Lời này của Nguyên Khánh nói thật nhẹ nhàng, giọng điệu cũng rất tự nhiên, hồn nhiên không biết lời mình vừa nói ra khó lường đến mức nào, ngừng một lát, cậu tiếp tục nói: "--- Nếu không có Hoàng đệ thì tốt rồi."
Đang giữa mùa đông, Hoàng hậu lại có tin vui, Hoàng đế sợ nàng bị cảm lạnh nên cố ý sai người đốt nhiều than sưởi ấm hơn một chút, đám thái giám không dám qua loa, lúc nào cũng canh chừng cẩn thận, trong nội điện luôn quanh quẩn hương thơm ấm áp, dù bên ngoài trời đông giá rét cỡ nào thì trong Thừa Minh Điện vẫn ấm áp dễ chịu như ngày xuân.
Lúc Thất Vương nghe nói tin này, y còn cảm thán hoàng huynh nhà mình đúng là động lòng rồi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng quan tâm, người ta nói luyện thép trăm năm cũng biến thành sợi chỉ mềm mại quấn ngón tay, lời này quả chẳng sai.
Có điều giờ khắc này y lại không dám bày ra tâm tư suy nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cả người y chỉ còn một cảm nhận, tựa như mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, đè ép y không thở nổi.
----- Than sưởi ấm có vẻ nóng quá khiến y đổ mồ hôi, sự lo lắng giống như con rắn quấn quanh cơ thể, làm cho đáy lòng y không chịu đựng nổi mà run rẩy.
Sắc mặt Thất Vương xám như tro, tâm trạng thấp thỏm không yên, Khác thái phi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, Thẩm thái phi ngồi gần bà ta nhất cảm nhận được rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn của bà ta run rẩy thế nào, càng không cần nói đến vẻ hoảng hốt và sợ hãi nơi đáy mắt.
Vẫn không có người lên tiếng như trước, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, tựa như hồn phách mình đã ngao du tận nơi nào, không còn ở chốn này.
Chỉ có Hoàng đế thờ ơ, trên mặt hắn vẫn còn treo nụ cười, nương theo câu chuyện của Nguyên Khánh hỏi thêm một câu: "---- Tiểu hoàng đệ nhỏ hơn con nhiều như vậy thì có thể đoạt đi cái gì của con."
Nguyên Khánh còn chưa kịp trả lời thì trong nội điện vang lên một tiếng ‘bịch’ vang dội, lúc này ngoài tiếng ca múa trong Thừa Minh Điện không còn âm thanh nào khác, tiếng vang kia đột ngột như trang giấy trắng bị vẩy mực, khiến lòng người chấn động.
Thanh Li cũng bị giật mình, Hoàng đế ở bên cạnh cảm nhận được cả người tiểu cô nương run lên, hắn chẳng thèm kiêng kỵ ánh mặt mọi người mà lập tức vòng tay ôm eo nàng, sau khi trấn an nàng xong hắn mới hướng mắt về nơi phát ra tiếng động.
---- Cả Thất vương và ghế ngồi đều ngã ngang ra đất.
Nguyên Khánh đang ngồi bên cạnh phụ thân mình, dường như cậu bị tai nạn bất ngờ này doạ sợ, hoặc là bị sắc mặt hoảng hốt của phụ thân doạ sợ, rốt cuộc cậu cũng nhận ra mình gây hoạ từ miệng rồi, gò má run lên mấy cái, nước mắt tràn mi.
Thời điểm té xuống đất Thất vương quơ tay trúng chén rượu nhỏ trước mặt mình, chén rượu cũng ngã theo làm ướt áo bào của y, tư thế như vậy, không biết có bao nhiêu hoảng hốt và chật vật.
Run rẩy ngồi dậy, y thuận thế quỳ xuống, giọng nói run rẩy, "Hoàng huynh, đừng hỏi nữa... Van xin người..."
Ánh mắt Hoàng đế lạnh nhạt rơi trên người Thất vương, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không nói một lời nào nữa.
Dường như Nguyên Thành trưởng công chúa đã hồi hồn, nàng ta bất động thanh sắc liếc nhìn sang gương mặt cực kỳ khẩn trương của Khác thái phi rồi chậm rãi uống một hớp rượu, sau đó nói khẽ: "Thất hoàng huynh làm cái gì vậy, chẳng qua bệ hạ chỉ trò chuyện vài câu với Nguyên Khánh mà thôi, huynh làm sao thế, tự nhiên bị doạ thành cái dạng này."
Thừa Minh Điện vốn đang rất yên tĩnh, giọng nói nàng ta cũng không cao, nhưng lại giống như tiếng sấm truyền đến tai Thất vương và Khác thái phi.
Cả người Thất vương run rẩy quỳ sát xuống đất, nhìn không ra tâm trạng thế nào, cả người Khác thái phi cứng ngắc ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Thành trưởng công chúa sắc bén như dao, hận không thể phanh thây xẻ thịt nàng ta ngay lập tức.
Tất nhiên Nguyên Thành trưởng công chúa cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, đáy lòng nàng ta thoải mái cười tươi, thế nhưng giọng điệu ngoài miệng lại rất nhẹ nhàng, "Nói lời không nên nói, chắc không phải là... trong lòng có quỷ chứ?"
Thất vương không dám lên tiếng, sắc mặt Khác thái phi trắng bệch nhưng lại không dám tạo thêm rủi ro trong hoàn cảnh này, Nguyên Khánh thì bị phụ thân doạ sợ, theo bản năng cậu trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Chỉ có hoàng đế nhìn về phía Nguyên Thành trưởng công chúa, thản nhiên quát: "Câm miệng."
Nguyên Thành trưởng công chúa đang cảm thấy hết sức tự mãn, bỗng nhiên bị Hoàng đế quát một câu, vui vẻ trên mặt biến mất không thấy bóng dáng, rốt cuộc nàng ta đành ngượng ngùng rút lui, không nói thêm gì nữa.
Lần này, Thừa Minh Điện rơi vào im lặng thật sự.
Chỉ còn lại tiếng nhạc như trước, vũ cơ nhẹ nhàng ca múa, trong bầu không khí như thế này, quả là quỷ dị.
Một điệu múa nhanh chóng kết thúc, nhưng đám vũ cơ vẫn nhảy múa thanh thoát như bươm bướm, cũng không phải các nàng muốn ở lại nơi này, mà là nhạc chưa chịu ngừng, nếu tự ý dừng lại, không chừng có thể bị giận chó đánh mèo cũng nên.
So với kết cục kia, tiếp tục nhảy múa thêm một lát nữa là sự lựa chọn tốt nhất.
Các nhạc công cũng không làm khó đám vũ cơ lâu, nói trắng ra là tất cả mọi người đều đáng thương, thực ra khi làm công việc gì thì vẫn nên cùng tiến cùng lui mới phải.
Bọn họ cũng bị doạ choáng váng, chỉ sợ khi tiếng nhạc dừng lại, ánh mắt các quý nhân trong phòng sẽ dừng lại trên người mình, cho nên bọn họ mới đánh liều đàn tiếp, không dám ngừng dù chỉ một chút.
Thất vương đi đứng không tiện, mới quỳ được một lát mà thân thể có chút lung lay, thế nhưng hiện giờ thái độ Hoàng đế không rõ ràng, y nào dám lười biếng, nên chỉ đành giữ vững thái độ, quỳ sát mặt đất, đợi phán quyết cuối cùng.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn y một lát rồi chợt cười nói: "Thất đệ?"
Thất vương ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tuy rằng bây giờ có hơi chật vật một chút nhưng vẫn nhìn ra được thái độ khiêm tốn, cũng là làm khó y rồi, "... Có thần đệ."
"Có nhiều thứ, trẫm có thể cho," Ánh mắt Hoàng đế rơi vào trên người y, cười khẽ nói tiếp, "Nhưng mà, đệ không thể đưa tay nhận."
Mặt mày hắn chẳng chút độc ác, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như chỉ nói việc nhà, nhưng rồi lại khiến lòng người rét run, "---- Hiểu chưa?"
Đáy lòng Thất vương nhẹ nhàng thở ra một hơi, mồ hôi cứng ngắc trên lưng nhẹ nhàng lăn xuống, mặc dù vẫn dính dấp ẩm ướt như trước nhưng thật sự dễ chịu hơn nhiều, y không ngớt nói lời tạ ơn, "Thần đệ hiểu rõ, thần đệ hiểu rõ."
Nói xong còn lôi kéo Nguyên Khánh quỳ xuống, Thất vương khấu đầu một lần nữa, "Hoàng huynh đừng lo, thần đệ có chừng mực, tuyệt đối không làm ra những chuyện quá phận, nếu có gan sinh ra tâm tư không nên có, thì hãy để cho thần đệ..."
Y có vẻ muốn thốt ra lời thề độc, lại bị Hoàng đế cắt đứt.