Mặc dù những chuyện này đáng ra là do cung nhân làm, song nhìn dáng vẻ hắn hiện giờ, ngược lại Thanh Li có cảm giác ---- hắn thật sự là một hiền thê lương mẫu.
Đương nhiên, dù có đánh chết nàng, những lời này nàng cũng không dám nói với Hoàng đế.
Sau khi sửa sang từng góc bàn cạnh ghế, tuy là mùa đông nhưng trán Hoàng đế vẫn lấm tấm mồ hôi.
Thanh Li lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, còn đáng yêu lên tiếng lấy lòng, "Diễn lang tốt nhất, gả cho chàng là may mắn của ta."
Hoàng đế chẳng có cách nào với tiểu tổ tông này nữa cả, hắn kéo nàng sang bên cạnh ngồi xuống, sau khi chậm rãi uống hớp trà, hắn mới cười lạnh, "Đúng là thiếu nợ nàng mà."
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, không hổ là tuyết lông ngỗng, thời gian chỉ mới ngắn ngủi một lát mà trên mặt đất đã bị phủ đầy một tầng tuyết trắng, Thanh Li không dám ra nghịch tuyết, nàng chỉ đành núp bên trong áo choàng của Hoàng đế rồi ló đầu ra ngoài nhìn, "Tuyết rơi là báo hiệu một năm được mùa, là điềm tốt."
"Con vừa đến là tuyết rơi," Hoàng đế sờ sờ bụng nàng, ấm giọng nói tiếp: "Cái này có phải là may mắn do con mang lại không?"
"Đương nhiên rồi," Dù chưa từng thấy qua hài tử trong bụng, còn chưa biết là nam hay nữ, nhưng Thanh Li vẫn ra dáng gà mẹ bảo vệ gà con, "Con của ta ngoan nhất!"
"Đúng thế đúng thế nha," Hoàng đế cười chế nhạo nàng, "Đại khái là nàng nhường phần ngoan ngoãn nghe lời kia cho con hết rồi, còn nàng thì rất nghịch ngợm phải không?"
"Không dám đâu," Thanh Li xoay đầu sang chỗ khác, kiêu ngạo mắng: "Chàng đừng nói bậy."
Tuyết lớn dần, ngắm cũng đủ rồi, Hoàng đế mỉm cười không muốn hơn thua với nàng làm gì mà chỉ bế nàng vào nội điện.
Theo như quy tắc cũ, trong đêm 30 Hoàng tộc vốn phải tề tựu, mở cung tiệc đoàn viên, đồng thời thể hiện sự hưng thịnh giàu có.
Hoàng đế chỉ còn lại mấy đệ muội chẳng mấy thân thuộc, cộng thêm tiểu thê tử của hắn đang có thai, trong lòng hắn chỉ muốn một nhà ba người bọn họ ngọt ngào cùng nhau đón giao thừa mà thôi, làm gì sẵn lòng tiếp những người khác cùng nói chuyện dư thừa, làm mất một buổi tối ấm áp chứ.
Như thế, hắn tự chủ trương sửa lại ngày tiệc đoàn viên, mời mấy vị thái phi, công chúa và vị đệ đệ duy nhất còn sống là Thất vương đến Thừa Minh Điện dự tiệc vào ngày 29, chừa buổi tối đêm 30 lại.
Tuy rằng như vậy rõ ràng là đối xử lạnh nhạt với những người kia, nhưng trên thực tế, đây chẳng phải là một chuyện khiến người ta khó chấp nhận gì.
---- Đều là thái độ bình thường.
Thừa Minh Điện nằm ở cung Vị Ương, không xa Tuyên Thất Điện là bao, sau khi đại hôn, đây là lần thứ hai Thanh Li xuất hiện trước mặt mọi người, không thiếu được phải cẩn thận trang điểm, việc đeo đồ trang sức hết sức phiền phức, Hoàng đế cũng kiên nhẫn, hắn mỉm cười ngồi một bên quan sát nàng tỉ mỉ, chẳng nói một lời.
Thanh Li búi tóc theo kiểu phao gia kế, lúc nàng đang quan sát mình thật kỹ trong gương thì Hoàng đế tiến tới, hắn tự tay lấy một chiếc trâm hoa mẫu đơn cài lên búi tóc cho nàng, sau đó hắn ôm vai nàng khen, "Trông Diệu Diệu rất đẹp."
"Nói bừa." Nghe hắn khen khoé môi Thanh Li nhếch lên, nhìn vào gương một lát rồi nàng bĩu môi nói tiếp, "Còn chưa vẽ lông mày, chưa tô son môi, chưa hoàn mỹ."
"Chẳng phải thái y đã nói rồi sao," Hoàng đế hết sức bất đắc dĩ về sự thiếu kinh nghiệm của tiểu thê tử nhà mình nên đành khuyên nhủ: "Những thứ đó không tốt cho con, còn nữa, Diệu Diệu của chúng ta trời sinh đẹp sẵn, cần gì phải dùng đến mấy thứ phụ trợ kia?"
"Cũng đúng," Thanh Li cực kỳ dễ dụ, nghe hắn khích lệ bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, vô cùng kiêu ngạo, "Dù sao ta sinh ra đã đẹp, chẳng cần mấy thứ phù hoa này."
Hoàng đế bị nàng chọc cười, lúc đang muốn tiến tới hôn nàng một cái thì nghe Trần Khánh bên ngoài nói vọng vào: "Bệ hạ, nương nương, chư vị thái phi, các công chúa và thất vương đều đã tới Thừa Minh Điện ạ."
Ánh mắt Thanh Li nhìn hắn mang theo vài phần ý tứ, đôi mắt hạnh nghiêng nghiêng, hiển nhiên là đang giễu cợt Hoàng đế không trộm được hương.
Hoàng đế mỉm cười hôn lên môi nàng, bàn tay thuận thế trượt xuống eo nàng nhẹ nhàng véo một cái.
Thanh Li sợ ngứa nhất, vừa bị hắn đụng tới là nàng đã chịu không nổi mà nhảy dựng lên khỏi ghế, cười hì hì chạy sang một bên.
Cũng may nàng biết rõ chừng mực không chạy ra bên ngoài, nàng gọi Oanh Ca và Ngọc Trúc lấy áo choàng rồi đợi Hoàng đế cùng đi ra ngoài.
Hoàng đế chậm rãi đi ra, hắn nhận công việc từ tay Oanh Ca, tự mình buộc dây áo khoát cho nàng, "Tuyết vừa rơi, đường rất trơn, nàng phải cẩn thận một chút đấy!"
Thanh Li ngoan ngoãn trả lời, nàng ngẩng đầu lên ngắm nhìn trượng phu mình một lát, thấy vẻ mặt chăm chú của hắn, còn có đáy mắt không thể che giấu hết tình nồng mật ý, thấy cử chỉ điềm tĩnh thong dong trên tay hắn, nàng chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn nhộn nhạo.
Kiếp trước, nàng từng xem qua rất nhiều chuyện xưa kể về mối tình sinh ly tử biệt oanh oanh liệt liệt, kết thúc chuyện xưa, phần lớn thường rất cảm động, một đôi nam nữ nắm tay nhau cả đời.
Khi đó nàng vẫn còn nhỏ, đối với tình yêu và người yêu trong tương lai của mình, nàng âm thầm mơ ước thật lâu.
Bình thường, thiếu nữ nào mà không mơ mộng?
Cô nương nhà ai chưa từng hi vọng phu quân của mình cưỡi bạch mã đến đón, rồi đưa mình đến những nơi thơ mộng xa xăm?
Song hiện tại, chỉ cần nhìn thấy người nam nhân này, là lòng nàng dâng lên một cảm giác xuân tình nhộn nhạo khó kiềm nén, vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc, tựa như rơi vào giấc mộng đẹp, mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Thắt dây áo choàng cho tiểu cô nương xong, Hoàng đế thu tay lại, thế nhưng lại bị nàng kéo trở về.
Tay bị ngăn lại, hắn hơi giật mình.
Thanh Li không nhìn sắc mặt Hoàng đế, nàng chỉ kéo bàn tay hắn đưa lên môi, dịu dàng hôn một cái mới buông ra, sau đó giương mắt nhìn hắn.
Ánh mắt nàng cực kỳ dịu dàng, tình ý liên tục, ánh mắt hắn cũng như thế.
Khoảnh khắc đó, hắn nở nụ cười, nàng cũng cười.
Hoàng đế thuận tay sờ sờ mặt tiểu thê tử, Thanh Li hơi đỏ mặt nhưng không trốn, người tới ta đi một lúc, chưa từng nói thêm lời nào thừa thãi.
Ngoài trời tuyết rơi rất lâu, mãi cho đến tối mối dừng lại, bông tuyết trắng xoá phủ đầy đất, tựa như cảnh đẹp trong mơ.
Thái giám đã dọn đường đi từ lâu, mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn những bông tuyết trên mặt đất bị gió thổi bay, lười biếng rơi xuống trên thân người.
Một tay Hoàng đế ôm chặt eo tiểu cô nương, một tay che dù, dẫn nàng đến Thừa Minh Điện.
Đèn cung đình đỏ rực hoà cùng nền tuyết trắng xoá, lộ ra ánh sáng lung linh mờ ảo, phu thê hai người nắm tay đồng hành, hai chiếc bóng trên mặt đất vẫn luôn quấn quýt lấy nhau.
Lẳng lặng đi một lát, Thanh Li len lén quan sát một bên mặt anh tuấn của trượng phu, bỗng nhiên nàng nở nụ cười.
Nụ cười ngọt ngào, mềm mại, thấm đẫm hạnh phúc mật đường.
---- Bọn họ bình thản trải qua tình nồng mật ý, kỳ thật cũng rất đẹp.
Tác giả: Một chương ngọt ngào, sau đó chuẩn bị bắt đầu nột dung cốt truyện rồi.