Suy cho cùng ba vị thái phi chỉ ở trong nội cung, cho nên từ tẩm điện của mình chạy sang Thừa Minh Điện cũng nhanh hơn người từ ngoài cung chạy đến là Thất Vương và phu thê Nguyên Thành Trưởng công chúa.
Hai vị công chúa và Thái Phi ở cùng một điện tất nhiên cũng không đến muộn được, như vậy khiến cho phu thê Nguyên Thành Trưởng công chúa khoan thai đến muộn càng thêm nổi bật rồi.
Bây giờ tính tình Nguyên Thành Trưởng công chúa không tốt, quay ngược trở lại vài năm thì càng không tính là tốt.
Hoàng Đế quanh năm ở lại Tây Bắc nên nàng ta cực ít gặp mặt vị huynh trưởng này. Tuy cũng có mâu thuẫn nhưng thực sự không xem là nhiều.
Dung mạo Thẩm Trương hai vị Thái Phi xinh đẹp được sủng ái, Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng không dám quá phận.
Chỉ đối với mẫu tử hai người Khác Thái Phi và Thất Vương bị ghẻ lạnh thì nàng ta luôn muốn châm chọc khiêu khích vài câu. Mặc dù lớn hơn Nguyên Thành Trưởng công chúa nhưng Thất Vương đã phải chịu không ít thiệt thòi từ nàng ta.
Nhưng phong thủy luân chuyển, sau khi Hoàng Đế lên ngôi, Khác Thái Phi và Thất Vương được trở mình, Nguyên Thành Trưởng công chúa lại ngã xuống phàm trần, cuối cùng cũng đến phiên người đã từng cao cao tại thượng là nàng ta bị người ta coi thường.
Đế Hậu chưa đến, mọi người cùng không cần quá câu nệ khách sáo. Khác Thái Phi lười biếng liếc mắt nhìn phu thê Nguyên Thành Trưởng công chúa một cái, thấy quầng thâm đen sì và dáng vẻ tiều tụy nhàn nhạt không che dấu được dưới mắt bọn họ, bà ta nhịn không được che miệng nở nụ cười.
"Trước đó vài ngày Nguyên Thành còn khá tốt mà, bây giờ làm sao lại biến thành như vậy rồi?"
Vẻ mặt Khác Thái Phi ân cần, giọng điệu hiền lành, như thể Nguyên Thành Trưởng công chúa là tiểu bối bà yêu mến, nếu phải chịu nửa phần uất ức thì mau chóng nói ra để bà giúp nàng đòi lại công bằng vậy: "Công chúa là kim chi ngọc diệp, thiên gia quý nữ, phò mã phải chăm sóc thật tốt mới phải, nhưng theo ta thấy, làm sao nàng lại tiều tụy gầy gò như vậy?"
Nghĩ đến sự im lặng của trượng phu ngày ấy, trong lòng Nguyên Thành Trưởng công chúa càng sầu khổ, như bị đổ thuốc đắng đầy miệng, hàm răng đầu lưỡi cũng không còn thuộc về mình nữa.
Cuối cùng nàng ta vẫn còn một phần kiêu ngạo nên cũng không muốn làm trò cười cho vị Khác Thái Phi nàng ta có thù năm xưa mà gắng gượng hé ra dáng vẻ tươi cười đáp: "Mấy ngày này càng gần cuối năm, việc trong nhà của mẫu thân bận rộn nên người làm con dâu này không thể không giúp đỡ bà một tay, vì vậy có chút mỏi mệt, sắc mặt hôm nay mới hơi nhợt nhạt một chút."
"Người lớn tuổi nhìn mọi chuyện đều mờ mờ ảo ảo, không cẩn thận là nhìn nhầm ngay, công chúa cũng đừng tức giận," Khác Thái Phi thờ ơ nhìn móng tay sơn đỏ chói của mình, nói với vẻ châm chọc: "Thì ra là công chúa hiếu thảo giúp đỡ mẹ chồng, người không biết..."
Bà ta kéo dài giọng khiến trong Nội Điện ấm áp lại nổi lên một cơn gió lạnh, thổi qua khiến lòng người rối loạn: "Còn tưởng bởi vì công chúa không con nên phò mã không thích, vì thế mới cãi nhau ầm ĩ, phu thê bất hòa đấy."
"----- Bà!"
Nguyên Thành Trưởng công chúa cắn chặt răng, căm tức nhìn Khác Thái Phi, suýt nữa muốn đi tranh luận với bà ta.
Thế tử Tĩnh An Hầu vội vàng kéo nàng ta lại, nhỏ giọng khuyên bảo: "Thời gian quan trọng như này, nàng không nên gây sự."
"Ta gây sự?" Trong lòng Nguyên Thành Trưởng công chúa chua xót từng cơn, nàng ta đờ đẫn ngồi lại ghế của mình, nhìn vẻ cẩn thận dè dặt trên mặt trượng phu, nàng ta khó có thể tin lặp lại:
"Chàng cảm thấy... Là do ta gây chuyện?"
Thế tử Tĩnh An Hầu cũng là nam nhân, đương nhiên cũng có thói hư tật xấu của nam nhân.
Nguyên Thành Trưởng công chúa là ái nữ của tiên đế, dù xuất thân thế tử Tĩnh An Hầu không cao, thấp hơn nàng một cái đầu, ở nơi này, trước mặt thê tử trời sinh chuyên chế ngang ngược khó tránh khỏi không thể đứng thẳng được.
Nhưng từ khi tiên đế bệnh chết, Nguyên Thành Trưởng công chúa thất sủng, sau khi nàng ta mất đi vầng sáng trên người thì tòa núi lớn đè ép trên đầu khiến gã không thở nổi cũng có chút dấu hiệu buông lỏng.
Ví dụ vào đêm kia lần đầu tiên gã đánh bạo bộc lộ ý tứ muốn nạp thiếp của mình.
Trời đất bao la làm gì có đạo lý nào khiến mình phải đoạn tử tuyệt tôn?
Lại ví dụ như lúc này gã lựa chọn im lặng không nói chính là biểu lộ thái độ của mình.
Tĩnh An Hầu phủ đã có quá nhiều kẻ thù rồi, nàng ta vẫn nên ít đi ra ngoài đắc tội với người thì hơn.
Nhìn thần sắc của trượng phu, Nguyên Thành Trưởng công chúa khẽ cười nhẹ hai tiếng, không biết là do lòng chua xót hay là buồn cười, trong tiếng cười của nàng ta không khỏi có một loại thê lương nhàn nhạt bao trùm.
"Tuy nói công chúa là kim chi ngọc diệp cũng chớ nên ức hiếp phò mã đấy," Khóe miệng Khác Thái Phi uốn thành một đường cong, bà ta thích thú nhìn Nguyên Thành Trưởng công chúa, lại nhìn thế tử Tĩnh An Hầu: "Ở nơi đông người, người cũng nên cẩn thận một chút."
Ánh mắt Nguyên Thành Trưởng công chúa bừng bừng lửa giận:
"Bà đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước!"
"Lời này của công chúa," Khác Thái Phi từ từ lộ ra một dáng vẻ đành chịu, nụ cười tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: "Ngược lại khiến ta không biết làm thế nào cho phải."
Lời này của bà ta nói rất bình thản, thần sắc trên mặt cũng nhã nhặn ôn hòa, song các ngón tay trong ống tay áo nắm chặt lại, gần như nghiền nát vạt áo của mình, gân xanh nổi rõ trên cổ tay trắng nõn, hiển nhiên là dùng hết sức lực.
Vị công chúa này thuở nhỏ được sủng ái, chưa từng phải chịu một chút uất ức nào, lúc này nàng ta mới bị mình châm chọc vài câu mà đã chịu không nổi?
Cái loại dáng vẻ bị áp bức và lăng nhục vô cùng nhưng cố gắng nhịn xuống này thật sự khiến người ta vừa thoải mái lại vừa buồn nôn!
Có lẽ Nguyên Thành đã quên, khi còn bé nàng ta tùy ý giễu cợt con mình là trời sinh tàn tật, đi đứng không ổn định, lại cố ý đuổi người bên cạnh nhi tử đi, lấy chuyện huynh trưởng mình vấp ngã làm niềm vui trước mặt đám nô tài của nàng ta, đến tận khi y không đứng dậy được mới bằng lòng bỏ qua.
Nhi tử sợ bà lo lắng vì vậy cắn răng không kể khổ với bà. Vẫn là do bà phát hiện y đi lại càng ngày càng bất ổn mới biết nội tình trong đó.