Thanh Li đã sống hai đời, ngoại trừ phụ thân của nàng thì chưa từng có ai ôm nàng vào lòng thân mật như vậy. Giờ phút này bị Hoàng Đế - một người khác phái lạ lẫm ôm chặt, nàng không chịu được mà mặt đỏ rực như ráng chiều, đuôi mắt xấu hổ, nhất thời một câu nàng cũng không thể nói được thành lời.
Im lặng một lúc lâu, nàng mới đỏ mặt mà nói: "Bệ Hạ, hay là người buông thần nữ ra trước đi đã..."
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có những cảm xúc khó nói lên lời, rồi hắn lại hỏi một câu: "Nàng vừa mới nói cái gì?"
Hắn hỏi như thế khiến trong lòng Thanh Li có chút buồn bực.
---- Người này thật xấu, rõ ràng hắn ôm chặt mình như vậy, lúc nói chuyện gần như vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, ấy vậy mà vào lúc này, hắn còn dám nói bản thân hắn nghe không rõ nàng vừa nói gì?
---- Rốt cuộc là do hắn thực sự nghe không rõ hay là cố ý làm chuyện xấu, giả vờ không nghe thấy, nhân cơ hội này mà ức hiếp mình?
Trong lòng Thanh Li đang áp chế một tầng lửa giận, cuối cùng nàng đành cố gắng nhẫn nại nói lại một lần nữa: "Nơi này người đến người đi, có chút không tiện... Bệ Hạ buông thần nữ ra trước đi đã."
Vì không để cho Hoàng Đế lại lấy cớ, chỉ một câu nói ngắn ngủn mà Thanh Li nhỏ giọng cắn răng gằn từng chữ, đảm bảo Hoàng Đế có thể nghe rõ ràng rành mạch, không suy diễn ra một ý khác.
Lúc này, cả cơ thể nàng đều bị Hoàng Đế ôm chặt, trong lòng nàng xấu hổ vô cùng, còn có rất nhiều phiền muộn mơ hồ cộng thêm một chút cảm giác chính nàng cũng không thể nói rõ được, cho nên vừa nói xong câu kia nàng liền cúi đầu xuống chờ Hoàng Đế buông mình ra
Chỉ là hành động của Hoàng Đế vẫn không theo mong muốn của nàng.
Thanh Li yên lặng chờ đợi một lúc mà vẫn không thấy Hoàng Đế có hành động gì, nàng cảm thấy khó hiểu nên chậm rãi ngẩng đầu lên nhưng không ngờ lại đúng lúc Hoàng Đế nhìn sang.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh mà dịu dàng, cũng không biết là đã nhìn Thanh Li bao lâu. Tuy trên mặt nàng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại không kiềm được mà run lên.
Tất nhiên Hoàng Đế không biết cảm xúc trong lòng của Thanh Li, hắn thấy cuối cùng nàng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn mình, lúc này mới nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm liếm bờ môi, thong thả hỏi: "---- Nàng vừa mới nói gì? Trẫm vẫn không nghe rõ!"
Thanh Li không ngờ da mặt hắn lại dày như vậy, nàng đã nói rõ ràng thế mà dù hắn biết rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, mặt nàng càng đỏ hơn, mạnh mẽ áp chế cơn giận: "Thần nữ nói... A..."
Bây giờ nàng không thể nói thêm được một lời nào nữa.
Hoàng Đế ngắm ánh mắt sáng ngợi kia, đột nhiên hắn cười cười rồi mạnh mẽ cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng.
Môi Thanh Li rất mỏng, mang theo chút lành lạnh, môi Hoàng Đế lại hơi nóng, giống như ánh mắt của hắn lúc này, mang theo tính xâm lược nóng rực, ngang ngược sắc bén, không cho người khác có cơ hội lảng tránh.
Có lẽ là do vừa rồi đã uống rượu nên môi của hắn có hương thơm tinh khiết hòa lẫn với hơi thở nóng bỏng khiến trong đầu óc nàng bỗng hóa thành một mảng sương mù, nhất thời nàng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Đúng lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua làm Thanh Li tỉnh táo lại vài phần, nàng phản ứng rất mạnh, cố gắng đẩy Hoàng Đế ra, nàng gấp gáp đến mức muốn khóc: "Có người nhìn kìa --- Bệ Hạ!"
Hoàng Đế không thèm để ý đến đám người hầu đã thức thời tránh đi từ sớm mà chỉ trầm giọng nói: "Không nghe thấy Hoàng Hậu nói gì sao, cút ra ngoài hết cho trẫm."
Hắn vừa thốt câu này ra khỏi miệng, Thanh Li càng sốt ruột --- Mở miệng là nói như vậy, thà không nói còn hơn!
Nàng còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Hoàng Đế cắt đứt, dường như hắn đang đắm chìm trong cảm giác răng môi quấn quýt, không thể chờ đợi được càng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng tiếp tục thưởng thức một lần nữa. Thanh Li vừa vội vừa tức, nàng chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lưng hắn vài cái để biểu đạt sự phẫn nộ và bất mãn của mình.
Đáng tiếc, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương khuê các, sức lực trên tay quá nhỏ, đối với Hoàng Đế mà nói chỉ như gãi ngứa mà thôi nên không có tác dụng gì.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi nàng, lưu luyến mà triền miên hưởng thụ nụ hôn này.
Dịu dàng nhưng không kém phần kịch liệt mà quấn lấy môi nàng dây dưa một hồi, Hoàng Đế mới lưu luyến không rời buông lỏng nàng ra. Bởi vì lần động tình vừa rồi nên dù đã dừng lại nhưng tim hắn vẫn đang đập rất
mạnh, ánh mắt nóng rực cũng chưa tản đi chút nào, nhìn vào đó nàng sâu sắc cảm nhận độ nóng ấy.
Thanh Li vẫn bị Hoàng Đế ép buộc ôm vào lòng, giờ phút này nàng lại ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Trận hôn vừa rồi khiến nàng mắt hoa đau đầu, đứng cũng không vững.
Qua một hồi lâu Thanh Li mới tỉnh táo lại, nàng căn răng, tức giận nói: "Người... người này, sao chàng có thể làm vậy chứ?"
Tâm trạng Hoàng Đế dường như đã khá hơn, hắn ôm vòng eo tinh tế của Thanh Li, dịu dàng hỏi một tiếng: "Làm vậy là làm thế nào?
Thanh Li không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng tức tối quay mặt sang chỗ khác, vừa quay lưng vừa lau miệng, nhắc lại lời nói lúc trước: "Bệ Hạ đã không còn tức giận nữa, tâm trạng cũng đã tốt hơn, vậy nên buông thần nữ ra rồi chứ?"
Hoàng Đế cười cười nhìn nàng, lại tiếp tục nói một câu khiến Thanh Li muốn nổi điên.
Hắn nói: "Nàng vừa mới nói gì thế? Trẫm không nghe rõ."
Lần này Thanh Li giận thực sự.
--- Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người huống chi là nàng.
Thanh Li bắt lấy bàn tay vẫn còn đang đặt trên vai mình, nàng há miệng hung hăng cắn một cái, cắn xong vẫn không quên lên án: "Chán ghét người nhất, sao lại thích ức hiếp người ta như vậy chứ?"
Nàng giận thật đó, cái cắn kia không nể tình chút nào, khẳng định là đã dùng hết sức.
Chỉ tiếc, không biết là do sức lực của Thanh Li quá nhỏ hay do da của Hoàng Đế quá dày mà trên cổ tay của Hoàng Đế chỉ để lại một dấu răng chứ không hề chảy máu.
Lúc cắn người nàng cảm thấy thật sảng khoái, cả lúc lên án người cũng thế, chỉ là sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản chút nào.
Thanh Li sững sờ trong chốc lát mới phản ứng lại --- Cái người lưu manh này không phải là người bình thường, hắn là Hoàng đế!
---- Thôi xong, nàng rõ ràng đã cắn Hoàng Đế!
Hoàng Đế sẽ không giận tím mặt chụp cho nàng cái tội danh hành thích vua chứ?
Hiếm khi Thanh Li chột dạ, ánh mắt nàng cũng không còn hùng hồn như lúc này, nàng sợ hãi liếc nhìn Hoàng Đế, yếu ớt thanh minh cho mình: "Bệ Hạ không được tức giận đâu đấy... Nếu không phải do người ức hiếp người ta thì làm sao bị cắn?"
Hoàng Đế nhìn chằm chằm nàng nhưng lại không nói gì. Cho đến khi trong lòng Thanh Li vô cùng sợ hãi, hắn mới lười biếng cười: "---- Trẫm nói mình tức giận khi nào?"
Thanh Li vừa mới hơi yên lòng, ai ngờ không đợi trái tim nàng an ổn lại thì hành động tiếp theo của Hoàng Đế đã khiến hi vọng mong manh của nàng "Choang" một tiếng rơi xuống vỡ nát.
Hoàng Đế nhìn Thanh Li chăm chú rồi nhẹ nhàng nâng cổ tay đến bên môi, ở ngay trước mặt nàng, hắn chậm rãi liếm liếm dấu răng kia.
Thanh Li xấu hổ không chịu nổi, lời nói ra cũng không lưu loát: "Bệ Hạ... Người... Người làm gì vậy?"
Hoàng Đế vẫn không trả lời mà nhìn lướt qua dấu răng kia, sau đó hắn cười cười kề sát vào người Thanh Li, ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi môi nàng, "Tiểu cô nương của trẫm không chỉ nhỏ tuổi mà môi cũng nhỏ, thậm chí... Lúc cắn người cũng không dùng sức nổi."
Hắn chỉ chỉ vết cắn nho nhỏ trên cổ tay, từ từ nói tiếp: "Sao mà khiến người ta yêu như vậy chứ?"
Thanh Li tỏ vẻ: Nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với Hoàng Đế nữa.
Xem như nàng đã nhìn ra, cách đối phó với Hoàng Đế tốt nhất chính là lấy bất biến ứng vạn biến, không cần biết hắn nói cái gì đều không để ý đến hắn là được.
Nàng quay mặt sang chỗ khác, "Bệ Hạ chọc ghẹo thần nữ lâu như vậy cũng nên cảm thấy đủ rồi, người buông thần nữ ra đi."
Hoàng Đế khẽ cười một tiếng, đưa tay nắm cằm của nàng.
"Lặp lại lần nữa, để trẫm nghe cho rõ."
Rõ ràng là hắn trêu đùa, chọc ghẹo mình lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đủ.
Thanh Li âm thầm ấm ức, gần như không kiềm chế nổi mà nhảy dựng lên mắng hắn vài câu, có điều khi ánh mắt rơi vào bờ môi vui vẻ của hắn thì nàng bỗng được khai sáng, "Bệ Hạ ----"
Nàng đỏ mặt, đáy lòng cảm giác không được tự nhiên, nhưng vẫn khẽ nói: "Thả ta ra đi mà."
Hoàng Đế cười to vài tiếng, sau đó cũng không tiếp tục làm khó nàng, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái rồi nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Hắn cúi đầu nhìn Thanh Li, mỉm cười nói: "Sao không tự xưng thần nữ nữa rồi hả?"
Thanh Li liếc mắt trừng hắn không trả lời.
"Tiểu oan gia." Hoàng Đế duỗi ngón trỏ chạm chạm vào mũi nàng, dịu dàng nói: "Vừa nãy giận rồi, có phải hay không?"
Thanh Li cúi đầu không nhìn hắn, "Bệ Hạ ức hiếp ta, ta lại không có cách nào phản kháng, chẳng lẽ người cũng không cho ta tức giận sao?"
"Không có cách nào phản kháng?" Hoàng Đế lặp lại câu
Thanh Li vừa nói rồi duỗi cổ tay của mình ra cho nàng xem, "---- Chẳng lẽ, đây là do trẫm tự cắn mình à?"
Lời nói này của hắn mang vài phần tủi thân, oan ức, Thanh Li không kiềm chế được mà nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy hối hận, nàng vội vàng che môi mình lại, ánh mắt che giấu vẻ thẹn thùng trách móc hắn.
Hoàng Đế thấy nàng nở nụ cười, biết nàng không còn tức giận nữa, hắn mới mặt dày mày dặn nói: "Vậy mà nói trẫm ức hiếp nàng, ngược lại nàng nói nghe thử, rốt cuộc trẫm ức hiếp nàng lúc nào?"
Nhắc tới điều này Thanh Li lại càng tức, Hoàng Đế vừa nói xong, nàng liền nói ngay: "Bệ Hạ không thích ta tự xưng ‘Thần nữ’ thì bảo ta sửa là được, đằng này người lại giả bộ như không nghe thấy ta nói gì, bắt ta lặp đi lặp
lại..."
Tuổi Thanh Li còn quá nhỏ, giọng nói trong veo cộng thêm chút non nớt, lúc không vừa lòng, môi nàng còn hơi hơi chu ra, hơn nữa giọng nói ấm ức này, thật khiến người ta chỉ muốn gói nàng lại cất kỹ vào lòng.
Hoàng Đế lẳng lặng đợi nàng nói xong mới xoay người tiến đến trước mặt nàng, "Trẫm không thích nàng tự xưng Thần nữ là sự thật, tuy nhiên, đó chỉ là điều đầu tiên."
Nghe hắn nói xong đầu lông mày Thanh Li nhíu chặt, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn: "---- Sao? Người còn muốn ức hiếp ta thế nào nữa?"
"Điều thứ hai." Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Li, thấy nàng đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, hắn mới tiến tới bên tai nàng, dịu dàng khẽ nói: "---- Trẫm chỉ muốn tìm một lý do... Để hôn nàng mà thôi."