Thanh Li vốn muốn rụt rè một chút nhưng đến bây giờ mọi chuyện lại trở thành như vậy cho nên nàng không nén được khẽ nhếch môi lên.

Trong lòng nàng rất vui vẻ, dứt khoát không kìm nén
nữa, lớn gan hỏi một câu: “Lời của bệ hạ... là thật sao?”

“Nàng tưởng lấy một người là chuyện rất dễ dàng à? Chỉ một hình nàng trẫm đã không dụ dỗ được rồi.” Hoàng đế liếc nàng một cái: “Nàng nhìn nàng xem -- thỉnh thoảng lại làm mình làm mẩy một chút, mất hứng sẽ không để ý người ta, khi giận thì có thể cắn người, hung dữ như vậy, trẫm nào dám tái giá.”

Nào có người như hắn chứ, ở trước mặt mình mà nói xấu mình, Thanh Li tức giận vỗ lên vai hắn một cái, ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “-- Không được phép gạt ta.”

Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, nói từng chữ từng chữ một: “Quân vô hí ngôn.”

Thanh Li không nói gì nữa nhưng trong ánh mắt lại toàn là vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt hoàng đế không chớp nhìn mặt mình, nàng chợt sinh ra vài phần xấu hổ mà trước nay chưa từng có, ngón tay che miệng, khẽ cúi đầu.

Hoàng đế thấy vẻ mặt nàng như tiểu nữ nhi như vậy, cảm thấy trong lòng mềm nhũn giống như là tan ra, đáy lòng vừa đúng hiện ra một câu thơ, cẩn thận suy xét, không ngờ cực kỳ hợp với tình trạng hiện giờ. 

Mắt cười như nói tình như đã. Lòng nhớ lòng thương rất đậm đà.

Hắn nói một lúc lâu mà Thanh Li vẫn chưa trả lời nên trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác không cam lòng, dừng một chút, hoàng đế nói tiếp: “Này, tiểu cô nương.”

Đuôi lông mày Thanh Li khẽ động, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Trên đời này tiểu cô nương rất nhiều, ai biết được chàng gọi người nào?”

Hoàng đế bị nàng trừng mắt liếc nhưng không có tức giận, hắn chỉ đưa tay ra vuốt lên đuôi lông mày của nàng: “Mặc dù tiểu cô nương ở trên đời này rất nhiều nhưng tiểu cô nương của trẫm chỉ có một mà thôi.” Hắn lại đưa tay bắt một lọn tóc dài mềm mại rũ sau lưng nàng: “Sao lại không phân biệt được thế?”

“Chàng, người này...” Thanh Li chịu thiệt ăn nói không được lưu loát, hoàng đế chỉ nói một câu mà có thể làm nàng á khẩu không trả lời được. Hết lần này đến lần khác làm cho người ta á khẩu không trả lời được nhưng đồng thời cũng làm lòng người ta ngọt giống như ngâm mật, không nói ra được lời nào phản bác.

Hoàng đế cũng không biết mình làm sao, tuy yêu thích tất cả mọi thứ của tiểu cô nương này nhưng thích nhất vẫn là dáng vẻ nàng đỏ mặt tức giận nói không ra lời, hễ đã thấy có hứng thì nhất định phải trêu chọc nàng vài câu.

Thấy nàng lại sắp tức giận nên hắn thu tay đúng lúc, mặt mày cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ: “Gọi là Thanh Li thì xa cách quá, không bằng gọi nàng là Thanh Nhi nhé.”

Thanh Li lười biếng nhìn lướt qua hắn, nàng không đồng ý: “Không được, tên như con rắn ý.”

Thanh Nhi đã có, hẳn là ngày Bạch Tố Trinh xuất hiện cũng không còn xa.

Hoàng đế không hiểu cái câu ‘như con rắn’ là có ý gì, nhưng cũng biết nàng không thích, hắn suy nghĩ một lát lại nói: “Nếu vậy thì gọi nàng là A Li nhé.”

“Cũng không được,” Thanh Li nhíu mày: “Như là tên một con hồ ly ý.”

Nàng liên tục từ chối hai cái tên, thật sự là khó hầu hạ, hoàng đế cũng không mất kiên nhẫn, hắn suy nghĩ một lát lại bật cười nói: “Vậy thì cứ gọi là Diệu Diệu đi.” Hắn sờ mái tóc dài của Thanh Li, “Nghe lọt tai hơn hẳn.”

Thanh Li nghe cái tên này đã lâu nên cũng cảm thấy nghe thoải mái hơn, nàng liền gật đầu đồng ý: “Ừm!”

Hoàng đế nhìn tiểu cô nương trước mặt rồi mở miệng gọi một tiếng: “Diệu Diệu?”

Lúc người khác gọi nàng không có cảm giác gì nhưng bây giờ hoàng đế gọi tên nàng, mặt Thanh Li lại không kiềm được nóng lên, nàng cúi đầu đáp một tiếng: “Dạ.”

Hoàng đế thấy nàng đỏ mặt nhưng cũng hiếm khi không đuổi cùng giết tận mà chỉ nói: “Trẫm vừa gọi nàng là Diệu Diệu, để trả lễ, nàng nên gọi trẫm là gì đây?”

Thanh Li không phản ứng kịp nên kinh ngạc: “... Bệ hạ?”

Hoàng đế nheo mắt tiến lại gần mặt nàng: “Nàng nói cái gì? Trẫm chưa nghe rõ.”

Hắn cười không có ý tốt: “Tiểu Diệu Diệu, lặp lại lần nữa, có được không?”

Hắn thốt ra lời này, chỉ một thoáng Thanh Li lại nhớ tới nụ hôn nóng bỏng và triền miên trước đó, nàng vô ý che miệng lại, cẩn thận đề phòng lùi về phía sau một bước.

Trong ánh mắt hơi nguy hiểm của hoàng đế, trong nháy mắt lòng nàng được khai sáng: “-- Tiêu lang.”

Vẻ mặt hoàng đế dịu dàng hơn, trái tim Thanh Li cũng ổn định, nàng nũng nịu gọi lại một lần: “Tiêu lang.”

Ánh mắt hoàng đế đảo trên mặt Thanh Li vài vòng, hắn tiếc nuối: “Lần này trái lại nàng hiểu rất nhanh.”

Thanh Li kiêu ngạo hừ một tiếng.

“Mỗi lần đều là trẫm nói trước, còn nàng thì sao.” Hoàng đế hơi cô đơn: “Nhất định là bị bức ép đến sốt ruột mới bằng lòng nói ra vài câu.”

Mặt Thanh Li đỏ lên, nàng bối rối, “Da mặt ta mỏng.”

“Đúng vậy, da mặt nàng mỏng.” Hoàng đế chế nhạo liếc nhìn nàng một cái rồi mỉm cười: “Dù sao da mặt trẫm cũng dày, những lời đó đều để trẫm nói có phải hay không?”

Thanh Li nhíu mày suy nghĩ, hoàng đế nói như vậy cũng không phải là không có lý, cẩn thận đắn đo một lát, nàng thấy có vẻ mình không nói ra thì tốt hơn.

Nàng nhẹ nhàng khụ một tiếng, giữ chút thể diện cho hắn: “Thật sự không phải.”

“Thật sự không phải sao?” Hoàng đế lặp lại, hắn nói tiếp: “Nếu như vậy nàng nói vài câu dễ nghe cho trẫm nghe thử xem.”

Thanh Li đỏ mặt quơ quơ ngón tay nhưng không nói được lời nào, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sáng rực của hoàng đế, ánh mắt đó vô cùng trầm tĩnh dịu dàng, không biết tại sao trái tim nàng bỗng chốc mềm nhũn.

Có một số việc thật sự làm cũng chưa chắc gian nan giống như trong tưởng tượng.

Nàng kéo ống tay áo hoàng đế ý bảo hắn cúi người xuống, đáy mắt hoàng đế ẩn chứa kinh ngạc nhìn nàng một lát, trong lòng âm thầm có một suy đoán khó có thể tin, nhưng vẫn thuận theo lời nàng nói cúi người xuống.

Thanh Li bạo gan hôn lên má hắn một cái.

Nụ hôn này không sâu, nhẹ nhàng giống như cánh bươm bướm lướt qua, chạm nhẹ một chút, hoàng đế nhìn tiểu cô nương cúi đầu không nói trước mặt, đầu óc hắn bỗng hơi choáng váng.

Chắc là vừa rồi uống rượu nhiều nên tê liệt, hắn có cảm giác hơi say.

Thanh Li cúi đầu, nhưng vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt hoàng đế, thấy hắn như vậy, trong lòng cảm thấy đạt mấy phần thành tựu, vẻ mặt chịu không được lộ ra vài phần tự đắc.

Hoàng đế phục hồi lại tinh thần thì thấy nàng như vậy, hắn nhẹ nhàng nói: “Xem ra gan cũng lớn.”

Dừng lại một lát, hắn tiếp tục nói: “Chỉ tiếc... Không có tầm nhìn như phụ thân nàng.”

Thanh Li nhìn hắn không hiểu: “...???”

Hoàng đế chỉ môi mình: “Chẳng lẽ không phải hôn sai rồi ư?”

“Được lợi còn khoe mẽ!” Thanh Li giậm chân một cái, e thẹn nói: “Nếu còn như vậy nữa ta sẽ không để ý đến chàng.”

Đùa giỡn nhau một lát, sắc trời dần dần chìm vào bóng tối, từng mảng mây đen lớn che khuất bầu trời trong xanh, xa xa nhìn lại, giống như là tro bụi không tan.

Thanh Li nhẹ nhàng ngửa mặt lên, nàng có cảm giác có mưa phùn đang rơi, rơi xuống người mình, nhìn sắc trời e là sẽ có trận mưa to.

Nàng phải hồi Ngụy Quốc Công phủ, thời gian chỉ có nửa chén trà nhỏ, trên xe ngựa lại có ô, không quá nghiêm trọng, trái lại là hoàng đế, từ Anh Quốc Công phủ hồi cung cũng phải mất thời gian hai chén trà mới đến nơi.

Cũng tốt, nãy giờ bị hoàng đế trêu chọc, đuổi hắn về sớm một lát cũng là chuyện nên làm.

Suy nghĩ như vậy, Thanh Li nhìn về phía hoàng đế, “Trời âm u rồi chắc là sắp có mưa, nơi này cách hoàng cung khá xa, bệ hạ nên sớm hồi cung đi ạ.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn bầu trời tối tăm mù mịt, hắn cũng không thèm để ý mà chỉ nhìn Thanh Li: “Vừa rồi nàng gọi trẫm là gì?”

Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn không quên lợi ích của mình, Thanh Li đánh bạo đẩy hắn ra ngoài:  “Tiêu lang, Tiêu lang, Tiêu lang! Chàng đi nhanh đi, nếu không đi sẽ mắc mưa lớn lắm!”

“Diệu Diệu nói trời âm u hả?” Thân thể hoàng đế vốn cao lớn, Thanh Li là một tiểu cô nương tay không thể xách vai không thể vác sao có thể đẩy được hắn, hắn xoay người lại dễ dàng ôm lấy eo Thanh Li, “Trẫm cảm thấy trời rất là đẹp.”

Hắn chậm rãi nói: “Nếu thời tiết không như vậy thì sao trẫm có thể mượn cơ hội đưa nàng về nhà được chứ?”

***

Sau khi đưa tiễn hoàng đế ở tiền thính, Anh Quốc Công còn khách sáo tiễn mấy vị khách khác ra về từ cửa phụ.

Nực cười, cửa chính tất nhiên là giữ lại cho hoàng đế.

Thấy sắc trời âm u, hoàng hôn buông xuống, ông cũng không muốn ở bên ngoài nên bèn xoay người muốn quay vào nhà, đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, nói nhỏ vào tai Anh Quốc Công: “Quốc Công gia, người chớ đi, lúc này bệ hạ và nương nương còn chưa có rời đi, người xem, có phải nên đưa tiễn hay không...”

“Còn chưa đi à?” Anh Quốc Công âm thầm kinh ngạc, chân không tự giác bước ra ngoài: “Tất nhiên là phải đi
tiễn rồi, bây giờ bệ hạ ở chỗ nào?”

Quản gia theo sát phía sau ông, “Vẫn còn ở trong hoa viên ạ, hơn nữa... Trước đó không lâu bệ hạ cho một đám người hầu lui ra ngoài...”

Lời này rất là khéo léo, Anh Quốc Công vừa suy nghĩ chắc là bệ hạ không bất cẩn như vậy chứ, ở trong hoa viên mà làm chuyện này, vừa đi về phía bên đó -- bất luận là như thế nào, dù sao cũng phải qua đó tiễn người mới được.

Lúc Anh Quốc Công đi đến nơi, hoàng đế đang nắm tay Thanh Li đi ra ngoài, sắc mặt cũng không lạnh lùng giống lúc trước khi rời đại sảnh, trái lại có vài phần dịu dàng.

Anh Quốc Công vừa cảm thán vị tiểu hoàng hậu này có bản lĩnh, mới đó mà đã nắm chặt trái tim hoàng đế, vừa chủ động chạy lại vấn an: “Trời sắp mưa rồi, bệ hạ nên sớm hồi cung thôi ạ, thần đã sai người chuẩn bị đồ che mưa...”

“Chuyện này không vội,” Hoàng đế khoát tay: “Trẫm đưa nàng về trước...”

Thanh Li hoàn toàn không muốn hoàng đế đưa mình về, nghe lời Anh Quốc Công nói nên nàng tiện thể xuôi dòng nước đẩy thuyền: “Trời mưa rồi, còn mưa rất to nữa, sức khỏe bệ hạ quan trọng hơn, chàng nên hồi cung sớm...”

“Trẫm không sao,” Hoàng đế ôm lấy thắt lưng nàng đi ra ngoài, ngữ khí mềm nhẹ, lại trọng tình ý: “Nàng mới là quan trọng nhất.”

Vì thế Thanh Li đỏ mặt, cũng không phản ứng gì nữa, để mặc hoàng đế nắm tay cùng nhau lên xe ngựa.

Mặc dù là cải trang vi hành, nhưng bên cạnh hoàng đế vẫn mang theo thị vệ, ám vệ hoàng gia ẩn núp trong bóng tối thì càng không cần phải nói, một đám người và hộ vệ Ngụy Quốc Công phủ dần dần mất dạng trong cơn mưa rả rích.

Anh Quốc Công đứng trước cổng, ông cầm khăn che hàm răng đang đánh bò cạp của mình lại, thầm mắng mình nhiều lời -- Bệ hạ người giả bộ cái gì, thần cũng chỉ thuận miệng quan tâm một câu, bệ hạ lại cho là thật.

Tại Tây Bắc, người đội mưa hành quân cả đêm không ít lần, cho đến bây giờ... Chậc chậc, tất nhiên là hắn chơi đùa với tiểu cô nương yếu đuối, làm cho người ta xấu hổ, người có thẹn với lương tâm hay không.

Còn nữa... Hoàng hậu nương nương, nam nhân này tâm cơ rất sâu, người ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài hắn lừa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play