Giọng nói của thứ tử không cao nhưng Tĩnh An Hầu phu nhân lại cảm thấy trên mặt như bị quăng một cái tát cực vang dội, đau rát, chiếc đũa cầm trên tay bà ta run lên, đũa bạc suýt nữa rơi xuống đất.
Mặt bà ta đỏ bừng, Nguyên Thành Trưởng công chúa vừa mới mở miệng châm chọc càng cảm thấy lúng túng, trong lòng càng thêm chua xót --- Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt đều rơi vào người nữ nhân Ngụy gia!
Có thai thì có thai đi, có thể sinh được hay không còn chưa biết đâu!
Tĩnh An Hầu phu nhân trải qua khoảng thời gian vô cùng lúng túng thì nhớ tới một chuyện khác. Bà tiện tay ném chiếc đũa lên mặt bàn, Tĩnh An Hầu ngồi một bên nhìn chăm chú bà ta cũng không quan tâm, giọng điệu như có gai: "Hoàng Hậu nương nương phúc khí thâm hậu, vào cung không đến hai tháng đã truyền ra việc vui, không biết bao nhiêu người ao ước đâu."
Quý Phỉ Phỉ hiểu rõ tâm sự của mẫu thân, lúc này đúng lúc tiếp lời trấn an: "Mẫu thân không cần lo lắng, người còn có đại ca, tương lai còn có một đám tôn nhi mà, tất nhiên phúc khí cũng tràn đầy."
"Tương lai tương lai, ai biết đến cuối cùng là cái tương lai nào chứ," Đã nói đến thế này, bà ta cũng dứt khoát nói hết, ánh mắt lành lạnh lướt qua mặt Nguyên Thành Trưởng công chúa: "Cũng không biết đến lúc ta nhắm mắt có thể được nhìn thấy ngày ấy hay không?"
Bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là lớn nhất. Tĩnh An Hầu phu nhân là trưởng bối, nắm lấy cái cớ không có con của Nguyên Thành Trưởng công chúa, thế nào cũng là có lý. Vẻ đẹp, vinh quang của Nguyên Thành Trưởng công chúa mất đi vài phần màu sắc, đôi môi cũng có chút trắng, mượn ống tay áo che lấp kéo trượng phu một cái.
Thế tử Tĩnh An Hầu liếc mắt nhìn mẫu thân tóc mai đã trắng, đáy mắt hiểu được hy vọng của bà, cuối cùng hắn ta cúi đầu xuống, không nói lời nào coi như ngầm đồng ý ý tứ của mẫu thân.
Giống như trải qua gian nan vất vả, mặt Nguyên Thành Trưởng công chúa chỉ một lát đã bắt đầu trắng bệch.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn, thời điểm phủ Tĩnh An Hầu mây đen ảm đạm thì ngược lại phủ Ngụy Quốc Công là vui sướng hớn hở, trên mặt ai ai cũng mang nụ cười.
Giữa tháng 11 Thanh Li xuất giá, chờ thêm một tháng đã là giữa tháng 12, vốn là có thể triệu kiến người nhà mẹ đẻ nhưng khi đó nàng vẫn còn bệnh, không muốn khiến người nhà lo lắng nên nàng không truyền gọi. Chờ mấy ngày nữa thì đã đến gần cuối năm, lúc này triệu kiến cũng không hay nên đành nhẫn nại đợi tiếp, nàng định chờ năm sau mệnh phụ triệu kiến thì giữ mẫu thân ở lại.
Tuy nói không thấy được nàng nhưng có thể thỉnh thoảng gửi thư từ cũng tốt. Đổng thị đã nhiều lần thấy dáng vẻ dính chặt ngọt ngào của đôi phu thê trẻ trước đại hôn, trong lòng bà biết Hoàng Đế thiên vị chuyên sủng nữ nhi bao nhiêu, bà chỉ sợ bắt đầu ở chung ngày ngày đối mặt, thường xuyên tiếp xúc, tình cảm đôi bên phai nhạt dần.
Có điều nữ nhi cũng đã vài lần gửi thư về, giọng điệu cũng toàn là vui mừng, Đổng thị cũng bớt lo lắng buồn phiền nhưng cũng sợ nàng tốt khoe xấu che, ép toàn bộ chuyện phiền lòng xuống không đề cập tới mà canh cánh trong lòng. Hôm nay bà nghe nói trong nội cung có người tới báo tin vui bèn vội vã cùng con dâu trưởng đi qua.
Người đến chính là Vương ma ma Đổng thị đưa đến bên cạnh Thanh Li, hai bên không có gì ngăn cách, vừa thấy bà đã vui mừng nhẹ nhàng hành lễ với Đổng thị, nói ngay vào điểm chính:
"Chúc mừng phu nhân, thái y đã chẩn đoán chính xác, nương nương mang thai đã một tháng, Bệ Hạ vui mừng quá đỗi, cố ý để nô tỳ trở lại báo tin vui."
Đổng thị nghe xong thì tươi cười, liên tục không ngừng lôi kéo Vương thị hỏi thăm sức khỏe nữ nhi thế nào, khẩu vị ra sao, bà chỉ hận không thể tự mình đi nhìn một lần. Chu thị ở bên cạnh nghe nói em chồng có thai cũng vui vẻ không thôi, căn dặn thưởng tiền cho người trong phủ, mặt khác lại căn dặn thưởng cho những người tới báo tin mừng một phần lễ vật.
"Đều tốt, đều tốt," Lúc trước Vương thị chính là nha hoàn hồi môn của Đổng thị, lại thêm việc mình cũng là mẫu thân, hiểu rõ Đổng thị muốn biết cái gì nhất, liên tục báo tin vui: "Sức khỏe nương nương tốt lắm, bệ hạ cũng cưng chiều vô cùng, nàng gả đến hai tháng cũng chưa từng phải tức giận lần nào, người còn nở nang vài phần đấy."
"Thật sự sao?" Nỗi lo của Đổng thị buông xuống, nhưng bà lo lắng hỏi đi hỏi lại: "Khẩu vị tốt thật chứ? Ăn được đồ ăn sao? Quá buồn nôn hay không? Thân thể nàng yếu đuối, vừa đến ngày hè thì ăn không vô, tuy lúc này đã vào đông nhưng nếu nôn nghén sợ cũng không thoải mái."
"Cũng không phải thấy nương nương có dấu hiệu nôn nghén vì có thai, vẫn là do Bệ hạ thấy nương nương ăn mứt hoa quả quá chua mới sinh lòng nghi ngờ gọi thái y đến bắt mạch," Vương thị lại cười nói: "Nương nương rất tốt, nếu phu nhân không tin, chờ mấy ngày nữa tự mình vào cung nhìn một cái là được."
"Nương nương thích ăn chua," Vương thị hạ giọng, tiếp tục nói: "Nô tỳ thấy, có thể trong bụng sẽ là một vị hoàng tử đấy."
"Nàng còn trẻ, cũng không cần quá vội vàng," Trong lòng Đổng thị cũng hy vọng nữ nhi có thể một lần sinh ra nam hài nhưng bà càng quan tâm đến thân thể nữ nhi: "Mới là thai đầu, lúc sinh sợ cũng có chút khó khăn, chỉ là các ngươi vất vả một chút, cẩn thận chỉ bảo nàng, không được hồ đồ."
Tất nhiên Vương thị mỉm cười đáp ứng từng cái.
Đây là lần đầu Thanh Li có thai, ngoài vui mừng còn có cả tò mò. Dù Hoàng Đế lớn hơn nàng nhiều tuổi nhưng cũng lần đầu làm cha. Hai người ở cùng một chỗ đều lẩm bẩm lải nhải, nghĩ đến hài tử còn chưa ra đời thì đều chan chứa dạt dào mong đợi nói không ngừng. Dù cho tuổi tác có chênh lệch lớn hơn đi nữa cũng chẳng sao, thái giám cung nhân hầu hạ xung quanh thấy cũng đều cười trộm không thôi.
Thời đại này, sinh nam tốt hơn sinh nữ. Lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Thanh Li lười biếng dựa vào lòng hoàng Đế, cẩn thận thăm dò: "Diễn lang muốn hoàng tử hay là công chúa?"
"Tất nhiên là hoàng tử," Hoàng Đế không đáp lại theo tiêu chuẩn ngôn tình "Muốn nữ nhi giống như nàng vậy" mà hắn đáp như vầy: "Ngày sau cũng không phải không sinh nữa, muốn công chúa cũng không cần gấp."
Thanh Li vốn dĩ không lo lắng nhưng lúc này nghe hắn nói thế nàng có chút sợ, nàng cọ cọ râu mới dài ra của hắn, nhẹ giọng oán giận nói: "Nếu là công chúa thì phải làm thế nào? Diễn lang... Không thích con bé sao?"
"Làm sao có thể," Hoàng Đế cười khẽ một tiếng, mở mắt nhìn nàng ấm giọng nói: "Dù là nam hay nữ, chúng đều là cốt nhục của trẫm, làm sao có đạo lý trẫm không thích cho được. Chỉ là trẫm cảm thấy vào lúc này, hoàng tử so với công chúa sẽ tốt hơn nhiều."
"Diệu Diệu," Sáp đến gần tiểu thê tử của mình, Hoàng Đế nhỏ giọng nói: "--- Năm nay trẫm đã ba mươi hai rồi, lúc trước không quan tâm nên cảm thấy không có gì. Bây giờ đã có nàng, chúng ta cũng không phải không thể sinh, hà cớ gì phải chắp tay dâng vạn dặm non sông cho người khác chứ? Nếu có thể sớm sinh hạ hoàng tử, để trẫm tự mình giáo dưỡng, tương lai cho nó gánh vác trách nhiệm, chẳng phải là vẹn toàn sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra chuyện truyền thừa ngôi vị Hoàng Đế, Thanh Li cảm thấy kinh ngạc, ngoài cảm động ra nàng còn có chút lo lắng.
Cọ cọ trong lòng hắn, nàng thấp giọng nói: "Đã nói rồi nhé, nếu là công chúa chàng cũng phải đối xử tốt với con bé, bằng không ta sẽ giận đấy."
"Yên tâm đi," Hoàng Đế hôn nhẹ trán nàng, "Hoàng tử hay công chúa trẫm đều yêu thích như nhau, tuyệt đối không thiên vị."
Thanh Li tin lời ấy của hắn, trong lòng cũng thả lỏng một hơi. Nàng đang muốn chợp mắt ngủ lại cảm thấy hắn lôi kéo tay mình làm xằng làm bậy, giọng điệu ngả ngớn: "Trẫm không nỡ khiến Diệu Diệu vất vả, nhịn thực sự khó khăn, có phải Diệu Diệu nên báo đáp một chút không
nhỉ?"
"Chàng," Thanh Li bị hắn chặn lại, nghĩ đến vài ngày trước hắn còn long tinh hổ mãnh, lại nghĩ đến thời gian tiếp theo Hoàng Đế sẽ phải nhịn xuống, trái lại nàng cảm thấy có chút áy náy, nàng đành đỏ mặt giúp hắn một hồi, coi như là cho chút kẹo đường.
Hoàng Đế cũng không khách khí, đến tận khi khiến đôi tay tiểu cô nương mệt mỏi đau xót mới bằng lòng phóng ra, vẻ mặt thoải mái, hiển nhiên sung sướng vô cùng.
Thanh Li không thể nhìn được dáng vẻ được ăn uống no đủ, nhàn nhã thoải mái chỉnh trang, chải đầu của hắn, rất giống một con khổng tước xòe đuôi rực rỡ nhìn gương trang điểm. Nàng thở hồng hộc nhìn hắn hồi lâu cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Trước cho chàng đắc ý, chờ qua một thời gian nữa, ta xem chàng chịu đựng thế nào."
"Tiểu Diệu Diệu," Một chút ý tứ dừng hành động chải đầu của Hoàng Đế cũng không có, hắn ngước mắt cười lạnh: "Trẫm không sợ nhất chính là đe dọa, hôm nay trẫm chỉ trả lời này lại cho nàng --- Trước cứ để nàng đắc ý, chờ qua một thời gian nữa, trẫm xem nàng chịu đựng thế nào."
Thanh Li ỷ vào việc mình có thai nên không sợ hắn, nàng lè lưỡi nhăn mặt: "Sợ chết sợ chết rồi, chuyện kia còn không biết đến ngày tháng năm nào đâu, ai muốn để ý chàng chứ.
"Không biết khi nào sao, chờ xem," Hoàng Đế lười biếng nhắm mắt lại, trong giọng nói có một loại cười trên nỗi đau của người khác: "---- Thời điểm nàng khóc lóc."
Thanh Li giả bộ kiên cường, miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, cuối cùng suy sụp, mềm nhũn lại, tội nghiệp đi từ từ đến cạnh Hoàng Đế, cái đuôi vểnh lên cũng từ từ hạ xuống, ở trên mặt đất quét tới quét lui: "Diễn lang, ta sai rồi."
Hoàng Đế như có như không hừ một tiếng, không để ý tới nàng.
Trong lòng Thanh Li bồn chồn, liên tục lúc lắc cánh tay hắn: "Diễn Lang, để ý ta đi mà."
Hoàng Đế mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng duỗi tay ôm nàng vào lòng: "Ngủ."
"Ta biết ngay Diễn lang đối xử với ta tốt nhất," Giọng nói của tiểu cô nương mềm mềm ngọt ngọt, ân cần niềm nở hôn hai gò má của hắn, nàng nói: "Diệu Diệu thích chàng nhất."
"Tốt cái gì nào," Hoàng Đế chậm rãi trề trề môi dưới: "---- Trẫm có nói chuyện này cứ như vậy mà kết thúc à?"
Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Thành Trưởng công chúa là một vai phụ quan trọng nên sẽ nói nhiều một chút nhé…