Thanh Li chưa từng nghĩ tới hoàng đế sẽ nói ra đáp án như vậy, lúc này nàng chợt ngẩn ra. Trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh xung quanh nàng dường như đã đi xa, hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động.
Nàng nhìn chằm chằm hoàng đế, gần như là có thể nghe thấy được nhịp đập của trái tim mình.
Thình, thịch, thình, thịch.
Mặc dù nàng sống hai kiếp nhưng thật sự chỉ ngắn ngủi có mười mấy năm, chưa từng trải đời, cũng chưa từng yêu đương.
Vậy thì mời người thiêu đốt bản thân, phóng thích hết thảy để tình yêu nở rộ.
Thanh Li là một tiểu cô nương trẻ tuổi, lại là thiếu nữ dễ hoài xuân, bỗng nhiên lọt vào mắt hoàng đế vừa chín chắn vừa chững chạc, bị một nam nhân có tướng mạo đường đường như vậy trêu chọc, nàng không động lòng mới là lạ.
Đừng hỏi tại sao nàng chỉ mới gặp hoàng đế lần đầu tiên mà có thể sinh ra nhiều tình ý như vậy -- Đối với một tiểu cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều mà nói, nảy sinh tình cảm với loại nam nhân như vậy mới là chuyện bình thường.
Đây không phải là xã hội hiện đại, có thể thử yêu đương một thời gian, hợp thì lui tới không hợp thì chia tay.
Ở thời đại này, nếu Thanh Li dám đá hoàng đế, thì bất cứ lúc nào hoàng đế cũng có thể ban chết cho cả nhà nàng chỉ với một tiếng nói mà không có người nào dám đứng ra chỉ trích.
Thánh chỉ đã hạ, dù cho Thanh Li có tình nguyện hay không thì hoàng đế cũng sẽ là chỗ dựa cả đời của nàng.
Bây giờ, nam nhân sẽ cùng nàng sống cả đời xuất sắc như vậy, đối với nàng cũng tốt, tình ý triền miên nhu tình mật ý, sao nàng có thể không động lòng được chứ? Cái gọi là tình ý, cũng không phải là do năm dài tháng rộng ở
chung mới nảy sinh -- Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ là thiếp thất trong thiên hạ này đã sớm chiếm vị trí chính thê hết rồi.
Trong tình yêu, thời khắc động lòng mới là quan trọng nhất. Vài câu ngắn ngủi, chẳng qua hoàng đế gặp dịp thì chơi thuận miệng nói mà thôi, có lẽ những lời đó hắn hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng mà Thanh Li...
Vẫn không có lập trường mà động lòng.
Huống chi, người nam nhân trước mặt nàng là hoàng đế, thiên hạ này là của hắn, hắn đứng trên vạn người, chỉ cần nàng đứng bên cạnh hắn là có thể cùng hắn hưởng thụ vinh quang tối cao. Chỉ là... trong lòng Thanh Li mơ hồ có chút khổ sở, lý trí mách bảo nàng -- Người này, hắn là
hoàng đế.
Thiên hạ là của hắn, đồng thời vạn dân đều hướng về hắn, và có một sự thật - - hắn sẽ không chỉ thuộc về một mình nàng.
Năm tháng sau này, có lẽ nàng sẽ tận mắt nhìn thấy sự dịu dàng triền miên mà hắn đã từng dành cho mình, cũng sẽ dành tặng cho một nữ nhân khác.
Nếu đã như vậy, chi bằng ngay từ đầu không cần tiếp nhận.
Có điều nếu nói như vậy, nàng sẽ rất đau khổ.
Rõ ràng chưa có chuyện gì, một chút manh mối cũng không có nhưng chỉ cần Thanh Li vừa nghĩ đến là cảm giác khổ sở lại xuất hiện.
Hoàng đế đứng trước mặt Thanh Li, thấy khuôn mặt tươi sáng của tiểu cô nương nhiễm chút u buồn, ngay cả đôi mắt ranh mãnh cũng bị một lớp sương mù bao phủ, trái tim hắn dường như bị đâm một nhát, đau đớn không chịu nổi.
Hắn cúi người, cực kỳ dịu dàng hôn lên má nàng rồi nhỏ giọng hỏi: “Nàng sao thế? Sao đột nhiên lại mất hứng rồi?”
Thanh Li ngẩng đầu, ánh mắt lướt một vòng trên mặt hắn, nhưng nàng không nói gì thêm mà lại cúi đầu xuống, không chịu lên tiếng.
Nàng vẫn có vẻ không vui, hoàng đế hơi nóng lòng.
Hắn biết đối phó với thần tử như thế nào, xử lý chính vụ ra sao, cân nhắc thiệt hơn thế nào, duy chỉ có làm sao để dụ dỗ tiểu cô nương vui vẻ là hắn không biết. Vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại buồn bực không vui, rốt cuộc
là chuyện gì đây?
Hoàng đế nghĩ ngợi, hắn cho là lời mình vừa nói đã bắt nạt tiểu oan gia, làm cho nàng đau lòng, đáy lòng nhịn không được hơi hối hận -- mình đã một bó tuổi rồi, đang yên đang lành lại đi bắt nạt một tiểu cô nương làm gì chứ.
Cách nơi này không xa có một đình nghỉ mát, hoàng đế dẫn nàng đến đó, kéo nàng ngồi xuống, sau đó hắn mới ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, “Nàng đang giận trẫm à?”
Không đợi Thanh Li trả lời, hoàng đế lại nói tiếp: “Những lời vừa rồi chỉ là trẫm trêu chọc nàng mà thôi, không có ác ý gì đâu, nếu nàng tức giận, để ý những lời mà trẫm nói thì trẫm xin lỗi...”
Nếu hắn hung dữ một chút, sắc mặt không thay đổi, bày ra dáng vẻ hoàng đế cho nàng xem thì có lẽ Thanh Li cũng sẽ không khó chịu như vậy, hắn cứ dịu dàng với nàng cho nên trong lòng Thanh Li càng khổ sở hơn.
Nàng cảm thấy mũi mình hơi xót, đầu cũng đau, không muốn nhìn hoàng đế nữa nên nàng quay mặt đi.
Hoàng đế đã dịu giọng nhỏ nhẹ nói với Thanh Li vài câu mà nàng vẫn không để ý chút nào, cuối cùng còn quay mặt đi chỗ khác, lúc sắp bó tay hết cách hắn bỗng nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa hơi nước.
Không biết vì sao, trái tim lạnh lùng đã lâu lập tức mềm nhũn. Hắn đi đến trước mặt nàng, giọng nói dịu dàng mang theo chút lo lắng: “Tiểu tổ tông, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chỉ nghe giọng nói của hắn thôi mà Thanh Li lại càng cảm thấy khổ sở, mắt cũng đỏ lên, nàng nhẹ nhàng ngước cổ, nhìn chằm chằm cây hoa ngọc lan trước mặt, vẫn không chịu lên tiếng.
Hoàng đế không có kinh nghiệm dụ dỗ tiểu cô nương vui vẻ, bất đắc dĩ lo lắng nhìn nàng trong chốc lát, rồi nhìn theo ánh mắt của Thanh Li thì thấy cây ngọc lan bên cạnh đình nghỉ mát.
Hắn đứng dậy đi đến chỗ cây hoa, đưa tay hái một đóa hoa ngọc lan màu trắng tinh khiết, sau đó cúi người xuống, dịu dàng cài lên tóc nàng.
Hoàng đế nói: “Thời tiết tốt thật, ngay cả hoa ngọc lan cũng nở rất rực rỡ, nếu nàng không vui chẳng phải sẽ phụ lòng những bông hoa đó sao?”
Cuối cùng thì Thanh Li cũng có phản ứng.
Nàng quay mặt lại nhìn chằm chằm hoàng đế, có vẻ không vui lấy đóa hoa đang cài trên tóc mình xuống, nàng thầm nghĩ bây giờ người nói nghe hay lắm, tương lai không biết sẽ lấy bao nhiêu hoa đâu.
Nghĩ tới đây nàng lại cảm thấy tức giận, đáy lòng vẫn còn bối rối mang theo chút ấm ức, đôi mắt bất mãn nhẹ nhàng chớp hai cái, rồi ném đóa ngọc lan tới trước mặt hoàng đế, “Đóa hoa rực rỡ như vậy, không biết bệ hạ đã đưa cho bao nhiêu người rồi, ta còn lạ gì nữa.”
Lời nói của Thanh Li rất thản nhiên, giọng điệu cũng không thèm để ý, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm hoàng đế không chớp, rõ ràng là tâm tư tiểu cô nương.
Tận đáy lòng, nàng có hơi mong đợi -- Nếu hắn mở miệng phủ nhận, vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc, Thanh Li thất vọng rồi.
Nàng nói câu này đã rất lâu, nhưng vẻ mặt hoàng đế vẫn rất bình thản, nhìn không ra được khác thường, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, không lên tiếng.
Ngón tay Thanh Li xoắn lấy nhau trong ống tay áo, bất an quấn quấn, ánh sáng rực rỡ trong mắt cũng phai nhạt dần.
Khó khăn lắm nàng mới có can đảm, có điều giống như bọt biển dưới ánh mặt trời, sau khi thấy ánh sáng không lâu thì im hơi lặng tiếng biến mất trong không khí.
Hắn không nói gì cả. Quá khó xử, Thanh Li nghĩ như vậy.
Lúc lòng nàng đang dần nguội lạnh thì hoàng đế đưa tay đến chỗ ống tay áo của nàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ở bên trong.
Tay hắn rất to, tay nàng thì nhỏ nhắn xinh xắn, lúc xếp chồng lên nhau lại có một cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay của nàng -- Lúc nãy móng tay Thanh Li vô thức dùng sức lưu lại một dấu vết.
Hắn không nói không rằng, chỉ lẳng lặng xoa nhẹ trong chốc lát, lúc thấy dấu vết kia đã mờ dần, hoàng đế mới nhìn nàng: “Móng tay của nàng nên cắt ngắn đi.”
Hắn chỉ nắm lấy tay mình, nói ra một câu không hề đúng trọng tâm, đáp án mà Thanh Li rất muốn biết thì một chữ hắn cũng không nói.
Thanh Li chỉ cảm thấy trái tim mình bị treo giữa không trung, không biết làm sao, bẽ mặt, khó chịu nói không nên lời, cả người giống như đám bèo trôi không có chỗ dựa vào.
Môi nàng khẽ mấp máy nhưng cuối cùng không nói được gì.
“Nào có ai như nàng đâu?” Thanh Li không mở miệng, hoàng đế cũng không thèm để ý, hắn chỉ nhìn nàng chậm rãi nói: “-- Nửa câu dễ nghe cũng không chịu nói với trẫm, nhưng lại muốn nghe trẫm nói.”
Tuy hắn nói không rõ ràng, nhưng Thanh Li cũng hiểu mấy phần, nàng ngẩng đầu lên, đột nhiên nàng thở mạnh, ánh sáng trong mắt rõ ràng rực rỡ hơn rất nhiều.
Hoàng đế thấy hai mắt tiểu cô nương tỏa sáng, song lại kiêu ngạo ngoan cố không chịu mở miệng, rốt cuộc hắn đành chịu thua, sau đó khẽ mỉm cười: “Vì mấy chuyện
không đâu này mà nàng cũng hờn dỗi cho được.”
Thanh Li thấy hắn nói đông nói tây nhưng vẫn chưa chịu nói trọng điểm, trong lòng hơi sốt ruột, song ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình thản, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn
một cái, ánh mắt sáng rực, âm thầm thúc giục.
Nàng đáng yêu như vậy, tùy ý hơn lúc hai người mới gặp rất nhiều, hoàng đế biết nàng đã có tình cảm với mình nên hắn càng vui vẻ hơn, dưới ánh mắt có chút xấu hổ của Thanh Li, hắn cười to vài tiếng rồi cuối cùng nhẹ nhàng kề sát vào tai nàng.
“-- Oan gia, đừng buồn.” Hắn nhỏ giọng: “Cuộc đời này trẫm chỉ có một nữ nhân, không có thêm người khác.”