Tuy Thất Vương trời sinh tàn tật nhưng cũng là hài tử duy nhất của Khác Thái Phi, lại thêm y là miếng thịt từ trên người bà rơi ra, làm sao bà có thể chịu nổi việc y bị người khác làm tổn thương dù chỉ một chút, thấy Nguyên Thành Trưởng công chúa xem con mình thành đồ chơi tìm niềm vui, làm sao Khác Thái Phi có thể không hận được?

Hời hợt chà đạp cho nàng ta vài câu là còn nhẹ nhàng đấy, nếu cho bà một cây đao bà cũng dám đâm chết tiểu tiện nhân này!

Nhắc tới cũng buồn cười, nhất định nàng ta không thể ngờ được, lúc trước nàng ta giễu cợt mình sinh ra hài tử trời sinh tàn tật mà chính nàng ta khi trưởng thành đến cả một quả trứng cũng không sinh ra nổi đấy thôi!

----- Quả là báo ứng!

Thanh Li đến Nội Điện thì cảm giác bầu không khí khác thường xung quanh, nàng kín đáo nhìn xung quanh một vòng thì thấy sắc mặt đen sì u ám của Nguyên Thành Trưởng công chúa, dường như không ngờ tới, tâm trạng nàng khẽ động nhưng vẫn bình tĩnh, thản nhiên ngồi vào ghế chủ vị cùng Hoàng Đế.

Thẩm Thái Phi xuất thân thương gia, miệng lưỡi vô cùng khéo léo, bà mỉm cười nói với Thanh Li: "Vài ngày trước, lúc đến bái kiến ở Tuyên Thất Điện ta còn chúc nương nương những lời cát tường, sớm sinh quý tử, lúc này người thực sự có thai, cũng đừng quên tặng cho mấy người chúng ta phong bao đỏ mới phải."

"Thẩm muội muội nói rất đúng," Trương Thái Phi cũng che môi mỉm cười, thần thái sáng láng nói: "Chuyện này nương nương cũng không thể keo kiệt, nhất định phải ban thưởng phong bao lớn mới được, đúng thế, nhất định phải thưởng lớn, chờ hoàng tử được sinh ra thì phải thưởng thêm nữa mới được nha."

Ngũ công chúa và Lục công chúa ở bên cạnh cũng cười dịu dàng góp vui: "Ai cũng có phần, hoàng tẩu không thể bỏ qua chúng ta nha."

"Đều có, đều có," Thanh Li được các nàng nói đúng tâm trạng, nàng thoải mái cười nói: "Ai gặp cũng có phần, ai cũng không thể thiếu."

Cả đám vui mừng nở nụ cười, dường như Nội Điện phù phiếm mà hoa lệ cũng có vài phần nóng lên. Đám cung nhân nối đuôi nhau vào, dâng từng món ăn lên, âm nhạc ca múa nổi lên, cung yến hôm đó chính thức bắt đầu.

"Tại sao phải cho bọn họ phong bao đỏ chứ?" Một tay Hoàng Đế chống má, mượn tiếng tiêu che lấp, nhỏ giọng bất mãn nhìn tiểu cô nương bên cạnh: "Còn không phải hao phí tiền của trẫm?"

"Chỉ là vẽ thêm việc vui thôi mà, có thể tốn được mấy đồng chứ," Thanh Li liếc nhìn hắn: "Toàn bộ tiền của chàng còn chất đống ở trong kia kìa, còn có thể làm sạt nghiệp của chàng được sao?"

"Sạt nghiệp thì không đến nỗi," Hoàng Đế chậm rãi xoa xoa cằm nói: "---- Ít nhất cũng tổn thất một mớ mà?"

"Ta đây tự dùng tiền của mình nhé," Thanh Li không thèm nhìn cái quỷ hẹp hòi kia, "Ai mà thèm những cái tiền kia của chàng."

"Cũng không phải trẫm tiếc tiền, trẫm chỉ cảm thấy hơi thiệt thòi," Hoàng Đế nói: "Những ai nói lời cát tường đều được phong bao đỏ..."

Từ từ ghé sát vào tiểu cô nương, hắn thấp giọng nói: "---- Vị công thần chính là trẫm đây làm sao cái gì cũng không nhận được vậy?"

"Đòi cái gì mà đòi," Thanh Li hơi đỏ mặt trừng hắn: "Đồ ăn ngon, rượu ngon như vậy mà cũng không chặn được miệng của chàng nữa!"

"Chặn không được," Hoàng Đế cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói với nàng: "Trừ Diệu Diệu của trẫm, cái gì cũng không chặn được miệng của trẫm."

Thanh Li yên lặng quay mặt sang chỗ khác, không muốn để ý tới cái đồ lưu manh này.

Ánh mắt nàng nghiêng sang bên cạnh, lại vừa đúng chạm phải ánh mắt của Thất Vương, vừa chạm phải là rời đi ngay.

Chân của Thất Vương trời sinh tàn tật, vô duyên với chiếc ghế đế vương. Từ nhỏ đến lớn y cũng chỉ muốn làm người phú quý rảnh rỗi, yêu thích lớn nhất chính là tiểu mỹ nhân, tuổi còn trẻ mà bọng mắt đã đen sì. Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của tiểu hoàng hậu như hoa như ngọc, y vội vàng cúi đầu xuống.

---- Đẹp thì đẹp thật nhưng tuyệt đối không phải là người y có thể ngấp nghé được, nếu không huynh trưởng Hoàng Đế sẽ luộc y cũng không chừng.

Đạo lý dễ hiểu như vậy, Thất Vương vẫn còn hiểu rõ đấy.

Nguyên Thành Trưởng công chúa không hăng hái lắm, ánh mắt nàng ta nhàn nhạt, tùy ý đảo qua bàn tiệc của Thất Vương, bỗng nhiên cười nói: "Nguyên Khánh?"

Thế tử Nguyên Khánh ngồi bên cạnh Thất Vương thuận thế nhìn sang, tiểu hài tử từ nhỏ đã được nuông chiều, thấy người nói chuyện chính là Nguyên Thành Trưởng công chúa xưa nay không hòa thuận với nhà mình thì nhíu mày lại: "Cô cô có chuyện gì?"

"Dù sao một người cũng cô đơn, đến người bầu bạn bên mình cũng không có," Nguyên Thành Trưởng công chúa cười dịu dàng, giọng nói như ẩn chứa hương thơm mật ngọt, trong lúc bất tri bất giác dụ người vào tròng: "Qua ít ngày nữa, hoàng bá mẫu của con sẽ sinh tiểu hoàng đệ, chờ đệ đệ lớn thì có thể chơi với con rồi..."

"Tuổi của Nguyên Khánh đã lớn, cũng đến thời điểm đi học, làm gì còn thời gian để chơi đùa chứ." Khác Thái Phi nhạy cảm nhận ra nguy hiểm, lòng cũng bắt đầu run rẩy, mạnh mẽ cắt đứt câu chuyện của Nguyên Thành Trưởng công chúa.

Bà cho rằng Nguyên Khánh sẽ được nhận làm con thừa tự của Hoàng Đế, tiền đồ rộng mở, tất nhiên bà ta sẽ cưng chiều nó vô cùng, thậm chí bà đã sớm đưa mấy tâm phúc của mình cho nó, đặc biệt chăm sóc cuộc sống hàng ngày, khi có khi không cũng sẽ nói với nó vài câu không nên nói.

Nó còn là tiểu hài tử, nếu như bị Nguyên Thành Trưởng công chúa chỉ dẫn, nói ra lời gì không nên nói vậy thì tất cả xong hết rồi! Miễn cưỡng cố nén kinh hoàng dưới đáy lòng, Khác Thái Phi lấy mắt ý bảo nhi tử cùng cháu trai: "Càng không cần phải nói đến hoàng tử tôn quý, làm sao đến phiên Nguyên Khánh chơi cùng chứ..."

"Đừng nghe tổ mẫu con nói nhiều như vậy," Nguyên Thành Trưởng công chúa tỉnh bơ, cắt đứt lời nói của Khác Thái Phi, mỉm cười nhìn chằm chằm Nguyên Khánh: "Nguyên Khánh nói xem con có thích tiểu hoàng đệ hay không?"

Không để ý đến cánh tay Thất Vương vươn ra kéo nó một cái, Nguyên Khánh nhíu đôi mày càng sâu, quả quyết nói: "Chán ghét hoàng đệ!"

Lòng Khác Thái Phi và Thất Vương một đường rơi thẳng xuống đáy, "choang" một tiếng vỡ tan tành, làm sao cũng không gắn lại được.

Khắp nơi đều hoàn toàn yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không nghe được. Đám vũ cơ xuất thân từ nội cung, tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương là kiến thức cơ bản, nghe thấy vậy dường như đều đồng loạt ngã sấp xuống, nhạc công cũng không dám ngừng, đành phải nơm nớp lo sợ tiếp tục.

Mọi người đều nín thở im lặng, chỉ có Hoàng Đế lọc xương cá giúp tiểu Hoàng Hậu, hơi hơi cười hỏi một câu: "---- Vì sao lại chán ghét Hoàng đệ?"

Mồ hôi lạnh của Thất Vương và Khác Thái Phi đồng loạt tuôn ra, đang muốn nói chuyện lại nghe Hoàng Đế cười nói: "Các ngươi làm cái gì vậy, ở trước mặt trẫm mà còn muốn chặn miệng người khác hay sao?"

Hắn cũng không nhìn người khác, chỉ nhìn Nguyên Khánh, dáng vẻ ôn hòa hỏi: "Vì sao con lại ghét bỏ tiểu hoàng đệ?"

Từ nhỏ Nguyên Khánh đã bị chiều hư nên tất nhiên không biết nhìn sắc mặt của người khác như thế nào. Nghĩ đến lời vài ngày trước đó của đám ma ma nói bên tai mình, trong lòng một hồi không vừa lòng, nói theo bản năng: “---- Tiểu hoàng đệ đoạt đồ đạc của con!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play