Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 77-1: Bình dấm 1


1 năm

trướctiếp

Từ sau khi gả cho Hoàng Đế, nguyên tắc làm việc của Thanh Li chỉ có hai điều.

Điều thứ nhất đứng trước những người còn lại trong nội cung ---- Nàng muốn ôm chặt đùi của Hoàng Đế, vững vàng đi cùng đường với Hoàng Đế.

Đối với những người không thích họ kia, có thể cho qua được thì cho qua, tức quá không nhịn được thì trở về tố cáo, dưới tình huống vô cùng cấp bách thì... Còn có thể ôm lấy cái chân thứ ba.

Nàng không ngờ mình lại có thể không biết xấu hổ như vậy, Diệu Diệu là đen tối nhất (^)

Nguyên tắc thứ hai dùng để đối phó Hoàng Đế ---- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc cần cầu xin tha thứ thì cầu xin tha thứ, không cần do dự để ý đến những cái mặt mũi mờ mịt hư không kia làm gì.

Nàng sẽ không thừa nhận da mặt mình dày đâu, Diệu Diệu thông minh nhất đấy (^)

Ví dụ như hiện tại, khi thấy ánh mắt Hoàng Đế không đúng, tiểu cô nương vội vàng cười ngọt ngào, không chút do dự bắt đầu làm nũng cầu xin tha thứ: "Không có mà, tất nhiên là chàng nghe nhầm rồi."

"À, ra là trẫm nghe nhầm," Hoàng Đế kéo dài giọng, lẩm bẩm một câu rồi lại từ từ cười lạnh, hắn hừ nhẹ: "Lỗ tai trẫm rất tốt, không có chút khiếm khuyết ---- Nàng nói là "Gọi ba ba" trẫm nghe rất rõ ràng đấy."

"Diễn lang nghe nhầm mà," Bàn tay nhỏ bé của Thanh Li lay lay ống tay áo của hắn làm nũng: "Giọng của ta nhỏ như vậy thì sao chàng có thể nghe rõ được chứ? Chàng nghe sai cũng không chừng."

"Chẳng lẽ cả ba chữ trẫm đều nghe nhầm được?"

Hoàng Đế không ăn canh ngọt của nàng, hắn mỉm cười tiến lại gần tiểu cô nương, ý xâm lược dưới đáy mắt càng thêm rõ: "Hửm?"

"..." Thanh Li cắn chặt hàm răng trắng tinh của mình, cuối cùng nói: "Ba ba."

Trước nụ cười không chút che giấu trong ánh mắt của Hoàng Đế, Thanh Li cố gắng duy trì sự bình tĩnh, lặp lại câu nói mà nàng cảm thấy vừa logic lại vừa mặt dày kia: "Ta gọi chàng là... ba ba, không có nghĩa đồng dạng với cách "gọi" kia nhé."

Hoàng Đế nín cười, hắn nhìn tiểu cô nương nghiêm túc lấp liếm, có hứng thú hỏi một câu: "Lúc trước không phải nàng gọi trẫm là tiểu phụ thân đấy sao? Bỗng nhiên sửa lại khiến trẫm không lường trước được."

"..." Thanh Li cười lúng túng: "Cái này càng thuận miệng hơn."

"Nàng đó, cái gì cũng nói được cả," Hoàng Đế giả vờ trách móc: "Càn quấy."

"..." Thanh Li cười đến mức mặt cũng cứng lại, cũng không để lộ da mặt đã nóng lên, vò mẻ chẳng sợ sứt đáp lại: "Ta mặc kệ, ta muốn gọi chàng như vậy đấy."

"Bé ngoan, trẫm không ngăn cản nàng," Hoàng Đế đến gần hai gò má tiểu cô nương, không e dè hôn một cái, lúc này mới nói: "---- Chờ đến khi trở về tẩm điện, trẫm sẽ để cho nàng gọi đủ."

Nội Điện không tính là nhỏ nhưng cũng không phải không thể thấy rõ hành động của mọi người, tuy nhiên khi Đế Hậu nói chuyện với nhau, ai cũng hiểu được không nên chọc đến khiến hai người mất hứng, tự mình nói chuyện cũng đủ vui vẻ rồi.

Tuy nói như vậy nhưng mọi người vẫn không khỏi cẩn thận đánh giá hai người, tránh đến khi bị hỏi lại không kịp ứng đối, vì vậy ai ai cũng đã nhìn thấy nụ hôn của Hoàng Đế lên mặt tiểu Hoàng Hậu, sau khi được mở mang tầm mắt dưới đáy lòng lại không nhịn được cảm thán.

Sớm biết Hoàng Hậu được cưng chiều nhưng lại không biết nàng được chiều đến mức này. Ngồi sát nhau thì cũng thôi đi, từ đầu đến cuối Bệ Hạ vẫn ít nói nhưng lại nói chuyện dịu dàng ôn hòa với Hoàng Hậu, vì nàng mà vui mừng hớn hở, gắp thức ăn, lọc xương cá, chăm sóc cẩn thận, thực sự là hận không thể nâng nàng trong lòng bàn tay rồi.

Vị tiểu Hoàng Hậu này... Quả là ân sủng vững chắc.

"..." Thanh Li - Người được cho là rất may mắn - đang đau khổ nhưng loại quả đắng này nàng chỉ có thể tự nuốt xuống. Dừng một lát, cuối cùng nàng cười lớn đáp: "Ồ!"

Hoàng Đế mỉm cười hỏi: "---- Thích không?"

Thanh Li: "... Thích lắm."

"Trẫm cũng thích," Hoàng Đế trả lời vô cùng vui sướng, trên mặt hắn cũng không che giấu sự vui mừng, giọng điệu tràn đầy vui vẻ nói với nàng: "Chúng ta có thể đạt được nhận thức chung, thực sự là quá tốt."

Thanh Li: "..."

Có chuyện này trước mắt nên tiểu cô nương cũng không còn tâm tư nào thưởng thức yến tiệc cung đình, đến cả khi nhìn miếng cá được lọc xương trước mặt nàng cũng không thấy vui nổi. Nàng thành thành thật thật ngồi bên cạnh Hoàng Đế, một chút lo lắng ưu sầu phảng phất trên mặt.

----- Sắp sang năm mới, có để cho người ta yên tĩnh hay không đây!

Ngược lại, Hoàng Đế lại hăng hái bừng bừng, một bên nói thức ăn trước mặt nàng đã nguội lạnh, một bên lại thay nàng nhặt xương cá, lọc được một nửa, giống như chợt nhớ đến cái gì, mượn bàn và ống tay áo che khuất, hắn bí mật vỗ nhẹ một cái lên cái mông nhỏ của Thanh Li, mỉm cười nói: "Con mèo nhỏ thích cá như vậy, cái đuôi của nàng giấu ở đâu rồi hả?"

Thanh Li không nghĩ đến động tác bất ngờ của hắn, nàng hơi ngạc nhiên một chút rồi lập tức xấu hổ: "Còn có người đó, chàng đừng có càn quấy ở đây chứ."

"Không càn quấy ở đây?" Hoàng Đế chế nhạo liếc nàng một cái nói: "Không phải lúc nãy nàng còn gọi trẫm là ba ba sao?"

"Chán ghét chàng," Thanh Li bị Hoàng Đế chặn họng, trên mặt ửng đỏ, nàng quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến hắn: "Không nói chuyện với chàng nữa."

"Được rồi, được rồi," Hoàng Đế vươn tay vuốt nhẹ trên bụng nàng vài cái, ấm giọng nói: "Không ức hiếp Diệu Diệu nữa, đến ăn chút gì đi nào, cả tối nàng cũng chưa ăn được mấy miếng đâu."

Lời này của hắn vốn là muốn dỗ dành tiểu cô nương nhưng lại khiến ánh mắt Thanh Li chợt lóe sáng, nhớ tới một chuyện khác.

Đúng rồi, nàng còn đang mang thai mà, sợ cái gì chứ.

Tất cả ngự ý đều nói thai của nàng còn có chút không ổn định, lại mới được hai tháng, đang là thời điểm cần tĩnh dưỡng, dù cho có lên đến giường rồi thì hắn cũng không dám ức hiếp nàng mà.

Về phần sau khi sinh hài tử?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp