Hắn phất phất tay ý bảo thái giám đứng một bên đỡ Thất vương lên, "Đều là cốt nhục tình thân cả, đừng nói mấy lời xa lạ kia."
Thất vương không dám cãi lời, sau khi thái giám đỡ dậy, y cũng kéo nhi tử, nơm nớp lo sợ ngồi lại trên ghế, cẩn thận lau mồ hôi lạnh vừa toát ra.
Hoàng đế không nói, vừa xảy ra chuyện vừa rồi, đương nhiên không có người can đảm lên tiếng. Thanh Li liếc mắt nhìn đám vũ cơ đang run run rẩy rẩy bên cạnh, nàng cũng hiểu các nàng bị tai bay vạ gió, ngược lại rất đáng thương.
Thế nên nàng bèn ra lệnh: "Đổi một điệu múa khác đi, vũ khúc Tây Giang Nguyệt không tệ, dặn bọn họ biểu diễn đoạn đó đi."
Chuyện này đã có thái giám lo liệu, nàng nâng chén lên mói với mọi người có mặt: "Lại một mùa đông qua, mùa xuân lại về, hôm nay đúng dịp nên không khỏi muốn nói nhiều thêm vài lời. Tuổi bổn cung còn trẻ, lại là năm đầu tiên gả đến hoàng gia, làm việc chưa thoả đáng, ta tự kính chư vị một ly, mong chư vị bỏ qua."
Hoàng hậu chịu mời rượu là cho thể diện, đương nhiên mọi người không dám từ chối.
Mọi người thấy nàng ra mặt làm dịu bầu không khí, sắc mặt hoàng đế cũng hoà nhã hơn không ít, cho nên tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, người ở đây đều trải qua trận cung biến năm đó nên đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh máu tươi nhuộm đỏ cung đình một lần nữa, mặc kệ trong lòng khó chịu cỡ nào, song ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười tươi rói, vui vẻ mà uống rượu, cười cười nói nói nâng ly chúc mừng năm mới.
Chỉ có Hoàng đế len lén liếc nhìn tiểu thê tử bên cạnh một cái rồi nhỏ giọng hỏi: "Mất hứng?"
Đối với hắn, Thanh Li cũng cần che giấu, đuôi lông mày lộ ra chút bất ngờ, nàng nhỏ giọng đáp lại, "Có một chút."
Đây là đứa con đầu tiên của nàng, lúc vừa mới biết tin nàng cũng rất hoang mang sợ hãi, lúc thấy sắc mặt của trượng phu nhà mình, rồi tựa vào lòng hắn, trong lòng Thanh Li vui mừng, cũng rất chờ mong.
Nàng không quan tâm đứa trẻ này là nam hay nữ, dù sao cũng là cốt nhục của nàng và nam nhân mà nàng yêu, đều là tiểu bảo bối của nàng, là mẫu thân, nàng yêu đứa bé này là điều không thể nghi ngờ.
Thanh Li biết mình không được tất cả mọi người yêu thích, cũng không có hi vọng xa vời như vậy, thế nhưng khi nghe Nguyên Khánh nói thẳng là không thích đứa trẻ sắp chào đời, nàng thấy có chút tủi thân.
Lời trẻ con không đáng tin, nhưng cũng là lời thật lòng của Nguyên Khánh.
Đứa bé còn chưa sinh ra đời mà đã bị người ta ghét, còn hi vọng nó không nên xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Thanh Li không kiềm được mà có chút đau lòng.
"Tính nó là vậy, không đáng để Diệu Diệu bận tâm," Trong lòng hoàng đế cũng không vui, chẳng qua là hắn không thể hiện ra ngoài mà thôi, vỗ vỗ lên tay tiểu cô nương trấn an, hắn nói tiếp: "Đây là con của chúng ta, chỉ cần chúng ta yêu thương là được, để ý đến người khác làm chi."
Thanh Li nghe hoàng đế an ủi mấy câu, trong lòng nàng cũng khoan khoái dễ chịu hơn, nàng gật đầu đáp lại, "Ta hiểu rồi, chẳng qua là nhất thời thích ứng không kịp mà thôi."
Hoàng đế cười cười, tự mình châm rượu rồi nói với nàng: "Thời gian vui vẻ thế này, Diệu Diệu cũng uống với trẫm một ly đi."
Thanh Li có thai, tửu lượng thì không cần phải nói, nàng không dám dính đến chút xíu rượu nào, cung nhân đã sớm chuẩn bị nước trà cho nàng, hiếm khi được uống rượu thoải mái, "Uống một ly thì quá keo kiệt, ba ly được không?"
"Vậy thì nàng được lợi quá rồi." Hoàng đế hừ một tiếng, song vẫn đồng ý, "Ba ly thì ba ly, chẳng lẽ trẫm lại sợ nàng?"
Hai người nhìn nhau cười, một hơi uống cạn, Thanh Li cầm khăn chạm chạm khoé môi thì thấy Hoàng đế chồm tới nói khẽ: "Tiệm khang xuân bức phù dung chẩm, đốn giác hàn tiêu trúc diệp bôi*, Diệu Diệu, đây là một năm tốt nhất mà trẫm từng trải qua, trẫm cảm ơn nàng."
*Hai câu trong bài thơ Nỗi nhớ nhung đêm cuối năm của Mạnh Hạo Nhiên:
Ngũ canh chung lậu dục tương thôi
Tứ khí thôi thiên vãng phục hồi
Trướng lý tàn đang tài khứ diệm
Lô trung hương khí tận thành tro
Tiệm khan xuân bức phù dung chẩm
Đốn giác hàn tiêu Trúc Diệp bôi
Thủ tuế gia gia ưng vị ngọa
Tương tư na đắc mộng hồn lai
Dịch nghĩa:
Tiếng chuông báo đổi canh như thúc giục
Năm bốn mùa hết đến lại đi thôi
Ngọn đèn mờ trong trướng bấc tàn rồi
Lò hương nhạt, chỉ còn tro vương vãi
Gối phù dung hương xuân dần thấm tới
Nhưng ô kìa ly Trúc Diệp lạnh tanh
Luyến thời gian nên dỗ giấc không đành
Thì nhung nhớ sao tìm mơ gặp được
Hoàng đế quen thói nói lời tâm tình, có điều hắn nói thật lòng, tính ý chân thực, Thanh Li không cảm thấy giả dối, trong lòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn, nàng nói: "Phu thê là nhất thể, lang quân không cần nói mấy lời này."
"Không giống như thế," Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, "Diệu Diệu có phụ mẫu, có huynh trưởng, có cháu nhỏ, có ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, có nhiều ràng buộc. Thế nhưng..."
Hắn nắm chặt tay thê tử, giọng nói dịu dàng khó kiềm nén, "---- Trẫm chỉ có nàng và con."
"Có khi trẫm cảm thấy," Hoàng đế nhỏ giọng nói: "Chúng ta như hai cành cây, không chỉ mọc trên cùng một thân cây, mà ngay cả gốc cũng sớm dây dưa cùng một chỗ, khó chia lìa, tách không ra. Thường ngày nàng hay xấu hổ chẳng chịu nói mấy lời tâm tình, hôm nay tốt đẹp như thế, nàng nói vài lời với trẫm có được không?"
"Ta đang mang thai mà, chàng còn cố ý chọc ta khóc," Nghe hắn nói mà mũi Thanh Li đau xót, kiêng dè mấy người xung quanh, nàng không dám lớn tiếng, ánh mắt chỉ hơi phiếm hồng, "Hư quá đi."
Hoàng đế vẫn chẳng chịu buông tha, hắn nhìn nàng chằm chằm rồi lại cầm chặt tay tiểu cô nương, "Đứa trẻ ngoan, nghe lời đi."
"Ta mới không phải trẻ con đâu," Thanh Li đẩy tay hắn ra, bĩu môi kiêu ngạo: "---- Năn nỉ ta đi."
Hoàng đế bị dáng vẻ đáng yêu của nàng làm cho thật vui vẻ, hắn cúi đầu xuống thật, "Diệu Diệu ngoan, xin nàng đấy."
Hiếm khi thấy hắn chịu thua, Thanh Li được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, "---- Gọi ba ba."
Hoàng đế khẽ giật mình, "Hả?"
"Khụ, không có gì hết," Vừa nói xong Thanh Li đã chột dạ, nàng vội vàng sửa miệng, "Ta trêu chàng thôi."
Hoàng đế nghe không hiểu mấy lời kia, nhưng hắn cũng chẳng so đo với nàng mà chỉ thúc giục, "Diệu Diệu?"
"Tâm ý của ta đối với lang quân cũng giống như tâm ý của lang quân đối với ta vậy." Thanh Li cũng không che giấu, nàng nhỏ giọng nói: "Trước khi xuất giá, tất nhiên phụ mẫu huynh trưởng là lớn nhất, sau khi xuất giá, trong lòng ta vẫn luôn luyến tiếc nhớ nhung nhà mẹ đẻ, song quan trọng nhất vẫn là lang quân và con chúng ta."
Hoàng đế nhìn tiểu thê tử của mình rồi lặng lẽ nói ra một câu: "---- Con là quan trọng nhất."
"Được rồi được rồi được rồi." Thanh Li kiềm lòng không đặng mà nở nụ cười, nàng che miệng nói nhỏ: "Quan trọng nhất tất nhiên là lang quân ---- Ai cũng không bằng hết."
Hoàng đế hài lòng, rất có hứng thú rót thêm một chén rượu, cùng nàng chạm cốc rồi uống cạn. Thanh Li cũng mãn nguyện rồi, nàng cười dịu dàng liếc nhìn trượng phu, sau đó bỏ lời kia ra sau đầu, cúi đầu từ tốn ăn cá.
"Diệu Diệu à," Nàng đang cúi đầu ăn cá thì nhìn thấy hoàng đế chống cằm, chậm rãi nói: "Có phải nàng cho rằng ---- Trẫm không biết ba ba nghĩa là gì không?"
"..." Thanh Li: "Cái gì?"
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Năm thái hoà, trong quyển "Thân thích" Nguỵ Minh Đế trong thời tam quốc có viết: “Ba ba đồng nghĩa với phụ thân.”