Rận nhiều nên không sợ bị cắn, tùy theo hắn đi, hừ. Nghĩ như vậy nàng bèn bắt đầu tự động viên mình một lần nữa rồi quan sát Hoàng Đế đang tập trung lọc xương cá, cái mũi nhỏ thanh tú bỗng chun lại một cái, vô cùng ghét bỏ nói: "Không ăn cái đó đâu, tanh lắm."
"Không tồi mà," Tay nghề của ngự trù trong nội cung là đứng đầu, Hoàng Đế gắp một miệng cá vào miệng, chỉ cảm thấy chất thịt rất tươi mới, cũng không có mùi gì khác bền nói: "Không tanh mà, Diệu Diệu nếm thử xem?"
"Không đâu," Thanh Li lùi lại phía sau một chút, mắt hạnh ngập nước nhìn hắn: "Ta muốn chỗ bong bóng cá cơ."
Vật nhỏ này, vẫn kén chọn như vậy.
Hoàng Đế nhướn lông mày, chậm rãi trả lời: "Chỗ ấy nhiều xương lắm."
Cũng không phải hắn ngại phiền phức mà do chỗ đó có quá nhiều xương nhỏ, nếu không nhặt sạch sẽ, tiểu cô nương yếu ớt mỏng manh như vậy, nếu bị hóc xương, nước mắt lưng tròng thì có núi vàng núi bạc cũng không cứu vãn được.
Thanh Li nghĩ hắn ngại phiền phức, nàng bĩu môi nhìn hắn, mắt hạnh có chút tủi thân: "---- Chàng không thương ta rồi."
"Diệu Diệu," Hoàng Đế có chút giận tái mặt, hắn bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi nói: "Cuối cùng nàng coi trẫm là nam nhân của nàng hay là nô tài của nàng?"
Suy cho cùng hắn vẫn là thiên tử, quanh thân đều có uy nghi của đế vương, sắc mặt lạnh lẽo. Thanh Li phải thi hành nguyên tắc thứ hai, thành thành thật thật gục đầu xuống, thấp giọng đáp: ".... Đương nhiên là vế đầu tiên rồi."
Hoàng Đế nói: "---- Theo trẫm thấy, có lẽ nàng không nghĩ như vậy đâu."
Thanh Li bị hắn nói có chút không biết làm sao, lúc này lại càng không biết phải làm thế nào cho phải thì nghe thấy Hoàng Đế cười một tiếng, đến gần nàng một chút, từ từ cất giọng: "---- Trẫm cũng không nghĩ như vậy nha."
Trong lòng nàng run lên rồi lại cảm giác giọng nói của hắn càng trầm hơn, hai gò má cách mình cũng càng ngày càng gần, lòng lo lắng lại nghe hắn nói: "Làm nam nhân của nàng lòng trẫm tràn đầy vui mừng, làm nô tài của nàng trẫm cũng vui vẻ ---- Dù là làm cái gì, trẫm đều cam tâm tình nguyện hết."
Lời nói tình cảm này của Hoàng Đế dù nhẹ nhàng mềm mại nhưng cũng vô cùng động lòng người. Thanh Li nghe hắn nói tình nguyện làm nô tài của mình nàng còn cho rằng mình nghe nhầm, lúc chống lại ánh mắt của hắn nàng bỗng cảm nhận được trong đó ngập tràn sương khói treo lơ lửng, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện thì nàng biết lời nói đó không phải nói chơi, nàng kiềm lòng không đặng ngẩn ngơ thật lâu, một lát sau mới khôi phục tinh thần. Ánh mắt nàng dịu dàng êm ái như hồ nước mùa thu, sau lại cười cười, hôn lên mặt hắn một cái, xúc động nói: "Diễn lang thật tốt."
"Ừm..." Hoàng Đế chẳng quan tâm đáp một tiếng, tiếp theo lại nhắc nhở: "---- Buổi tối đừng quên gọi ba ba, Diệu Diệu đã đồng ý rồi đấy."
Thanh Li: "..."
Một buổi cung yến bắt đầu với hỗn loạn sau lại do Đế Hậu không biết xấu hổ hôn nhẹ hôn nhẹ, chàng đút nàng nàng đút chàng ăn thẹn thùng từ từ trôi qua, cả đám người nhặt đôi mắt bị chọc mù từ dưới đất lên, muốn nói lại thôi rời khỏi Thừa Minh Điện, vẻ mặt mỗi người khác nhau, tất cả đều tự trở về nhà của mình.
Thanh Li vẫn chưa xuất hiện biểu hiện nôn nghén, khẩu vị của nàng cũng không tệ lắm. Nàng ăn hơn phân nửa bát thịt cá, bụng nhỏ cũng hơi hơi nhô lên.
Trái phải chỉ còn lại phu thê hai người, Hoàng Đế cũng không để ý đến đám người kia, hắn dùng áo khoác bao quanh tiểu cô nương, ôm nàng về tẩm điện.
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi xuống, như lông ngỗng nhẹ bay, mềm mại động lòng người. Cung nhân cầm đèn đi phía trước, đèn lồng rực sáng chiếu trên mặt tuyết một mảng đỏ dịu dàng, từng bông tuyết dưới bầu trời đêm mang theo vẻ đẹp mông lung yên tĩnh hơn.
Hoàng Đế ôm tiểu cô nương, hai tay đều không buông ra. Nghĩ đến đường cũng không xa nên hắn không mở dù, bước chân nhẹ nhàng, từ từ đi về phía Tuyên Thất Điện.
Thanh Li bị áo khoác bao chặt chẽ, nàng tựa trong lồng ngực rắn chắc của Hoàng Đế, cả lòng tràn đầy an tâm cùng vững vàng. Cẩn thận kéo áo khoác ra thành một đường nhỏ, nàng thò đầu liếc mắt nhìn, nhịn không được mà nở nụ cười: "Xem tình hình này, sợ là tuyết sẽ rơi cả đêm, ngày mai tuyết sẽ đọng thành một tầng dày cho mà coi."
Nàng có áo khoác che nên không ngại, Hoàng Đế lại không có bất kỳ vật nào che chắn, há miệng sẽ bị bông tuyết bay vào. Hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Thanh Li biết rõ lúc này hắn không tiện nói gì, cũng không ép buộc hắn, đáy mắt nàng lộ ra vài phần hoài niệm nói khẽ:
"Khi còn nhỏ, mỗi khi tuyết rơi xuống, các ca ca sẽ cùng đắp người tuyết trong sân viện của ta, còn không quên vẽ mi mắt lông mày, đầy đủ ngũ quan cho nó, chơi rất vui."
Lần trước Hoàng Đế mới hỏi người thân của nàng với hắn bên nào nặng bên nào nhẹ, lúc này nghe nàng nói vậy, trong lòng hắn bỗng hơi trầm xuống nhưng chỉ cười với nàng, từ đầu đến cuối không mở miệng.
"Tiểu hài tử mà, đều thích những chuyện này," Thanh Li không phát hiện ra tâm tư trong lòng hắn. Nàng ôm chặt cổ hắn, giọng điệu phấn khởi mà chờ mong, "Lang quân, chờ con chúng ta sinh ra, chúng ta cũng đắp người tuyết trong sân cho hài tử được không?"
---- Thì ra là nghĩ tới hài tử.
Trong lòng Hoàng Đế không tự giác thở phào một hơi, khẽ gật đầu, lại vỗ vỗ trên lưng nàng, hiển nhiên là đồng ý rồi.
Trong nội cung vốn trang nghiêm, loại đồ vật ngớ ngẩn như người tuyết cực ít xuất hiện. Thanh Li cũng chỉ vô ý hỏi một câu nhưng không ngờ Hoàng Đế lại đồng ý rồi, nàng không nhịn được buột miệng lẩm bẩm một câu:
"Ta còn nghĩ chàng không đồng ý đấy."
"Vốn là người một nhà," Không biết Hoàng Đế nghĩ tới điều gì, cũng không để ý đến tuyết rơi, hắn mở miệng nói: "Đâu cần phải câu nệ những quy củ lễ nghi kia mà làm mất đi thú vui của cuộc sống của mình chứ."
"Diễn lang sẽ là người cha tốt," Thanh Li thành thật khen một câu, nghĩ một chút nàng lại cười dịu dàng nói thêm: "Cũng là phu quân tốt."
Hoàng Đế nhướng lông mày: "---- Nhìn thấy trẫm tốt rồi?"
Thanh Li cười hì hì: "Vẫn luôn thấy được mà."
Hoàng Đế bị lời nói của nàng làm cho lòng mềm nhũn, đang định nói chuyện lại nghe tiểu cô nương nói tiếp: "Mấy ngày trước, nương đưa tin tới, thời điểm bà mang thai huynh muội chúng ta, không có một đứa nào chịu nghe lời, mấy tháng đầu nôn nghén lợi hại, cả người gầy rộc đi. Đến bây giờ ta vẫn không có cảm giác gì, có thể thấy được đứa bé này rất nghe lời, biết thương mẫu thân."
Vừa rồi Hoàng Đế còn muốn mượn lời nói kia ngọt ngào với tiểu thê tử một lúc, lúc chiều chiếm chút tiện nghi, lại không nghĩ sự chú ý của nàng chưa từng nghĩ dừng trên người mình mà thuận thế kéo lên người thằng oắt con còn chưa ra đời kia, trong nhất thời lòng hắn có chút buồn lo vô cớ.
Cũng không biết sao, đối với đứa bé này bỗng... Hắn không còn nhiều mong đợi.
Thanh Li không phát hiện được nỗi lòng Hoàng Đế biến hóa vi diệu, nàng còn đang đầy chờ mong mà cười nói: "Thời điểm vừa mới bắt đầu mang thai, giống như giẫm lên mây, bồng bềnh không cảm giác gì. Thời gian dần qua ta mới phát hiện được điểm khác biệt. Tuy rằng con vẫn còn rất nhỏ, vẫn chưa thành hình nhưng lại khiến ta yêu vô cùng..."
A, còn chưa từng gặp mặt, mới hơn một tháng mà đã yêu vô cùng rồi. Trẫm đây thì sao?
Đừng nói là trước đây, dù là hiện tại, muốn nghe tiểu cô nương nói vài lời tâm tình hắn còn phải quanh co lòng vòng, nói bóng nói gió nửa ngày mới được. Đáy lòng Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, hắn lành lạnh nói: "Thế à."
Trong Tuyên Thất Điện chỉ có Thanh Li và Hoàng Đế là hai vị chủ tử chân chính, thường ngày nàng cũng không tiện nói nhiều với người khác, giờ phút này nàng tựa như máy hát được mở hết công suất, nói liên miên, cũng bất chấp Hoàng Đế có thích nghe hay không, nàng vẫn hăng hái bừng bừng nói tiếp: "Đều nói làm mẫu thân mới có thể cảm nhận được tâm ý của mẫu thân mình, đúng là không giả... Tâm tình như vậy, Diễn lang có thể hiểu được không?"
Trẫm không mang thai, nếu có thể hiểu được thì gặp quỷ rồi.
Hoàng Đế âm thầm hừ lạnh một tiếng, thực sự không muốn giội cho tiểu cô nương một gáo nước lạnh nên đành hàm hàm hồ hồ lên tiếng rồi không nói gì nữa. Thái độ hắn thản nhiên, đối đáp qua loa như vậy mấy lần, cuối cùng Thanh Li cũng phát hiện thái độ trượng phu không nhiệt tình, nét vui vẻ trên mặt nàng cũng lui vài phần, rồi dịu dàng hỏi: "---- Diễn lang, chàng không vui sao?"
Hoàng Đế yên lặng duy trì mỉm cười: "Không có."
"Lang quân sẽ không phải là..." Thanh Li dừng một chút, trong lòng chợt bật ra một cái suy đoán, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ăn dấm chua của hài tử chứ?"
"Sao thế được," Sắc mặt Hoàng Đế không thay đổi: "Trẫm là ai hả?"
"Ta biết ngay mà," Tiểu cô nương cười tươi, đôi mắt cong cong, ngọt ngào như trăng lưỡi liềm: "Diễn lang không phải là loại người cố tình gây sự đâu."
Hoàng Đế: "..."
Trẫm phát hiện, hình như mình bị thất sủng rồi.
Đối tượng hại trẫm thất sủng không phải ai khác, chính xác là thằng nhãi con tự trẫm dẫn nó đi đầu thai hơn một tháng trước.
Bỗng nhiên trẫm có chút không vui, nhưng không có cách nào nói ra.
----- Tự gây nghiệt, không thể sống.