Hoàng đế chân chân chính chính thuộc chòm sao bò cạp, mỗi một món nợ hắn vẫn luôn ghim trong lòng dù là nhỏ nhất, nửa phần thiệt thòi cũng không chịu nhận.
Đừng nói là Thanh Li đắc tội lớn với hắn, mà loại chuyện nhỏ nhặt như không chịu uống chung ly nước với hắn ở phủ Anh Quốc Công, hắn đều nhớ kỹ chưa từng quên một giây, tiếp đó chờ tiểu cô nương gả đến, lúc này mới bắn mũi tên báo thù.
Hơn nữa, còn là đòi cả vốn lẫn lời.
Đêm đó, Thanh Li nghe ra giọng điệu hắn không ổn, trong lòng đã âm thầm tăng thêm cảnh giác, ai ngờ đến ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, nhưng vẫn chưa thấy Hoàng đế tỏ vẻ gì, dường như hắn đã quên chuyện này, khiến nàng không khỏi sửng sốt.
Song nếu nói hắn yêu thương mình, bỏ qua chuyện kia...
Phì, loại chuyện không có này chỉ là tưởng tượng của Thanh Li, chẳng đáng tin chút nào.
Mặc kệ nó, loại chuyện này làm sao mà đề phòng được, nếu như Hoàng đế dễ đối phó, thì nàng đã không bị bắt nạt ức hiếp hết lần này đến lần khác như vậy rồi, thay vì phòng ngự đối đầu với hắn, chi bằng cứ ngoan ngoãn thành thật dưỡng thai ở Tuyên Thất Điện cho khoẻ.
Bây giờ nàng đang mang thai, hắn sẽ không dám bắt nạt nàng nữa đâu, hừ (^)
Lại nói tiếp, sau khi Hoàng đế phong bút thì không cần vất vả vì chính sự nữa, ngược lại có nhiều thời gian rảnh ở cùng nàng.
Giữa phu thê, không nhất thiết phải khi ở trên giường mới lưu luyến triền miên, bình thường khi ở chung, những cử chỉ ân cần vụn vặt, không có chỗ nào không thể hiện một loại đưa tình dịu dàng khác.
Khả năng viết thư pháp của Hoàng đế rất giỏi, vẽ tranh cũng khá lắm, còn Thanh Li đã đi theo ngoại tổ phụ từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, nàng cũng có hứng thú với mấy loại hình này, phu thê hai người tìm được sở thích chung, ngày mùa đông không thích hợp ra ngoài chơi, thế là hai người bèn ôm nhau ngồi trên giường ấm trong Tuyên Thất Điện viết chữ vẽ tranh, cực kỳ hoà hợp.
Thanh Li là nữ nhi chân yếu tay mềm, Đổng thái phó cũng chưa từng dạy cho nàng cái gì gọi là cuồng thảo chi lưu*, mà chỉ tập trung dạy nàng viết thể chữ liễu, bảo nàng chuyên tâm học loại chữ này, nhiều năm trôi qua, chữ viết của nàng đã thanh lệ rất có khí chất, cũng có vài phần phong phạm.
*Cuồng thảo chi lưu: Chữ khải viết theo phong cách mạnh mẽ.
Khách quan mà nói, chữ viết của Hoàng đế mang phong cách mạnh mẽ nghiêm túc hơn rất nhiều, mang theo sự từng trải tích góp nhiều năm, lúc có tuổi rồi mới hoà hoãn lại một chút, tựa như ngọn gió vô hình, vô cùng ung dung tao nhã.
So sánh hai cách viết thư pháp, đương nhiên cách nào cũng đẹp, song bàn về lực bút thì Hoàng đế đã thắng nàng một bậc.
Thấy Hoàng đế viết chữ mà lòng dạ Thanh Li ngứa ngáy, nàng bèn năn nỉ hắn dạy, Hoàng đế cũng chẳng từ chối, hắn ôm nàng từ phía sau, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, từng nét từng nét một viết ra.
Vẻ mặt hắn tuấn tú, thái độ ung dung, dung mạo nàng thanh tú xinh đẹp, khí chất xuất trần, một đôi bích nhân dựa vào cùng một chỗ, ánh mắt chuyên chú rơi trên ngòi bút chứ không liếc nhìn đối phương, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được tình ý liên tục, khó tách khó rời.
Dường như chỉ có hai người ảnh hưởng lẫn nhau, còn tất cả những người còn lại, đều là vật dư thừa.
Lẳng lặng dò xét một lát, đám thái giám và cung nhân cảm thấy mình thật vướng bận, sau khi cúi đầu thi lễ với đế hậu thì một đường lui xuống.
Thanh Li tập trung viết chữ một hồi, nàng bỗng cảm thấy cổ tay hơi mỏi, lúc này mới khoan thai dừng lại, nàng nghiêng đầu khen ngợi Hoàng đế, "Chữ viết của Diễn lang đẹp quá, trước đây ta từng nghe ngoại tổ phụ đề cập qua, khi ấy ta còn không phục, sau khi thấy rồi thì lại tâm phục khẩu phục."
"Chữ viết thì bình thường, vẽ tranh tốt hơn nhiều," Hoàng đế ngắm mấy trang giấy Nam Dương trước mặt mình một lát rồi lắc đầu cười, "Khi nào Diệu Diệu rảnh rỗi, trẫm vẽ cho nàng xem."
Thanh Li đang muốn nói "Vẽ hôm nay luôn đi", thế nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì bên ngoài vang lên tiếng xôn xao của đám cung nhân, "----- Tuyết rơi kìa."
Tuyết rơi?
Đúng thế, ngày cuối năm đang gần kề, dù tuyết có rơi thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Năm nay thành Kim Lăng còn chưa rơi trận tuyết nào đâu, lòng tiểu cô nương cực kỳ phấn khởi, nàng bò ra khỏi lòng Hoàng đế, muốn đến bên cạnh cửa sổ ngắm một lát, có điều Hoàng đế lại không cho.
"---- Trong phòng đang nóng, bên ngoài lạnh, tuỳ tiện mở cửa sổ sẽ cảm lạnh đấy!"
Thanh Li suy nghĩ một lát, nàng cũng hiểu lý lẽ này, cho nên nàng ba chân bốn cẳng bò ra khỏi lòng Hoàng đế, ngay cả giày cũng không mang, bịch bịch bịch chạy ra cửa chính.
"Đi giày đi giày, nói bao nhiêu lần rồi nàng chẳng chịu để trong lòng gì cả," Hoàng đế cầm giày thêu của nàng đuổi theo, gọi nàng ngồi xuống ghế mang giày xong, hắn trầm mặc nói: "Phải đánh!"
"Bởi vì ta biết có lang quân ở bên cạnh mà," Thanh Li không hề sợ hắn chút nào, ngược lại nàng còn cười hì hì sấn tới, "Ngoài miệng chàng chỉ hung dữ mà thôi, chứ chàng chẳng nỡ đánh ta đâu."
Hoàng đế cong tay búng lên trán nàng một cái, ngoài miệng thì hầm hừ: "Chẳng trách nàng không sợ trẫm."
Lúc này vừa lập đông, Thanh Li lại có thai, nhưng nàng lại đặc biệt yêu thích đi chân trần trên mặt đất, Hoàng đế nói mấy lần, nàng vẫn chưa sửa được.
Hoàng đế sợ thân thể tiểu cô nương nhiễm lạnh, lại sợ nàng thích tung tăng bay nhảy, không cẩn thận thì ngã mất, sau đó hắn đành sai người trải thảm vân nhung đỏ tươi rộng khắp mặt sàn, dù cho có vô ý ngã thì cũng chẳng có chuyện lớn gì.
----- Đó là thảm Cẩm Châu đặc biệt tiến cống, xưa nay nổi tiếng mềm mịn, giẫm lên có cảm giác giẫm lên mây, mềm mại vô cùng, cho nên mới có cái tên khác biệt này.
Đương nhiên trừ chuyện này ra, Hoàng đế còn vô số chuyện cần phải chuẩn bị.
Hắn căn dặn thái y viết một danh sách những thức ăn không thích hợp với nữ nhân có thai đưa cho ngự thiện phòng, để ngự thiện phòng loại bỏ ra khỏi thực đơn của Tuyên Thất Điện, son phấn và đồ trang sức không thích hợp cũng loại bỏ, còn sai người kiểm tra các đồ vật hay dùng trong Tuyên Thất Điện một lượt, e sợ chỗ nào đó có hại.
Hài tử còn chưa sinh ra mà Hoàng đế đã có cảm giác của người làm phụ hoàng.
---- Thanh Li mang thai đôi, chẳng qua là nữ nhi sinh ra trước, nhi tử sinh ra sau.
Đáng nhắc tới chính là, dù sinh ra trước nhưng nữ nhi vẫn không chịu nghe lời, ỷ vào tuổi còn nhỏ, cộng thêm hắn là một phụ hoàng mềm lòng, cho nên chẳng có cách nào dạy bảo được.
----- Tuỳ hứng.
Tuy nhiên, những chuyện này để nói sau.
Lúc thái giám trải thảm mềm lên sàn nội điện, Thanh Li chống cằm nhìn Hoàng đế cầm theo cái búa, dùng vật liệu mềm bao bọc từng góc bàn cạnh ghế rồi cẩn thận đóng đinh.