra ngoài, các món ăn kia cũng chẳng có vẻ gì là như ý cát tường như phong tục, mà chỉ là các món ăn bình thường trong gia đình phú quý.

Hoàng đế tự mình châm rượu rồi nói với Thanh Li: "Khoảng thời gian này năm trước, dù thế nào trẫm cũng không ngờ, sang năm sau trẫm vừa có thê tử vừa có con cái, viên mãn đến thế."

Hắn nâng chung rượu nhỏ, "---- Nhân dịp vui này, trẫm kính phu nhân một ly."

Thanh Li uống rượu không được, lợi dụng chén nước canh ngọt trước mặt, nàng cũng cười đáp: "Lòng của ta cũng giống Diễn lang."

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng uống vật trong chén của mình, bầu không khí ấm áp tốt đẹp.

Gần đây Thanh Li rất hay đói bụng, nàng ăn được rất nhiều điểm tâm nhỏ, cho nên đến khi dùng bữa tối cũng không có bao nhiêu đói, ăn được một ít nàng đã buông đũa, chống cằm nhìn trượng phu của mình.

Da mặt Hoàng đế dày, bị nhìn cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn thoải mải dùng bữa để mặc cho nàng nhìn, đến khi ăn xong hắn mới nhẹ giọng nói với nàng: "Ngồi không cũng nhàm chán, hay là trẫm và Diệu Diệu chơi một ván cờ, thế nào?"

"Ta đánh cờ không tốt lắm." Thanh Li cũng chẳng giấu giếm, nàng thành thành thật thật mà thừa nhận, ngay sau đó còn hừ nhẹ, "Ta sẽ không phí công để bị chàng bắt nạt đâu."

Đôi mắt hạnh linh hoạt đảo mấy vòng, nàng nghĩ đến một chuyện khác nên cười hì hì, "Diễn lang, chẳng phải chàng tự nhận mình vẽ tranh rất đẹp à? Giờ khắc này cũng rảnh rỗi, nếu không ngại thì vẽ cho ta xem một chút đi."

Không biết nghĩ đến gì đó, Hoàng đế cũng cười.

Tìm tòi nhìn tiểu cô nương một cái, hắn mới chậm rì rì trả lời: "---- Được thôi."

Thanh Li hồn nhiên chưa phát giác ra nguy hiểm đang tiếp cận, nàng dùng thái độ hưng phấn giống như ngày nhỏ được đi xem xiếc khỉ, vô cùng chờ mong kéo ống tay áo hoàng đế: "Chàng vẽ nhanh chút đi, đừng có giống như ngoại tổ phụ ngồi bất động trước thư án tận 2 canh giờ."

Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, tựa như trưởng bối cưng chiều nhìn tiểu hài tử, hoặc thỏa mãn như sói hoang đứng nhìn gà con từ từ lớn lên qua hàng rào, tuy không há miệng, nhưng răng nanh trắng tinh lại lóe sáng trong không khí.

Gà con Thanh Li chưa phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, nàng đang hào hứng bừng bừng đi chuẩn bị, vừa phân phó người lấy giấy bút tới, vừa gọi người khiêng một cái bàn sạch sẽ tới, thấy đâu đó ổn thỏa hết rồi, đôi mắt hạnh mới mong chờ nhìn hoàng đế, chờ hắn ra tay.

Hoàng đế chậm rì rì nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng đề nghị: "Vẽ mấy bức tranh khô khan kia chẳng có ý nghĩa gì, hay là trẫm vẽ Diệu Diệu được không?"

Ánh mắt Thanh Li thoáng sáng lên, "Được thôi, vậy vẽ cho ta một bức đi."

Khi còn bé, ngoại tổ mẫu thường xuyên vẽ nàng lớn hơn một chút, huynh trưởng cũng từng vẽ qua, thế nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn, bọn họ đã không vẽ tranh cho nàng nữa.

---- Dù sao cũng là tiểu cô nương chưa nghị thân, nếu bức họa bị lưu truyền ra ngoài, không chừng sẽ bị đồn đại lung tung gì đấy.

Thanh Li đến từ một quốc gia có nền công nghệ chụp ảnh cực kỳ phát triển, đối với chuyện vẽ vời của người xưa này nàng có một tình yêu nhiệt tình khó lý giải, lúc này hoàng đế đề nghị, nàng không thể chờ đợi mà đồng ý ngay, lòng tràn ngập vui mừng nghĩ mình có nên đi thay y phục khác hay không, hay là trang điểm thêm lần nữa.

Hoàng đế cũng thật cao hứng, hắn mỉm cười nói: "Trẫm còn tưởng nàng không thích chứ."

"Làm sao có thể," Thanh Li cười hì hì đáp một câu, dừng lại một chút, nàng chợt nhớ ra gì đó, lông mày lại nhướng lên, "Nhưng mà ta đang mang thai, đứng lâu quá hay ngồi lâu quá cũng mệt lắm đó."

"Không sao," Nàng vừa nói như thế, hoàng đế càng cao hứng hơn nữa, ngón tay dài chỉ về phía sập mềm cách đó không xa, "Diệu Diệu qua đó nằm đi, trẫm vẽ mỹ nhân ngủ là được."

Thanh Li không phát hiện ra ý xấu, nàng chạy bịch bịch tới rồi cởi giày leo lên sập, tạo dáng mỹ nhân ngủ, sau đó hỏi Hoàng đế, "Thế nào, như vầy đã được chưa?"

Hoàng đế ngồi xuống sau thư án cười trả lời, "Diệu Diệu đã đẹp sẵn, bất luận thế nào cũng đẹp hết."

Bị mấy lời của hắn lấy lòng, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào rồi ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt liếc về bàn tay cầm bút của Hoàng đế, quả là mây trôi nước chảy, có dáng vẻ của người trong nghề.

Vẻ ngoài anh tuấn, đối xử với nàng rất tốt, còn tài hoa như thế, Diệu Diệu nhặt được bảo bối rồi.

Chậu than trong nội điện tỏa khí ấm áp, sập mềm cực dễ chịu, nàng lại mang thai những tháng đầu tiên, rất hay bị mệt, chưa qua bao lâu, nàng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp